Phong Lưu

Chương 56: Chương 56: Phượng cô cô






Bốn phía có binh sĩ của thái thú đại nhân phái tới thủ hộ, duy trì trật tự, lại có tam đại cao thủ như Thạch Sùng Vũ, Lôi Mị, Đường Điềm ở đây, Đường Tiểu Đông hoàn toàn yên tâm.

Bị triển lãm bán hàng nội y ảnh hưởng, sinh ý ngày hôm nay của Di Tình Viện không tính tốt, chỗ ngồi thì rất nhiều, nhưng người ngồi thì thiếu tới thương cảm, so sánh với nhau, các thanh lâu khác bắt đầu học hỏi diễn diễm vũ càng thêm vắng vẻ, sinh y thảm đạm vô cùng bi quan.

Vé vào cửa xem diễm vũ của Di Tình Viện giảm xuống hai lần, chỉ còn tám đồng một lượt.

Trước khi giảm giá, Đường Tiểu Đông đã phái người tới thông báo cho các thanh lâu tổ chức diễm vũ khác, mục đích là bởi vì không muốn để đám người Thúy Như tiếp quản Di Tình Viện gây ra quá nhiều thù hằn.

Mặc dù có thái thú đại nhân hỗ trợ đằng sau, thế nhưng việc buôn bán hòa khí phát tài mới là quan trọng nhất, cạnh tranh ác ý đối với bất cứ ai cũng không có chỗ tốt, vạn nhất kết hạ thù hận không thể hóa giải được, như vậy rất có thể thi triển những thủ đoạn hạ tam lạm khó lòng phòng bị, thực đúng là khiến mọi người đều đau đầu.

Hội triển lãm bán hàng nội y, phản ứng quá khích của khán giả tới mức tranh cướp nhau mua hoàn toàn vượt xa dự liệu của Đường Tiểu Đông, món lãi kếch sù của diễm vũ mang lại, cộng thêm mấy nghìn lượng bạc tiền tài bất nghĩa, coi như đã bắn rơi cơ sở kiên cố cho công cuộc thành lập đế quốc thương nghiệp trong tương lai.

Hiện tại có thể nói, sinh ý tại Lôi Châu trên cơ bản đã kết thúc, có thể tạm thời thở ra một hơi dài. Đột nhiên, hắn cảm giác mệt mỏi nói không nên lời, thầm nghĩ ngủ một giấc thật dài thả lỏng đầu óc lẫn cơ thể.

Trở về phòng, mới xốc lên rèm che lều nhỏ, không khỏi rùng mình một cái, toàn bộ khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt không máu.

Ngay cả một tiếng kêu cứu cũng chưa kịp phát ra, một bàn tay trắng nõn như ngọc xuất hiện từ sau rèm, hai ngón tay như thông ngọc giữ vững sau gáy hắn, cứ như vậy để hắn tiến vào.

- Phượng… Phượng cô cô…

Đường Tiểu Đông bị ném xuống một cái ghế, phát sinh một tiếng rên rỉ thống khổ.

- Mị nhi không có ở đây, lần này xem ai tới cứu ngươi? Hừ hừ!

Khuôn mặt lạnh giá, Phượng cô cô đạp một cước trên ghế, đôi con mắt xinh đẹp hung hăng tàn nhẫn nhìn hắn, trong tay thưởng thức một thanh trường kiếm tỏa hàng quang bốn phía.

Đường Tiểu Đông ngã chổng vó nửa nằm nửa ngồi trên ghế, tư thế ngồi rất khó chịu, nhưng một chút cử động nhỏ cũng không dám, mũi kiếm dí sát cơ thể tỏa hàng quang chói mắt, giống như lưỡi dao sắc bén ẩn chứa kình khí dày đặc, phảng phất như muốn cắn nát da thịt, muốn đâm thủng trái tim hắn.

Quỷ nữ nhân này khùng lên thực con mẹ nó hung ác!

Đường Tiểu Đông cố gắng giữ gương mặt cười cười:

- Phượng cô cô… Ngày đó ta… Ta không biết là nàng… Vì vậy… Cái kia… Vốn ta định xin lỗi trước mặt nàng, chỉ là nàng đi đi lại lại như gió, hành tung quỷ dị, vì vậy ta để Mị nhi thay ta xin lỗi…

- Ngươi… Ngươi đã nói cho Mị nhi rồi?

Trên gương mặt trơn bóng đỏ ửng của Phượng cô cô hiện lên một tia ngượng ngùng, lập tức hung hăng nói:

- Há mồm, lão nương muốn cắt đầu lưỡi ghê tởm của ngươi.

- Ta không có đầu lưỡi, sẽ không thể dỗ dành Mị nhi hài lòng, Mị nhi khẳng định sẽ mất hứng, cũng không ai gọi nàng là cô cô nữa rồi…

Đường Tiểu Đông thiện xem sắc mặt, âm thầm thở phào nhẹ nhõm chí ít Phượng cô cô đã hết giận hơn phân nửa, nhiều lắm chỉ đánh mình một trận tiết giận mà thôi.

Không biết vì sao, đối mặt với vị trưởng bối nhiều hơn chính mình mấy tuổi này, tuy rằng bị nàng hù dọa tới toát mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ quái, dương như bản thân rất thích đùa với nàng.

- Phượng cô cô, sao nàng luôn luôn giữ khuôn mặt nhăn nhó? Nữ nhân tức giận rất dễ già… Ai…

Đầu bị nàng gõ mạnh một cái, đau tới mức hắn nhe nhăng nhếch miệng, vẻ mặt quấn quýt.

Nữ nhân này xuất thủ cực nhanh, con mắt hoa lên, người còn chưa kịp phản ứng, trên đầu đã bị ăn một cái gõ đau điếng.

- Cho ngươi nói nhảm…

Phượng cô cô hừ lạnh một tiếng, cảm giác chưa hết giận, co ngón tay lại đánh tới.

Lần này Đường Tiểu Đông sớm có chuẩn bị, thấy cánh tay của nàng khẽ động, vội vã ôm đầu né tránh.

- Phượng cô cô… Sao nàng chỉ thích gõ đầu người ta?

Gương mặt Phượng cô cô phát lạnh, nghiến răng nghiến lời nói:

- Lão nương thích gõ đầu ngươi!

Đường Tiểu Đông đột nhiên ôm bụng cười ha hả.

- Cười cái đại đầu quỷ ngươi? Cười nữa cắt nát đầu lưỡi của ngươi!

Phượng cô cô không biết vì sao hắn đột nhiên cười, trong mờ mịt có chút bất an, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.

Đường Tiểu Đông cười không ngừng tới mức cái bụng đau tức mới thở dốc nói:

- Ta nói Phượng cô cô a, nàng tự xưng mình là lão nương, như vậy sẽ làm các cô nương xấu hổ không chịu nổi, muốn làm tốt tai nạn thắt cổ nháo sự nha.

Phượng cô cô ngây người một lát, cuối cùng hiểu được ý tứ của hắn, má ngọc hàm sương nổi lên một tia đỏ ửng ngượng ngùng, trắng mắc liếc nhìn hắn, sẵng giọng nói:

- Nói lung tung.

Đường Tiểu Động trộm ngắm liếc nhìn nàng, trong lòng thầm kinh ngạc.

Tuy rằng trên mặt Phượng cô cô không cười, thế nhưng tiếu ý nhàn nhàn không thể che giấu nơi khóe môi kia lại bại lộ bí mật trong lòng nàng.

Hắc hắc, nghìn sai vạn sai, vỗ mông ngựa không sai, hung hăng vỗ mông ngựa nàng một cái, để cơn tức giận của nàng tiêu hết toàn bộ, giữ gương mặt giá lạnh chỉ là làm dáng mà thôi.

- Tên vương bát đản nào nói lung tung, ta đánh nổ đầu hắn!

Đường Tiểu Đông lớn tiếng hét lên:

- Phượng cô cô a, không tin chúng ta chắp tay sóng vai đi trên đường cái thử xem, đảm bảo mọi người đều nói, ôi, ở đâu tới tiên nữ MM? Cho dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng len lén nói như vậy, tiên nữ MM bên cạnh sửu nam GG là ai nha?

Ta kháo, loại lời này cũng nói ra được khỏi miệng.

Hắn vuốt vuốt hai gò má, cảm giác không có nửa điểm nóng bỏng, không khỏi có điểm tự bội phục chính mình.

- Không lớn không nhỏ!

Phượng cô cô phun phì phì một tiếng, má ngọc tràn đầy ửng đỏ.

Đường Tiểu Đông chỉ tay vào trường kiếm của nàng, thanh kiếm này thỉnh thoảng lay động trước mặt hắn, khiến trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, vạn nhất lỡ tay một cái, vậy thì thảm rồi.

Hàn mang chợt hiện, quang mang lóe ra trước mắt còn chưa biết mất, trường kiếm trang một tiếng vào vỏ, tốc độ cực nhanh, khiến kẻ khác líu lưỡi, cũng để trong lòng hắn sợ hãi, võ công của Lôi Mị cũng lợi hại như vậy, vạn nhất sau này chọc phải nàng, vậy thì hậu quả hơi đáng sợ.

Chương 56: Phượng cô cô (hạ).

Ngã chổng bốn vó trên ghế, tư thế ngồi thực sự quá mức khó chịu rồi, hắn cẩn thận động đậy thân thể, để tránh phải đụng phải bàn chân phải đang đạp trên ghế của Phượng cô cô.

Phượng cô cô cũng phát hiện ra, cuống quit rút chân lại, khuôn mặt càng hồng.

Điều chỉnh tư thế ngồi của mình cho thoải mái, Đường Tiểu Đông ngái dài một cái:

- Tiểu Phượng cô cô, Mị nhi không phải nói nàng về nhà rồi sao? Sao lại chạy tới đây rồi?

Phượng cô cô trừng mắt liếc nhìn hắn, bàn tay đưa tới trước mặt.

Đường Tiểu Đông ngẩn ra, có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm vào bàn tay trơn truột trắng mịn của nàng, rung đùi đắc ý nói:

- Đường số mệnh rất dài, nhất định là thọ tinh trăm tuổi, đường ái tình nha…

- Miệng lưỡi trơn tru!

Phượng cô cô phun một ngụm, sẵng giọng:

- Cho ta xem thứ đen đen Mị nhi nói kia!

Đường Tiểu Đông rút khẩu súng lục bên hông ra, nhìn kỹ chốt bảo hiểm mới đặt vào tay nàng.

Nhìn thứ quái dị màu đen bóng loáng trong tay, Phượng cô cô phát sinh một tiếng than thở sợ hãi, thư này sao có thể là thủ công làm ra được.

- Là đại sư công tượng nào làm ra được?

Nhìn biểu tình sợ hãi than thở không ngớt của nàng, Đường Tiểu Đông ha ha cười:

- Thứ này không phải là kết quả của thời đại hiện tại.

Vẻ mặt Phượng cô cô mờ mịt, đôi con mắt xinh đẹp đã hoàn toàn bị khẩu súng trong tay hấp dẫn.

Chung quy không thể nói là kết quả của công nghệ cao thời hiện đại nha? Nói cũng không có ai tin.

Đường Tiểu Đông chỉ chỉ lên trên, nhún nhún vai, biểu tình không tin thì thôi.

- Thiên… Thượng…

Biểu tình vẻ mặt của Phượng cô cô rất cổ quái, đôi con mắt xinh đẹp càng thêm nồng đậm thần tình hiếu kỳ.

Đường Tiểu Đông ha ha cười:

- Lai lịch của nó nha…

Phượng cô cô vểnh tai, nửa ngày không nghe được vế dưới, không khỏi cả nhận quát:

- Nói mau!

Đường Tiểu Đông ngáp dài một cái, lười biếng duỗi duỗi thắt lưng:

- Ta mệt sắp chết, chỉ muốn ngủ một giấc.

- Ghê tởm!

Trường kiếm rời khỏi, gác trên cổ Đường Tiểu Đông.

- Nói hay không?

Đường Tiểu Đông ngáp dài một cái:

- Phượng cô cô, ta mệt muốn chết, trước tiên để ta ngủ một giác rồi nói tiếp…

Mọi chuyện tại Lôi Châu đã xong xuôi rồi, toàn thân dễ dàng, hắn cảm giác đặc biệt mệt mỏi, thầm nghĩ nên ngủ một giác thật thoải mái.

- Không được, hiện tại nói!

Phượng cô cô lay động trường kiếm uy hiếp, thấy hắn không nhìn uy hiếp, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tin ta giết ngươi hay không?

Một đầu ngả vào cái gối mềm mại, Đường Tiểu Đông thoải mái mở rộng tư chi:

- Tin, Phượng cô cô nói, cho dù là giả thì ta cũng tin là thực, ha ha, chỉ là ta chết rồi, Mị nhi sẽ phải thủ tiết…

- Các ngươi đã…

Khuôn mặt Phượng cô cô đỏ lên, ngây người một lát, trường kiếm keng một tiếng vào vỏ.

- Không được ngủ, nói mau!

Phượng cô cô bị lòng hiếu kỳ dày vò tới phát cuồng, nhào tới trước giường, túm lấy vạt áo trước ngực Đường Tiêu Đông lắc lên lắc xuống dữ dội.

Kháo, quỷ nữ nhân này điên lên thực đúng là khiến người khác chịu không nổi.

Đường Tiểu Đông cầm lấy tay nàng, rên rỉ nói:

- Đừng náo loạn…

- Các ngươi… Đang làm gì…

Không biết từ khi nào, Lôi Mị đột nhiên xuất hiện, biểu tình cổ quái.

Phượng cô cô cả kinh nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ lựng như ánh nắng chiều, mười ngón tay di chuyển bất an:

- Chúng ta… Chúng ta…

Trong lòng Đường Tiểu Đông thầm vui vẻ, loại tràng diện mờ ám như thế này bị Lôi Mị thấy được, ha ha, nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể tẩy được a.

Loại chuyện không rõ ràng này càng giải thích càng đen, tốt nhất không nói, do Phượng cô cô tự mình giải thích đi!

Hắn quay về phía Phượng cô cô nháy nháy mắt, xoay người nhắm mắt ngủ, thực sự mệt muốn chết.

Phượng cô cô hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, xoa xoa tay, co quắp bất an giải thích:

- Mị nhi… Chúng ta… Ta…

Lôi Mị với thần tình cực kỳ mất tự nhiên, hạ thấp đầu, nhỏ giọng nói:

- Phượng cô cô, không phải người phải về nhà rồi sao?

- Ta… Ta… Mị nhi… Không… Không phải như vậy… Ai, việc này nhất thời nói không rõ… Ai…

Phượng cô cô oán hận giậm chân, từ trong lòng lấy ra một bản sơ đồ phác thảo, để trên mặt bàn:

- Mị nhi, Khổ đại sư đã xem qua sơ đồ phác thảo, về mặt lý luận thì có thể nhìn ra được một chút, nhưng không cách nào làm ra được…

- Ta hỏi hắn… Muốn hắn giải thích thứ kia, người này chết… Chết cũng không chịu nói… Ghê tởm…

Hai người ở trên giường loạn thành một đoàn, tràng cảnh mờ ám như vậy thực sự vô cùng gây liên tưởng.

Khuôn mặt Lôi Mị tái nhợt, trong mắt hiện rõ thần tình cổ quái.

Nàng phát ra tiếng thở dài yếu ớt, bước tới bên giường, từ dưới đầu gối lấy ra khẩu súng phiến quang mang màu đen yếu ớt.

Thứ này xác thực đúng như lời Đường Tiểu Đông đã nói, bằng vào kỹ thuật thời đại này căn bản không thể làm ra được, thậm chí ngay cả đệ nhất danh tượng Đại Đường, Khổ đại sư cũng tự nhận không thể làm ra nổi, lẽ nào thực sự đến từ thượng thiên hay sao?

Hai người nhìn nhau, đồng thời nhào tới bên giường, đưa tay kéo Đường Tiểu Đông phải ngồi dậy.

- Đứng lên!

Đường Tiểu Đông méo mặt, tràn đầy vẻ cầu xin khoan dung:

- Cô nãi nãi, ta mệt muốn chết, để ta ngủ trước một lúc rồi nói được không…

- Không nói rõ ràng, không cho ngươi ngủ!

Lúc này Phượng cô cô nảy sinh ác độc rồi, kéo mạnh lỗ tai của hắn, Lôi Mị một bên nhìn thấy mà hết hồn, lo lắng Phượng cô cô không cẩn thận thực sự kéo đứt lỗ tai của hắn.

- Cô cô…

- Ta nói ta nói, mau buông tay, đau chết ta rồi…

Đường Tiểu Đông rên rỉ một tiếng, nữu nhân một khi máu nóng lên đầu, so với nam nhân còn nhẫn tâm hơn mười lần.

Hai nàng buông tay, Đường Tiểu Đông mới ngồi xuống, lại đẩy hai ngọc thủ ra.

Đường Tiểu Đông dở khóc dở cười:

- Ngồi nói cũng không được?

Khuôn mặt Lôi Mị đỏ lên, vội vàng buông tay.

Khiến Đường Tiểu Đông phải méo mặt đau khổ, thở dài:

- Các nàng nói sơ đồ phách thảo cái gì, có thể đưa ra nhìn là cái gì sao?

Thừa lúc Lôi Mị xoay người lấy sơ đồ phác thảo, hắn tách tay Phượng cô cô ra, tiện thể còn véo mạnh vào lòng bàn tay của nàng.

Phượng cô cô đỏ bừng mặt, oán hận trừng mắt nhìn hắn, đưa tay lên định tát.

Đường Tiểu Đông vội vàng chỉ chỉ Lôi Mị, Phượng cô cô nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì được.

Đường Tiểu Đông cười tủm tỉm nhìn nàng, thẳng tới khi thấy má ngọc đỏ bừng, thần tình cực kỳ mất tự nhiên mới chuyển dời ánh mắt.

Phượng cô cô có đôi khi lợi hại tới ghê tởm, nhưng có đôi khi chơi rất vui, ha ha, không biết vì sao, hắn rất thúc trêu đùa vị mỹ nữ cô cô lớn hơn hắn vài tuổi này.

Nhìn Lôi Mị đưa sơ đồ phác thảo tới, Đường Tiểu Đông không cười nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.