Phong Lưu

Chương 408: Chương 408: Sở thích khác người của Điển đại tướng quân




- Đánh cho lão tử không có cờ xí tỏ rõ thân phận chính là Uy khấu!

Điển Mãnh chửi bới, ra lệnh hạm đội toàn tốc đón đầu, vài chiến hạm bảo vệ hai bên cánh bọc đánh từ hai mặt.

Chiến thuyền chạy trối chết phía trước cũng đã phát hiện trước mặt vọt tới hạm đội thủy sư Đại Đường, vội vàng quay đầu chạy sang bên trái.

Điển Mãnh sớm có sắp xếp, mười chiếc chiến hạm từ mặt phải chặn đứng ba chiếc chiến thuyền không có cờ xí tỏ rõ thân phận, bắn cự thạch ra, cảnh cáo đối phương dừng thuyền.

Trên chiến thuyền của đối phương treo cờ hàng lên, chiến thuyền tới gần, các thủy binh nhảy lên chiến thuyền của đối phương.

Hơn mười chiến thuyền truy kích phía sau phát hiện hạm đội thủy sư Đại Đường đón đầu ép tới, vội vàng đổi hướng thuyền chuồn đi.

Hạm đội truy kích với tốc độ cao nhất, một đợt cự thạch bắn ra, oanh chìm mấy chiếc thuyền có tốc độ hơi chậm.

Hạm đội tập trung, một gã quân quan cao hứng chạy tới bẩm báo:

- Đại nhân, trúng lớn rồi.

Ba chiến thuyền chạy trốn kia chính là sứ đoàn do hoàng thái tử Uy quốc dẫn đầu, bọn hắn rời bến từ Giang Châu, muốn đi đường xa về nhà, không nghĩ tới nửa đường đụng phải hạm đội thủy sư của Cao Lệ, chiến đấu kịch liệt một hồi, hạm đội Cao Lệ ỷ vào

chiến thuyền chắc chắn cao lớn và nhiều, đánh chìm hơn mười chiến thuyền của Uy Quốc.

Trận Hán Châu, vốn là đại âm mưu của Uy quốc, hiện tại bắt được hoàng thái tử Uy quốc, chứng thật là một công lớn, trúng lớn rồi.

Điển Mãnh ha ha cười nói:

- Nhìn xem hình dạng hoàng thái tử Uy quốc kia nào.

Dưới sự vây quanh của một đội thân binh bảo vệ, hắn đi như bay tới soái hạm của Uy quốc.

Ba chiếc thuyền hoàn toàn bị binh lính thủy sư khống chế, toàn bộ Uy nhân trên thuyền, không quản nam nữ già trẻ, toàn bộ bị trói gô lại.

Điển Mãnh bước vào khoang thuyền, không khỏi mắng một tiếng:

- Mụ nội nó, thật đúng là biết hưởng thụ cái con mẹ nó.

Trong khoang thuyền soái hạm được bố trí hết sức xa hoa rực rỡ, hoàng cung của Đường Huyền Tông cũng không hơn được chỗ này.

Mấy người lính đang hung ác ép ngã hoàng thái tử Uy quốc trên mặt đất, trói chéo tay bằng dây thừng to dày, một đám binh lính cũng đang hi hi ha ha bắt trói thái tử phi cùng mười mấy thị nữ của hoàng thái tử Uy quốc.

Mười mấy nữ nhân trói gà không chặt, dùng năm sáu chục người vạm vỡ đi trói? Đây rõ ràng là nhân lúc trói ra sức chấm mút mà thôi.

Hoàng thái tử Uy quốc bị trói cho gào khóc kêu thảm thiết, thái tử phi cùng mười mấy thị nữ của hắn cũng oa oa hét chói tai, ra sức kêu gào.

Trên người những nữ nhân này chỉ khoác áo tơ tằm mỏng như cánh ve, đường cong mê người lộ ra, cũng khó trách đám thủy binh giống như ác lang động dục, đại thủ nắm loạn, không đau mới lạ.

Các nữ nhân kêu khóc giãy dụa, càng kích thích các thủy binh lôi kéo, áo tơ tằm trên người cơ hồ bị kéo cho cởi sạch, trong khoang thuyền xa hoa là một mảnh trắng lóa.

Điển Mãnh ha ha cười, đi đến trước mặt thái tử phi đang sợ hãi vạn phần, đại thủ đặt lên người nàng:

- Hàng này không tệ, đưa nàng đến khoang thuyền của Đường đại nhân.

- Tuân mệnh.

Hai người nắm lấy thái tử phi bị trói nuốt nước miếng, mang thái tử phi ra khỏi khoang thuyền, bước về phía buồng chỉ huy của soái hạm, chẳng qua đoạn đường hai

ba mươi bước, hai người đi rất lâu, dọc theo đường đi không biết đã ăn đậu hủ bao nhiêu lần?

Điển Mãnh đi như bay tới trước mặt hoàng thái tử Uy quốc, mắt báo sáng ngời, miệng mở ô, cười ngây ngô.

Bộ dạng của hoàng thái tử Uy quốc mày mi thanh mục tú, răng trắng môi hồng, làn da trắng nõn bóng loáng, dáng người thanh tú giống như nữ tử.

Nếu thay nữ trang, tuyệt đối nhìn không ra hắn là nam nhân.

Hoàng thái tử vốn đã cực kỳ hoảng sợ vừa tiếp xúc với ánh mắt của Điển Mãnh, không khỏi sợ run cả người.

Ánh mắt của Điển Mãnh ánh mắt hung ác khủng bố giống như của mãnh thú, đang đắc ý ngắm nhìn con mồi của hắn.

Kỳ thật, chính xác mà nói, hẳn là giống một siêu cấp đại mê gái bị bắt giam hàng chục năm không chạm qua nữ nhân, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một đại mỹ nhân, cái loại ánh mắt lang sói khiến kẻ khác hồn phi phách tán này, thật sự không thể dùng văn tự để miêu tả.

Hoàng thái tử Uy quốc vẻ mặt sợ hãi liều mạng giãy dụa, kêu oa oa mấy câu điểu ngữ làm người nghe không hiểu.

Điển Mãnh duỗi tay nựng hai gò má của hắn một hồi, lại hung hăng cấu véo cái mông của hắn, cười ha ha nói:

- Bảo bối, không cần vội, Điển đại gia đảm bao sẽ làm người sảng khoái muốn chết, ha ha ha.

Cả đám thủy binh đều nở nụ cười ý vị thâm trường.

Điển đại tướng quân ở trên sa trường dũng mãnh vô địch có loại ham mê khác người này, ở trong quân sớm đã công khai, hoàng thái tử Uy quốc đáng thương, hôm nay được biết thế nào là thoải mái rồi.

Hai cận vệ của Điển Mãnh nở nụ cười giả tạo đi lên trước, nhấc hoàng thái tử ra khỏi khoang thuyền.

Hoàng thái tử Uy quốc kia tựa hồ đã hiểu được tình cảnh của bản thân mình, liều mạng la hét giãy dụa.

- Ai, cẩn thận một chút, làm hư bảo bối của lão tử, lão tử sẽ đánh cho mẹ các người nhận không ra.

Điển Mãnh chà xát hai tay, lớn tiếng cảnh cáo, mắt báo bạo xạ tinh quang, tràn ngập vẻ sắc lang.

- Điển đại nhân, những nữ nhân này...

Một gã quân quan cười hì hì chỉ vào mười mấy thị nữ bị trói hỏi, trong mắt có chút ám muội.

- Lão tử không quan tâm!

Điển Mãnh cười mắng, cao hứng bỏ đi.

Không quan tâm tức là không nhìn thấy!

Chân trước của Điển Mãnh mới đi ra khỏi khoang thuyền, năm sáu chục thuỷ binh trong khoang thuyền lập tức hống lên một tiếng, giống như ngạ quỷ nhiều ngày không có cơm ăn, lao về phía con mồi.

Khoang thuyền này được thiết trí phi thường xa hoa, cách âm phi thường tốt, đóng cửa khoang lại, bất kể tiếng cười, tiếng hét, tiếng hét hay tiếng sóng biển ào ào, người bên ngoài căn bản không nghe thấy.

Sau mấy bận triền miên, tự nhiên là mệt mỏi cực độ dẫn đến ngủ say, Đường Tiểu Đông và Lôi Vân Phượng ôm nhau ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa làm hai người bừng tỉnh.

- Chuyện gì?

Đường Tiểu Đông từ trên giường đứng lên, duỗi lưng một cái, không nhanh không chậm mặc xong quần áo.

- Đại ca, Điển đại nhân bắt được hoàng thái tử Uy quốc.

Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Đường Mộc.

Đường Tiểu Đông ngẩn ra, lập tức cười ha ha, sờ nắn bộ ngực đầy đặn của Phượng cô cô một hồi khiến nàng đỏ bừng cả mặt, bay lên đá một cước vào mông của hắn.

Đợi cho Phượng cô cô mặc vào giáp trụ của binh lính, hắn mới mở cửa khoang đi ra ngoài.

Trên boong ngoài khoang thuyền, một nữ nhân đang cực kỳ hoảng sợ cuộn rút, từ cách trang điểm, Đường Tiểu Đông liếc mắt một cái liền biết nàng là người Uy quốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.