Phong Lưu

Chương 356: Chương 356: Nhân gian luyện ngục!




Đường Tiểu Đông cười hắc hắc:

- Gấp cái gì, còn chưa dụng hình.

Hàn mang chói mắt chớp động, huyết quang bắn ra, cùng với một tiếng kêu thê lương bi thảm, toàn bộ bàn tay phải của tên Uy khấu kia bị chặt xuống, hắn đau quá hôn mê luôn.

- Còn ba ngón tay, chờ hắn tỉnh lại chặt tiếp.

Thanh âm của Đường Tiểu Đông rất lạnh lùng, khiến bốn tên Uy khấu còn lại sợ hãi vạn phần.

- Ngươi, tên gọi là gì?

Ánh mắt của Đường Tiểu Đông dừng trên người một gia hỏa có bộ dạng cực kỳ đáng khinh.

Uy nhân kia rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ đáp:

- Nhất Dạ Ngũ Thứ Lang...

Một đêm năm lần bừa bãi?

Các huynh đệ của Trung Hoa đường cười ầm ra tiếng, ngay cả Đường Sương đứng ở một bên cũng không khỏi che miệng.

Đường Tiểu Đông châm biếm và chửi rủa một cước đá hắn ngã lăn.

- Ta, Bình Uy Đại Tướng Quân Đại Đường, tên khốn vương bát nhà ngươi, người đâu, chặt năm ngón chân của hắn cho ta.

Các huynh đệ của Trung Hoa đường đã biết lão đại đang trêu chọc những tên Uy nhân chết tiệt này, hi hi ha ha tiến lên, giầy cũng không cởi, trực tiếp một đao chặt bỏ.

Gia hỏa kia cũng đau đến hôn mê.

Đến phiên người thứ ba, gia hỏa này đã có kinh nghiệm, thành thành thật thật quỳ rạp trên đất dập đầu trả lời.

- Kính thưa Bình Uy Đại Tướng Quân, tiểu nhân tên là Đằng Điền Nhất Lang.

Con bà nó là con gấu, tên này nói tiếng hán so với mình còn tiêu chuẩn hơn.

Trong lòng Đường Tiểu Đông khó chịu, gọi người cắt tai phải của hắn, hai tên còn lại quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu hô to tha mạng.

Hiệu quả giết gà dọa khỉ đã phát huy, Đường Tiểu Đông sai người tách bọn hắn ra hỏi han, bất kỳ người nào dám nói dối, sẽ chặt một bộ phân trên cơ thể bọn hắn.

Uy khấu hèn hạ như vậy đấy, ngươi không đánh hắn tàn phế đánh cho hắn sợ, hắn sẽ không thành thật.

Trời sinh phản cảm đối với Uy khấu, lần này Hán Giang gặp nạn, trong lòng Đường Tiểu Đông đã quyết định áp dụng thủ đoạn huyết tinh.

Khẩu cung rất nhanh trình lên, những gia hỏa này trong Uy khấu đều là địa vị cực thấp, biết được cũng không nhiều, so với tình huống Trần Huyền Lễ nắm giữ không khác biệt mấy.

Đã không có giá trị lợi dụng, Đường Tiểu Đông duỗi tay ra hiệu, ý bảo xử lý toàn bộ, lúc hừng đông phái người thông báo huyện nha đến nhặt xác, sau đó tiếp tục lên đường.

Lần này, hắn rút kinh nghiệm, để Trần Huyền Lễ dẫn đội chạy tới Giang Châu, bản thân chỉ dẫn theo Đường Sương, Lan Đình, Đường Mộc, sáu cận vệ lãnh huyết, Tần Thiên Bảo cùng hai vị trưởng bối của Tần gia dịch dung theo sau, lặng lẽ chạy tới Hán Châu.

Hán Châu và Giang Châu đều giáp với biển khơi mênh mông, là bến cảng thông thương mậu dịch của Đại Đường với các nước khác. Hai thành giống như hai con hùng sư canh cửa, trấn giữ ngõ vào phía đông của vương triều Đại Đường.

Dọc theo đường đi khắp nơi có thể thấy được thương đội xe hàng muôn hình muôn vẻ lui lui tới tới, nối liền không dứt, còn chưa vào thành, liền đã khiến người ta cảm nhận được sự náo nhiệt và phồn vinh của vùng duyên hải.

Tiến vào trong thành, càng làng cho người ta cảm nhận được sự phồn vinh náo nhiệt của thành phố này.

Trên đường cái người đông như mắc cửi, từng đội buôn xe hàng vào ra khỏi cửa thành, hai bên đường rộng rãi toàn bộ đều là hàng hóa rực rỡ muôn màu, khiến kẻ khác hoa mắt.

Đi ở trên đường cái, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đám thương nhân tây dương, Ba Tư mũi cao mắt sâu, tóc vàng mắt xanh.

Ngẫu nhiên nhìn thấy một vài nam nữ ăn mặc kiểu người Uy, người Cao Lệ cùng một số ngoại tộc khác hoặc trên đường phố mua thức ăn, hoặc từ trong cửa hàng buôn bán chào hỏi khách khứa.

Xem ra, hai thành Hán Giang khẳng định có không ít ngoại tộc cư ngụ, trong đó đa số là người nước Uy, người Cao Lệ.

Nghĩ đến sự hung hăng ngang ngược của Uy khấu, Đường Tiểu Đông không khỏi cau chặt lông mày.

Người Uy, người Cao Lệ ở trong hai thành này, nếu đều thành thật sinh sống, vậy hắn phi thường hoan nghênh, nếu cấu kết với Uy khấu đốt giết bắt người cướp của, thì chính là gian tế thập ác bất xá.

Trong lễ nghi bang giao các nước, cho dù hai nước giao chiến, cũng không chém giết sứ giả, nhưng nếu như là gian tế mật thám, thì khiến người ta phẫn hận, chém giết không ta.

Sở dĩ tiết độ sứ của Hán Châu bị Uy khấu ám sát, hẳn là nhẫn giả Uy nhân nấp ở trong thành đã hạ thủ, những gia hỏa chết tiệt kia nắm giữ tình huống trong thành, quan quân vừa xuất động, trong thành liền dùng bồ câu đưa tin, khó trách quan quân mỗi lần đều mệt mỏi, mà Uy khấu hải tặc càng ngày càng hung hăng ngang ngược.

Cần phải nghĩ biện pháp thu dọn gian tế mật thám trong thành mới được.

Đường Tiểu Đông không khỏi có chút hối hận không đưa toàn bộ người của Bảo Định Tần gia tới đây, ở phương diện này bọn họ đều là hành gia lão luyện.

Đang muốn tìm một khách điếm nghỉ lại thì chứng kiến phía trước hỗn loạn, người đi đường vội vàng tránh né, nhường ra một thông đạo, một đội quan quân chạy bộ lên đường.

- Ai, không biết người của thôn trang nào gặp tai ương, hải tắc đáng hận...

Trong đám người có người thở dài.

Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, ra hiệu mọi người lên ngựa, đi theo phía sau đội quan quân kia, tiến về nơi xảy ra chuyện nhìn xem.

Đoàn người bọn hắn đều cưỡi ngựa cao lớn chậm rãi đi theo phía sau quan quân, đội quan quân kia ngoại trừ quan chỉ huy dẫn đội được cưỡi ngựa ra, tất cả mọi người đều chạy bộ.

Mặc dù binh linh liều mạng chạy nhanh, nhưng với tốc độ này, chờ chạy đến thôn trang xảy ra sự cố, đám Uy khấu đã sớm chạy mất rồi.

Hơn nữa, ra sức chạy nhanh như vậy, đến nơi đã mệt đến tay chân nhũn ra, gặp phải Uy khấu hải tặc, còn có khí lực giết địch sao?

Con bà nó là con gấu, quan phụ mẫu của thành Hán Châu này quá vô dụng con mẹ nó!

Trong lòng Đường Tiểu Đông vô cùng khó chịu, không khỏi mắng ra tiếng.

Đường Sương, Lan Đình cưỡi ngựa đi cùng liền lườm hắn một cái.

Đội quan quân kia chạy gần ba mươi mấy dặm đường mới đuổi tới thôn trang xảy ra sự cố, binh lính phần lớn đều mệt rã rời, cả đám té ngồi trên mặt đất thở hồng hộc.

Nhìn cảnh này, ngay cả Lan Đình cũng lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Thôn trang nhỏ phía trước đã bị lửa lớn thiêu rụi, có chỗ còn đang bốc lên khói đặc, không khí gay mũi khó ngửi, mùi cháy khét khiến người ta buồn nôn.

Mọi người quất ngựa lại gần, không khỏi bị thảm trạng kinh hoàng giống như địa ngục trước mắt làm tay chân lạnh run.

Đất cháy đen, được rải lên mấy chục thi thể có đủ loại tử trạng, đứt tay đứt chân, bụng thủng ruột lòi, trên bờ rào còn treo lủng lẳng mấy hài đồng chỉ mới năm sáu tuổi, thậm chí còn có thi thể của trẻ sơ sinh đang gào khóc đòi ăn...

Cảnh tượng này chính là luyện ngục nhân gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.