Con đường lớn này có chút xa với thành Trường An, lại là trưa nắng, người đi đường cũng không nguyện ý đi vào con đường lớn này, vì vậy ban ngày cũng không có đụng phải người đi đường qua lại.
Mỗi lần từ Ngọa Long biệt viện trở về, Đường Tiểu Đông đều thay đổi lộ tuyến, chuyện này cũng xuất phát từ sự an toàn của hắn.
Lộ tuyến không cố định, làm địch nhân không tìm ra, trừ phi tử thủ một con đường, như mèo rình chờ con chuột.
Giữa lúc lao đi, Đường Tiểu Đông đột nhiên ghìm cương ngựa lại, tuấn mã hí lên một tiếng dài, lập tức dừng lại, kỹ thuật cỡi ngựa cũng không tồi.
Tần nhị bá cùng Tần Thiên Bảo cũng đồng thời ghìm cương ngựa lại, cảnh giác nhìn bốn phía.
Đường Tiểu Đông thấp giọng nói:
- Các ngươi có phác giác hay không, từ lúc tiến vào đến giờ, trái phải hai bên rừng không có tiếng chim hót.
- Cẩn thận, địch nhân đã mai phục ở phụ cận rồi.
Mặt Tần nhị bá đỏ lên, hắn là một lão giang hồ thành tinh, so ra lại kém một tiểu tử chẳng bao giờ hành tẩu giang hồ, thật là mất mặt.
- Đại ca, phụ cận nơi này có chút kỳ lạ.
Tần Thiên Bảo lớn tiếng nói chuyện, cung nỏ cỡ nhỏ ở bên yên ngựa lại ở trên tay, tiến hành nhét hai mũi tên sắc bén vào, tốc độ rất nhanh, xem ra tiểu tử này cũng đã khổ luyện không ít.
- Có sát khí.
Thanh âm Tần nhị bá đề cao lên, lớn đến nỗi mọi người trong phương viên một dặm cũng nghe được.
Hắn cũng tháo cây thiết bản chừng một thước bên hông yên ngựa xuống, đây chính là sa thương, vũ khí bí mật của Trung Hoa Đường.
Tần nhị bá bình tĩnh lấy ra một bịch da trâu ở trên người, nhồi hỏa dược vào trong nòng súng, rồi bỏ vào hơn mười viên sắt nhỏ.
Sau khi dẫn kíp nổ tốt, nòng súng hướng thẳng lên trời, ngón tay cái bịt ở kíp nổ, phòng ngừa kíp nổ rơi xuống, hỏa dược rớt ra.
Tay kia của hắn, thì cầm lấy hỏa chiết tử* thủ thế chuẩn bị.
*Đồ vật để đánh lửa, hình như giai đoạn này súng phải đánh lửa đốt kíp nổ mới bắn được.
Tiếng súng, chính là tín hiệu của hành động.
Trong tiếng vang khách khách quái lạ, mấy gốc đại thụ ven đường đổ ầm ầm, gây ra bụi mù khắp trời, ngăn chặn đường đi trước mặt.
Ở rừng cây hai bên đường, trong bụi cỏ chui ra mười bảy người, mười lăm nam hai nữ, trên tay đều là cung nỏ giết người, dưới ánh dương chiếu xuống lóe lên hàn mang lạnh lẽo.
Đám người này mắt lộ hung quang, đằng đằng sát khí.
- Không ổn, thật có mai phục.
Tần nhị bá hú lên quái dị, nét mặt hèn mọn lộ ra biểu tình cổ quái.
Nếu có người nhìn kỹ, sẽ phát hiện biểu tình nét mặt hắn không phải sợ hãi, mà là đắc ý.
Đáng lẽ gặp phải phục kích, hẳn là rất sợ hãi mới đúng, bất quá hắn không bị ai chú ý đến.
Một lão gia nô rất nhanh sẽ bước vào quan tài, thân thể gầy yếu như muốn bị gió thổi bay, ngồi ở trên ngựa lung lay tùy thời ngã xuống, ai lại chú ý tới hắn?
Cho dù là người có tâm, lúc liếc mắt qua hắn, toàn bộ lực chú ý đều sẽ rơi vào người Đường Tiểu Đông và Tần Thiên Bảo.
Dù sao, trên tay Tần Thiên Bảo nắm một cây cung nỏ cỡ nhỏ, có hai mũi tên, vẫn gây ra chút uy hiếp.
Cung tiễn, ở thời đại vũ khí lạnh, vẫn là một trong vũ khí lợi hại có sức sát thương khiến kẻ khác sợ hãi.
Hai mắt Tần nhị bá sáng lên híp lại thành một đường cong, nhìn chằm chằm ba người thanh niên bên trái.
Trên tay ba thanh niên kia đều có cường cung, tiễn đã đặt sẵn, chỉ là mũi cung vẫn chỉ đất.
Dù sao thì phe mình đã chiếm hết ưu thế, không cần phải khẩn trường.
- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
Đường Tiểu Đông híp mắt, ánh mắt rơi vào trên người lão giả có sắc mặt hồng thuận, họng súng tự động khoát ở yên ngựa nhắm ngay vào hắn, ngón trỏ đặt lên cò súng, chốt bảo vệ đã sớm mở, tùy thời có thể bắn.
Lão giả kia tựa hồ là thủ lĩnh những người này, sắc mặt hồng thuận, hai mắt sáng ngời không chút già lão, huyệt thái dương nhô cao, ánh mắt lạnh lẽo khiếp người, cực kỳ có uy thế của cường giả.
Lão gia hỏa này tuyệt đối là một cao thủ đáng sợ.
- Vốn không định nói cho ngươi, chỉ là người sắp phải chết, nói cũng không sao, cho ngươi biết, chúng ta là Bắc Cung…
Một người trung niên vóc dáng cao gầy, ánh mắt lạnh lùng đắc ý dào dạt giành nói trước.
- Câm miệng.
Lão giả quát lên một tiếng, hù hắn sợ đến ngậm cái miệng lại.
Nguyên lai là địch nhân của Đường Môn, người Bắc Cung thế gia.
Đường Tiểu Đông gật gù suy ngẫm, quay đầu liếc mắt về phía sau.
Ở xa phía sau bọn họ, có hơn hai mươi già trẻ lớn bé cầm trong tay lợi khí giết người, có mấy người còn ăn mặc phục sức đặc biệt của người Cao Lệ, xem ra là cá lọt lưới của Phi Hổ bang, được người của Bắc Cung thế gia thu dụng lại.
Tốt, nên tới đều tới, vừa vặn diệt sạch hết.
Đường Tiểu Đông cười ha hả nói:
- Bắc Cung gia chủ, các ngươi sẽ không phải bị Vương Ngạo Phong sai khiến tới giết ta?
Trên mặt Bắc Cung gia chủ hồng thuận lộ ra một tia biểu tình cổ quái, trừng mắt với hắn, lạnh lùng nói:
- Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi muốn tự tay chịu trói, hay muốn chúng ta động thủ?
Con mẹ nó, gia hỏa này thật kiên định mà.
Không làm đối phương nói ra được, Đường Tiểu Đông liếc mắt nhìn Tần nhị bá, ngửa mặt lên trời cười ha hả lên.
- Ngươi cười cái gì?
Hai mắt Bắc Cung gia chủ phát lạnh, cảnh giác nhìn về một phía một chút.
Người gần chết, còn cười cuồng vọng như vậy sao?
Những cao thủ tinh anh của Bắc Cung thế gia này trong lúc nhất thời có chút ngỡ ngàng không giải thích được.
Đường Tiểu Đông nhếch miệng cười:
- Bắc Cung gia chủ, bye bye nha.
Bye bye?
Đây là từ cổ quái gì vậy?
Mọi người còn đang ngây người chưa có phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng chói lòa như điện, tiếng sấm vang đinh tai nhức óc nổ lên.
- Đùng đùng đùng…
Súng tự động phun ra một chuỗi tia lửa, lập tức làm người trung niên diện mục âm lãnh cùng Bắc Cung gia chủ kia kêu thảm ngã xuống đất.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, cường địch trước mặt, Đường Tiểu Đông luôn luôn tiến hành nguyên tắc này.
Thật lâu rồi không được bắn, thực con mẹ thống khoái mà.
- Đùng.
Sa thương của Tần nhị bá cũng bạo tạc theo, thanh âm cộng hưởng, như trời quang sét đánh, ba người thanh niên cầm cường cung có hai đã kêu thảm ngã xuống, người còn lại đứng ngây ngốc ra, không có chút phản ứng.
Thừa lúc hỗn loạn này, Tần Thiên Bảo dẫn đầu quay ngựa lại tiến lên, cung nỏ cỡ nhỏ trong tay đột nhiên phóng ra, đệ tử Bắc Cung thế gia ở phía sau cũng bị tiếng nổ liên tục chấn choáng váng, phần lớn người không kịp phản ứng.
Tiếng kêu thảm thê lương của các đệ tử Bắc Cung thế gia truyền ra, người đã kịp phản ứng lại, bất quá đã quá muộn rồi.