Mỹ nữ mà, giống như một loại cảnh vật đẹp đẽ mê người, cho dù cưa không đến tay, để nhìn cũng đủ đã mắt rồi.
Thư viện cách thành Trường An không xa, ra roi thúc ngựa, qua lại nhiều nhất thời gian một nén hương.
Đến thư viện, đưa thẻ bài thông hành cho quan quân coi cửa, xem như là báo danh.
Quan quân thủ vệ hiển nhiên đã được dặn dù từ trước, đối với Đường Tiểu Đông luôn biểu hiện một bộ dáng dấp cung kính lấy lòng, thậm chí đối với thân là thư đồ như Tần Thiên Bảo cũng dung khuôn mặt tươi cười đón chào.
Đường Tiểu Đông chỉ biết vấn đề này khẳng định được Trưởng công chúa Ngọc Chân quan tâm, hay là Lý Lâm Phủ cố ý xắp xếp.
Lúc Hoắc Hàn Yên quay về nhà, chẳng qua ám chỉ sơ sơ, nhưng Lý Đằng Giao quá thật thà cao hứng bừng bừng kể cho phụ thân nghe chuyện Đường Tiểu Đông tham gia nhập học.
Lý Lâm Phủ nghe được tin này vô cùng vui vẻ, đối với nữ tế tương lai có dã tâm nhỏ này, hắn vô cùng vừa lòng và yêu tâm.
Trước kia mặc dù lấy quan to bổng lộc lôi kéo, không nghĩ rằng Đường Tiểu Đông một ngụm từ chối, trong lòng rất vui vẻ nhưng cũng xen lẫn vẻ thất vọng.
Thật ra mà nói, hắn rất hy vọng Đường Tiểu Đông tham gia gia khảo, bằng thông minh và tài trí của hắn, hơn nữa mình âm thầm chiếu cố, tên đề bảng vàng càng dễ như trở bàn tay.
Nữ tế làm quan cùng triều, có một trợ thủ phi thường tín nhiệm, áp lực của hắn sẽ được giảm bớt phần nào đó.
Tuy Thục trung Đường Môn là thế gia cường đại, nhưng chưa từng có người làm quan, nếu như Đường Tiểu Đông có thể làm quan, đó chính là hoàn toàn môn đăng hộ đối với con gái hắn rồi.
Nữ tế leo được càng cao, hắn lại càng có mặt mũi, không khéo nữ nhi yêu quý còn lấy được một danh hiệu hạo mệnh phu nhân.
Trưởng công chúa Ngọc Chân mặc dù không thích làm quan, nhưng thích kết giao kẻ có tài hoa hơn người, ánh mắt nhìn người lại vô cùng sắc bén, ngay cả nữ tế bọn ta đều ký thác kỳ vọng rất cao, vậy càng không cần phải nói.
Thật vất vả cho Trưởng công chúa Ngọc Chân, nghĩ ra cách như vậy để thúc ép nữ tế tương lai đi vào khuôn khổ, nếu như chỉ bằng vào nữ nhi, nhìn thái độ một lòng một dạ của nàng với nữ tế kia, có thể nói cho hắn nghe lời mới là lạ.
Trong lòng hắn rất cảm động đối với Trưởng công chúa Ngọc Chân, đêm hôm đó nàng gọi quan viên phụ trách cuộc thi sát hạch vào thư viện Lạc Vân tới, thậm chí ngay cả hộ vệ nhỏ nhoi trông cửa nàng đều gọi vào trong phủ.
Các tiểu quan này vốn không có tư cách vào cửa phủ hữu thừa tướng nhận được tin như vậy quả thực vừa mừng vừa lo, liều mạng cố gắng nịnh nọt, thề thốt hứa hẹn, khẳng định năm sau Đường đại tài tử sẽ trở thành kim khoa trạng nguyên.
Vốn Lý Đằng Giao có chút không vui đối với những lời nịnh nọn của các tiểu quan này, chỉ đến khi nghe được bốn chữ: “Kim khoa trạng nguyên”, trong lòng cảm thấy vui mừng, Đông ca ca thi đỗ trạng nguyên, nàng chính là trạng nguyên phu nhân, khi đó thật mở mày mở mặt, hì hì.
Xuất phát từ suy nghĩ an toàn, Lý Lâm Phủ giao trách nhiệm cho Lý Ngạo xắp xếp một số cao thủ tại thị trấn nhỏ bên cạnh thư viện Lạc Vân, hơn nữa do hắn tự mình trấn giữ, tùy thời bảo hộ an toàn cho nữ tế trong thời gian tới.
Vốn thời gian phải đi hết nửa nén hương, Đường Tiểu Đông lại dùng đến thời gian ba nén hương mới đi tới thư viện Lạc Vân, lúc hắn cầm lệnh bài thông hành nghênh ngang đi vào, giám sát sứ thư viện ngự sử Lâm đại nhân biết Đường đại tài tử đại giá quang lâm, lại chạy tới lôi kéo hắn đi dạo một vòng, hơn nữa tự mình mang theo hắn tiến vào học đường.
Giám sát ngự sử Lâm đại nhân vốn sớm đã chuẩn bị cho hắn vị trí thứ nhất ở giữa lớp học, Đường Tiểu Đông cũng không nghe, muốn ngồi ở mặt sau cùng tới gần cửa ra vào, Lâm đại nhân nào dám không vâng theo.
Sắp xếp xong xuôi cho Đường đại tài tử, Lâm đại nhân trở nên phi thường nhiệt tình kéo Tần Thiên Bảo đi uống rượu, điều này làm cho Tần Thiên Bảo sửng sốt cả ngày mới kịp thời phản ứng, sở dĩ Lâm đại nhân lấy lòng hắn như thế, đương nhiên là muốn thăm dò sở thích của đại ca, chuẩn bị tốt sau này còn biết cách vỗ mông ngựa.
Ngoại trừ một cái áo khoác ngoài do Đường Nhu đích thân may cho hắn, Đường Tiểu Đông ăn mặc cũng không phải rất ngăn nắp, tướng mạo cũng bình thường, đơn giản theo hình tượng đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Tuy rằng được giám sát ngự sử đại nhân tự mình dẫn vào nhập học, nhưng tất cả học viên ở đây đều là con cháu nhà quan, có bậc cha chú anh em họ hàng là trọng thần trong chiều hoặc tiết độ sứ một phương, quyền thế kinh người, được Lâm đại nhân tự mình
nịnh nọt dẫn vào nhập học, chuyện này quá bình thường, nhìn thấy nữa cũng không kỳ lạ.
Thầy giáo đứng trên bục giảng bài, học viên có chí tiến thủ thì chăm chú nghe giảng, công tử ca quần áo lụa là không chí tiến thủ thì ngồi một bên xem một ít đồ vật nho nhỏ mang đến.
Đường Tiểu Đông đến cũng không làm gì, ngồi một chỗ phi thường buồn chán, lại không mang đến đồ vật nho nhỏ để nghịch cho đỡ buồn, chỉ đành thưởng thức súng tự động MP5 được bọc lại trong túi.
Cảm giác hầu như đi qua nửa thế kỷ, thầy giáo dạy hết khóa nghỉ ngơi, Đường Tiểu Đông buồn chán đến sắp chết thành người đầu tiên lao ra khỏi học đường.
Đại sảnh bên cạnh học đường là nơi chuyên cung cấp cho những thư đồng của các đệ tử nhà quan nghỉ ngơi chờ đợi, bên trọng tụ tập hơn mười một thư đồng, đại đa số hoặc sắc mặt tái nhợt, hoặc ủ rũ, hoặc đấm ngực dậm chân, duy chỉ có mình Tần Thiên Bảo là mặt mày
hồng hào, mừng rỡ cười ngoác miệng.
Đến gần vừa nhìn, hóa ra là mọi người tụ tập đánh bạc, nhà cái chính là Tần Thiên Bảo, trước mặt hắn chồng chất một đống tiền lớn bằng bạc vụn, thắng lớn rồi.
Kháo, không nghĩ tới người này còn có thủ đoạn như vậy.
Hơn mười một thư đồng, ngoại trừ vài người không tham gia đặt cược, còn lại toàn bộ người chơi đều thua sạch sành sanh, mồ hôi lạnh ứa ra.
Nô tài thua hết, tự nhiên có chủ nhân đứng ra, đám công tử ca quần áo lụa là chơi bời lêu lổng này vốn sống rất phóng túng, đánh cuộc các thứ đều chơi hết, nhưng bị nhốt trong học viện, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu khó chịu, bây giờ tự nhiên có người mở xới bạc, tự nhiên cảm thấy vô cùng ngứa tay, trong túi có bao nhiêu bạc, vung tay liền ném ra hai ba mươi lượng bạc tiền đặt cược.
Đống bạc vụn lớn trước mặt tuy rằng rất nhiều, nhưng thu về cũng không đến một trăm lượng, đột nhiên có người đặt cược lớn, Tần Thiên Bảo mừng rỡ đến mức con mắt đều híp lại thành một đoàn.
Bọn họ đánh cuộc bằng ba viên xúc xắc, đặt lớn đặt nhỏ tùy ý, nhìn thủ pháp lắc xúc xắc của Tần Thiên Bảo, tuyệt không thua kém so với những người chia bài chuyên nghiệp trong sòng bạc.
Liên tiếp đổ hơn mười lần, Tần Bảo đều ăn lớn bồi nhỏ, thoáng cái đã thắng mấy trăm lượng.
Một công tử ca thua nhiều quá liền túm áo Tần Thiên Bảo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tiểu tử ngươi chơi bẩn!
Đường Tiểu Đông vẫn chú ý nhìn, vững tin Tần Thiên Bảo không chơi trò bịp bợm, chỉ là lúc hắn lay động xúc xắc, lỗ tai của Tần Thiên Bảo khẽ động động mà thôi.
Lôi Mị nói qua, võ công tổ truyền của bảo định Tần gia không được tốt lắm, nhưng khinh công, truy tung điều tra, nghe âm phán vị, chính là võ lâm nhất tuyệt, mà Tần Thiên Bảo càng là nhân tài trẻ kiệt xuất nhất trong lứa đệ tử trẻ tuổi của Tần gia, xem ra quả thực như vậy.
Hắn tại phương diện này vốn đã rất không tồi, hơn nữa lần trước, sau khi mấy vị trưởng bối của Tần gia nhận được bồ câu đưa tin của Tần Thì Phong, tự mình tới Trường An, đối với chất tử giả ngu này hung hăng dạy bảo một phen, hiện nay Tần Thiên Bảo đã đâu phải Tần Thiên Bảo của ngày xưa có thể sánh bằng.
Dân cờ bạc thua quá hóa giận đánh đấm nhau vốn là chuyện như cơm bữa, cho nên mở sòng bạc không ai không có chỗ dựa lớn vững chắc làm hậu trường, căn bản không thể chống đỡ nổi.
Tên công tử gia thua quá hóa giận kia nghĩ Tần Thiên Bảo chỉ là một thư đồng nho nhỏ, dĩ nhiên ra tay đánh người.
Cái tát còn không kịp tát đến trên mặt Tần Thiên Bảo, đã bị hắn bắt lấy cổ tay vặn một cái, đau đến mức công tử ca kia không tự chủ được quỳ xuống đất, kêu oa oa thảm thiết.
- Nô tài lớn mật, dám đánh người? Đến đánh chết hắn cho ta!
Mấy tên công tử ca cũng thua quá hóa giận, sai sử thư đồng chủ động đánh người.
Hơn mười một thư đồng bị thua sạch túi trong lòng vốn đã khó chịu, không đợi chủ tử thét to, sớm cuồn cuộn sắn lên ống tay áo đồng loạt xông lên.
Trong lúc nhất thời quyền cước bay loạn, tiếng đau nhức la hét ầm ĩ kêu lên không dứt bên tai.
Hơn mười người đấu với một người, nhìn Tần Thiên Bảo toàn thân mồ hôi nhễ nhại giống như lão hổ xông vào đàn dê, Đường Tiểu Đông cười ha ha không ngừng.
Số lượng những thư đồng này tuy nhiều, nhưng đều là người thường không biết biết võ công, trước mặt Tần Thiên Bảo đang phát uy, quả thực như nữ tử bàn tay nhỏ bé trói gà không chặt, một người một quyền, bị thiết quyền của hắn bắn trúng người lập tức khom lung ôm bụng, mất đi sức chiến đấu.
Thanh thế tuy rằng lớn đến dọa người, nhưng đại đa số thư đồng chỉ là phô trương thanh thế hò hét ầm ĩ, chứng kiến Tần Thiên Bảo hung ác độc địa như hổ dữ, nào dám mạnh mẽ tiến lên, đại đa số người khác đều thừa dịp đoạt lại đống tiền bạc lớn trên mặt đất, cũng may lúc trước Tần Thiên Bảo đỡ hơn mười hai đĩnh bạc ròng thu vào trong ngực, nếu không quả thật bây giờ đã bị cướp sạch rồi.
Tuy rằng Tần Thiên Bảo dũng mãnh vô địch, nhưng trên người cũng dính không ít quyền cước, tóc tai tán loạn, áo khoác người bị xé vỡ, trong lúc chiến đấu mũi bị ăn một quyền, máu tươi chảy ra.
Hắn dường như một con hổ mạnh mẽ đang phát điên xung phong liều chết, hơn mười một hiệp, một quyền đánh vào bụng một người thư đồng rồi ngã xuống, đến nay mới phát hiện ra áp lực toàn bộ biến mất.
Trên mặt đất, nằm hơn hai mươi mốt thư đồng, thân thể tất cả đều cong thành con tôm to, tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn.
Số thư đồng, công tử ca còn may mắn đứng vững sắc mặt đều trắng bệch lộ ra vẻ sợ hãi, trốn ra rất xa, sự cuồng dã và mạnh mẽ của Tần Thiên Bảo làm cho bọn họ sợ mất mật.
Trận đánh nhau túi bụi vừa rồi sớm đã kinh động đến giám sát Ngự Sử đại nhân và quan binh bảo vệ thư viện, bọn họ không chỉ bị tình cảnh thảm liệt của chiến trường dọa sợ, càng bị sự cuồng dã và bưu hãn của Tần Thiên Bảo dọa ngây người.
Một người đơn thương độc mã chống lại nhiều người như vậy?
Trâu bò!
Bọn quan binh đều lộ ra biểu tình khâm phục kính trọng đối với Tần Thiên Bảo.
Bọn họ đều là người thô tục, chỉ biết dùng nắm đấm nói chuyện, liều chết xung phong trên chiến trường, trong lòng bọn họ cũng khinh thường văn nhân không khác gì văn nhân khinh thường bọn họ, một trận này Tần Thiên Bảo rốt cuộc giúp bọn họ nhả ra bực tức trong lòng, một trận này quả thực giống như chính tay bọn họ đi làm, trong lòng khỏi phải nói vô cùng sảng khoái.
Giám sát ngự sử đại nhân lại cảm thấy đầu lớn như vại, những học sinh này vốn là con cháu nhà quan, anh em họ hàng không ít người đều là quan viên trong triều, một người đều không thể đắc tội, cho dù không cẩn thận đắc tội, cùng lắm bị giáng chức, cùng lắm thì
từ quan, nhưng đắc tội hữu tướng đại nhân, chữ chết viết như thế nào cũng không biết, hơn nữa hữu tướng đại nhân có tiếng ngoan độc nhiều mưu kế, thường thường ra tay, không phải xét nhà chính là diệt tộc, kẻ khác nghe thấy mà sợ run.
Tuy rằng Tần Thiên Bảo chỉ là một thư đồng nho nhỏ, nhưng đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, đánh thư đồng của Đường Tiểu Đông, khác gì véo lỗ tai của hữu tướng đại nhân, cũng như là đắc tội Trưởng công chúa Ngọc Chân điện hạ, vậy thì còn có thể sống sao?
Thà rằng đắc tội đám đại thần này, cũng không thể đắc tội hữu tướng đại nhân, giám sát ngự sử đại nhân quay về quan quân bên người y nháy mắt một cái, người này liền hiểu ý, liền trừng mắt đối với Tần Thiên Bảo, quát lớn:
- Trong thư viện dám tụ họp gây rối (làm loạn), bắt toàn bộ cho ta!
Bọn quan binh sớm bất mãn đối với đám văn nhân, quan trên vừa ra lệnh, lập tức nhào lên như hổ đói, áp giải đám thư đồng đang nằm dưới đất rên rỉ giống như kéo con chó chết, đá vào người coi như còn tốt, bị binh khí đâm vào thì thảm rồi, đau đến mức gào khóc thảm thiết, nói chung, những thư đồng này quá thảm.
Không đợi người quan quân kia tiến lên Tần Thiên Bảo đã đi, bắt chính là bắt, sớm muộn cũng thế, dù sao kêu lên tất cả người làm loạn đều bị bắt đi.
Đám công tử ca hai mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không rõ ngày thường giám sát phòng sử đại nhân nhát gan như chuột, luôn nịnh nọt tâng bốc bọn họ, hôm này làm sao trở nên to gan như vậy?
Đường Tiểu Đông vẫn tựa ở trên vách tường thờ ơ lạnh nhạt, thấy ánh mắt áy náy và bất đắc dĩ của giám sát ngự sử đại nhân đưa đến, miệng hắn chỉ lộ ra dáng tươi tười nhạt nhạt mà bí hiểm, lại để trái tim giám sát ngự sử đại nhân đập thình thịch kinh hoảng, mồ hô lạnh trên trán ứa ra.
Choáng váng nửa ngày, mới có người bắt đầu phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét:
- Tiểu tử kia là thư đồng nhà ai? Dám kiêu ngạo như vậy?
- Đúng, điều tra xem, là thư đồng nhà ai? Làm thịt hắn!
- Đúng vậy, quá kiêu ngạo!
…
Mọi người đều gật đầu hưởng ứng, không thể đưa Tần Thiên Bảo kiêu ngạo kia vào chỗ chết nhất định không được, làm một người thư đồng nho nhỏ dám kiêu ngạo như thế, thật sự là quá ghê tởm!