Phong Lưu

Chương 375: Chương 375: Thiên lý nhãn




Tất cả quan chức lớn nhỏ trong phòng này đều bị Lý Hưng Chu vừa lừa gạt vừa cưỡng đoạt cầm đi dụng cụ cùng sản phẩm thủy tinh trong nhà, bọn hắn không biết rốt cuộc Lý Hưng Chu cần như đồ thủy tinh như vậy làm gì? Hơn nữa còn ném thủy tinh giá cả xa xỉ vỡ vụn, làm người ta phi thường khó hiểu.

Lúc đầu trong lòng Trương Quân Lâm còn tức giận, nghe xong lời nói của ái thiếp, lúc này mỉm cười nói:

- Vân nhi à, Lý đại nhân muốn thủy tinh, khẳng định có chuyện gì cần dùng gấp mới không để ý thân phận lễ tiết, hắn nhận lỗi với nàng trước mặt nhiều người như vậy, nàng còn lời năm trăm lượng bạc, nên biết đủ.

Đây là vấn đề mặt mũi, bất quá Lý Hưng Chu chịu nhận lỗi và bồi tiền trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên không phải ỷ thế hiếp người, chỉ là thật sự cần dùng gấp thủy tinh mới không ngại mất thân phận cướp đoạt mà thôi.

Vân nhi đương nhiên biết Lý Hưng Chu đã nể mặt nàng, chẳng qua ở trước mặt tướng công, thế nào cũng phải làm nũng. Mãi đến khi Trương Quân Lâm đáp ứng mua cho nàng một kiện sản phẩm thủy tinh, lúc này mới cười híp mắt cầm theo năm trăm lượng bạc trắng quay về phòng mình.

Dù sao cũng đã bị người ta cướp đi rồi, lại vô duyên vô cớ lời năm trăm lượng, còn có tướng công đáp ứng mua cho nàng một cái, tính ra, đây là lời một ngàn lượng nha, loại sinh ý kiếm tiền này, ai không muốn phát sinh mấy lần một ngày?

Trương Quân Lâm cũng tính là quan tốt, Đường Tiểu Đông chi quân phí rất nhiều, đương nhiên là vì đả kích Uy khấu, hơn nữa thánh thượng hạ ý chỉ, bảo hắn nghe theo chỉ huy của Đường Tiểu Đông vô điều kiện, hắn tự nhiên phải vâng theo thánh mệnh.

Lập tức vỗ vỗ chúng quan một hồi, muốn bọn hắn tận tâm hiệp trợ, không được kéo chân của Bình Uy Đại Tướng Quân.

Giải quyết xong chuyện dân đoàn phối hợp phòng ngự thôn làng, Đường Tiểu Đông lại lo làm sao có thể mua được thủy tinh số lượng lớn, không ngờ nhìn thấy Lý Hưng Chu cực kỳ kích động đi vào, đặt bốn cái túi lớn đựng đầy thủy tinh vỡ tới trước mặt hắn.

Bốn túi lớn?

Chừng nào tạo ra trăm cái kính viễn vọng cũng dư giả nha?

Lão tiểu tử đó làm sao thu được nhiều thủy tinh như vậy?

Lý Hưng Chu cười hắc hắc nói:

- Đại nhân đừng vội hỏi, nhanh chóng chế tạo thiên lý nhãn đi, ta chờ không nổi nữa rồi.

Hắn ôm quyền thi lễ, thần tình quả đúng rất vội vã.

Thợ rèn toàn thành đều tập trung ở trong quân doanh chế tạo vũ khí cùng áo giáp, Đường Tiểu Đông dẫn người vào doanh trại quân đội, chiếm cứ một lò luyện, chuyên tâm luyện thủy tinh của hắn.

Kính viễn vọng thứ nhất không biết sản xuất ra khi nào, dù sao thời này còn chưa có, thuộc loại tuyệt mật, một đám thủ hạ canh giữ bốn phía, nghiêm cấm bất cứ người nào tiếp cận.

Một số thủ hạ vội vàng khuân vác rơm củi, thậm chí cả rượu mạnh, dầu cháy đều lấy ra hết, làm như vậy là để đề cao nhiệt độ lò luyện.

Thủy tinh được dung luyện dưới nhiệt độ cực cao mới có thể càng thêm trong suốt, lấy điều kiện dung luyện hiện tại, đương nhiên không cách nào so sánh với công nghệ cao hiện đại.

Khuôn bản thì càng dễ, dùng đất dính nặn là được, về phần muốn làm thành loại kính viễn vọng hiện đại kia, thật sự có chút khó khăn.

Đường Tiểu Đông thầm nghĩ kính viễn vọng một mắt đơn giản, tầm nhìn xa hơn mắt thường là OK.

Đường Sương Lan Đình không hề để ý đến sự oi bức bên trong làm người ta không thoải mái, đứng ở một bên nhìn Đường Tiểu Đông cùng chúng thủ hạ bận rộn, có lòng muốn giúp đỡ, bất quá đá, bùn đất nhão nhoẹt kia làm người ta ghê tởm, đánh phải thành thành thật thật ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.

Đường Tiểu Đông dẫn công tượng vào quân doanh hơn nửa ngày trời mà còn chưa làm xong, khiến Lý Hưng Chu gấp đến độ đi qua đi lại.

Trần Huyền Lễ bồi tiếp trong soái trướng, nghe đến thiên lý nhãn theo lời Lý Hưng Chu, trong lòng cũng tò mò muốn chết.

Trần Huyền Lễ đối với thiên lý nhãn mà Đường Tiểu Đông nghiên cứu chế tạo tò mò muốn chết, bất quá so với Lý Hưng Chu hắn bình thản hơn nhiều, ngồi ngay ngắn trên ghế kiên nhẫn chờ đợi.

Lý Hưng Chu thì giống như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại trước mặt hắn không biết bao nhiêu vòng, làm hắn chóng mắt đến váng đầu hoa mắt, dứt khoát nhắm mắt chợp mắt.

- Ai, tại sao lại lâu như vậy? Khi nào mới làm xong đây?

Lý Hưng Chu chờ sắp phát điên, liên tục chà xát tay.

Hắn quả thật muốn vọt vào nhìn xem, bất quá đó là bí mật của người ta, có thể miễn phí cho hắn một cái đã quá nể tình huynh đệ rồi.

Nhìn các thị vệ vây quanh bốn phía lò rèn, bộ mặt âm lãnh, cả người phát ra sát khí lãnh lệ, ai dám tự tiện xông vào, không bị giết mới là lạ.

Trần Huyền Lễ ngồi ngay ngắn trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, theo bản năng sờ sờ lỗ tai, câu nói kia của Lý Hưng Chu, cũng không biết nói bao nhiêu lần rồi, hắn nghe mà chai cả tai.

Kỳ thật, lòng hiếu kỳ của hắn cũng không ít hơn so với Lý Hưng Chu, chẳng qua sự nhẫn nại của hắn qua mấy nằm chìm nổi trong quan trường đã được tôi luyện đầy đủ.

Đợi nhiều năm như vậy, lúc này đây cuối cùng có được cơ hội biểu hiện bản thân, hắn nhất định phải nắm chắc tốt cơ hội này, dốc hết khả năng phụ trợ Đường Tiểu Đông diệt Uy khấu, lập chiến công, mới không cô phụ sự kỳ vọng của thái tử điện hạ cùng các trưởng bối trong tộc.

Lý Hưng Chu chờ sắp điên mất rồi.

Một thị vệ được phát đứng đợi gần lò rèn cực kỳ kích động chạy vào bẩm báo:

- Đại nhân, Đường đại nhân ra rồi.

- A...

Trần Huyền Lễ kinh hỷ từ trên ghế nhảy dựng lên.

Động tác của Lý Hưng Chu so vớ hắn nhanh hơn, thị vệ còn chưa nói xong, người đã sớm lao ra khỏi soái trướng.

Người xông đến quá nhanh, suýt chút nữa đụng vào người Đường Tiểu Đông, cũng may Đường Tiểu Đông phản ứng nhanh, vội vàng né đi, trong lúc vô tình thi triển miêu thoán cẩu khiêu hồ ly bộ, vọt đến phía sau Lý Hưng Chu.

Lý Hưng Chu đỏ mặt xấu hổ cười, gấp giọng nói:

- Làm xong chưa?

Đường Tiểu Đông ha ha cười, chuyển ống trúc trên tay tới:

- Thử nhìn xem!

Lý Hưng Chu vội vã nhận lấy, giơ ống trúc để sát vào mắt.

Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:

- Đổi lại, đầu nhỏ kia kìa.

Lý Hưng Chu giơ kính viễn vọng đơn giản Đường Tiểu Đông chế tạo quan sát xa xa, cảnh vật cùng người xuất hiện trong thấu kính đều trở nên rất lớn, nhìn thấy phi thường rõ ràng.

Hắn lấy thiên lý nhãn ra, mắt thường nhìn về phía địa phương vừa nhìn, cảnh vật và người so với vừa rồi đều rất nhỏ rất mơ hồ.

Giơ thiên lý nhãn lên thử lại một lần nữa, sau khi xác thực hiệu quả, mừng rỡ như điên cười lên ha hả, kích động ôm mạnh, làm xương sườn của Đường Tiểu Đông thiếu chút nữa gãy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.