Phong Lưu

Chương 122: Chương 122: Tiểu cư xuân thú






- Vâng...

Thanh âm vô cùng ngượng ngùng của Như Ý truyền đến.

Nhận lấy y phục từ bên ngoài đưa vào, Đường Tiểu Đông vừa cầm đã giật mình.

Đây chính là quần áo nữ nhân, mỏng như cánh ve, mềm mại trơn tuột, mơ hồ tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.

- ... Công tử... trong Nhã Nhàn tiểu cư không có... Không có... Y phục nam nhân... Công tử mặc tạm vậy...

Đường Tiểu Đông cười khổ không thôi, đành mặc chiếc áo váy này vào, khẽ mở cửa gỗ nhà tắm, thò đầu ra ngoài nhìn ngó xung quanh như kẻ trộm, lúc này sắc trời dần tối, bên ngoài im ắng không có người nào, Như Ý không biết đã trốn đi đâu.

Một tay ôm súng tự động MP5 cùng với đám vũ khí, một tay xách gấu váy, tựa như con khỉ nhảy nhót lao thẳng vào sương phòng phía đối diện.

Cũng may Nhã Nhàn tiểu cư này là cấm địa, ngoại trừ Hoắc Hàn Yên cùng với Như Ý, không ai có thể tiến vào.

Bên trong phòng không thắp đèn, có phần tối tăm im ắng.

Đi qua tầng tầng lớp lớp cung sa, nương theo chút ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có thể thấy được tiểu mỹ nhân đang ngồi thẳng trước bàn trang điểm chải tóc, chiếc áo khoác màu trắng mỏng như cánh ve khó có thể che nổi vóc dáng mê người cùng với làm da trong như ngọc.

Tình cảnh mơ mơ hồ hồ như muốn dụ người phạm tội, nam nhân bình thường thấy cảnh này sao có thể không tinh trùng lên não?

- Hàn Yên...

Đường Tiểu Đông ôm lấy thân thể mềm mại kia, tuy rằng còn cách một lớp áo khoác nhưng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng làn da trợn tuột như tơ gấm, mềm mại ôn nhu đến mức tiêu hồn.

Kháo, lão tử cũng đâu phải trai tơ, vậy mà lại kích động đến mức run cả giọng sao.

Hoắc Hàn Yên phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp khó thể dằn nổi, cả người cả người căng cứng, run lên.

Ma thủ tiến vào bên trong áo khoác hoành hành bừa bãi, sờ qua chỗ nào, da thịt mát mẻ chỗ đó liền bức bối tựa như hỏa thiêu, nóng hừng hực, run rẩy, thân thể căng cứng cũng trở nên tê dại, cảm giác quái dị cuộn trào mãnh liệt tựa như sóng lớn, hết đợt này đến

đợt khác trùng kích vào thần kinh nàng.

Trong ngực như đè nặng một khối đá trầm trọng khiến nàng khó có thể hô hấp, toàn thân căng thẳng khó chịu giống như lửa đốt, mãi cho đến khi chiếc áo khoác tuột xuống một nửa, da thịt trần trụi cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí mới dễ chịu hơn một chút, bất quá ở sâu trong cơ thể lại dâng lên một ngọn lửa không tên, thiêu đốt thần kinh nàng, khiến nàng quằn quại giãy dụa, phát ra tiếng rên rỉ tựa như thống khổ.

Hoắc Hàn Yên không chịu nổi khiêu khích, mặt cười hàm xuân, mị nhãn như tơ, hổn hển thở gấp, khẽ hé đôi môi đỏ mọng phát ra những tiếng rên rỉ không dứt...

Đường Tiểu Đông cảm thấy kỳ quái, Hoắc Hàn Yên được gả về tướng phủ nhiều năm, theo lý mà nói nên là người từng trải, chuyện nam nữ đã sớm xe nhẹ đường quen, sao lại phản ứng tựa như thiếu nữ chưa trải sự đời vậy?

Bất quá nghĩ lại cũng thấy bình thường, Lý Lâm Phủ sớm đã qua tuổi năm mươi, một chân đã bước vào quan tài rồi, đâu còn sức vui vầy cá nước, Hoắc Hàn Yên sống vô vị nhạt nhẽo, áp lực nhiều năm, một khi bị khiêu khích, phòng tuyến lập tức bị phá.

Bản thân hắn cũng đã dục huyết sôi sục, trường kiếm dựng đứng, đâu còn muốn nghĩ nhiều như vậy, ôm lấy thân thể xụi lơ của Hoắc Hàn Yên tiến vào tầng tầng lớp lớp màn trướng, cùng nhau ngã lên chiếc giường lớn mềm mại rộng rãi.

Nhất thời quần áo tung bay, phá màn bay ra, tiếng thở dốc cùng với tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt nhịp nhàng tiết tấu từ bên trong đám màn trướng truyền ra...

Ngập phòng xuân sắc, khiến cho trăng sáng treo cao bên ngoài cửa sổ cũng ngượng ngùng trốn vào tầng mây.

Đến khi bình minh, nhìn nữ nhân đang gối đầu lên cánh tay ngọt ngào đi vào giấc ngủ, tóc mai tán loạn, ngọc thể lộ liễu, thu hết cảnh sắc mê người vào trong mắt, Đường Tiểu Đông lại cảm thấy rục rịch.

- A... Chàng... Chàng muốn mạng thiếp à...

Cảm giác được sát khí hùng hổ của "địch nhân", Hoắc Hàn Yên đã rã rời liền cả kinh vội co người lại, khuôn mặt tái nhợt nhưng vô cùng thỏa mãn vừa sợ vừa thích, càng thêm khiêu khích "địch nhân" trở nên kiêu ngạo bệ vệ.

- Hàn Yên, yêu nàng chết mất.

Đường Tiểu Đông bèn vội vàng công thành chiếm đất, nhưng cũng không quên nỉ non ở bên tai nàng.

- Ừm...

Hoắc Hàn Yên một lần nữa mê say tựa như một con bạch tuộc, gắt gao cuốn lấy hắn, như muốn dung nhập vào trong thân thể hắn mới cam tâm.

- ... Gọi... Di nương...

Di nương?

Đường Tiểu Đông ngẩn ngơ, bất giác ngừng động tác lại.

Trên mông đau đớn, Hoắc Hàn Yên đã véo mạnh hắn một cái.

- Đồ chết tiệt... Ngây ngốc cái gì vậy... Không gọi di nương... Lần sau không cho nữa...

Đường Tiểu Đông lại ngẩn ngơ, rồi lập tức cười lên ha hả, nguyên lai Hoắc Hàn Yên cũng thích loại tình thú phòng the như thế này, ha ha.

- Được, ta hôn di nương bảo bối của ta...

- Buồn nôn quá...

Ngoài miệng nói buồn nôn, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười hạnh phúc, ngọt ngào, ngượng ngùng động lòng người, tay chân gắt gao cuốn lấy người ở phía trên, một giây cũng không muốn tách rời.

Đường Tiểu Đông cười ha ha, lại vùi đầu vào chinh chiến.

Ngoài cửa, Như Ý khuôn mặt đỏ bừng ngồi bệt trên mặt đất, mị nhãn mê ly, thở gấp không ngớt.

Tiểu ny tử này đã thấp tha thấp thỏm ở bên ngoài Nhã Nhàn tiểu cư tròn một đêm, đến khi bầu trời hiện lên sắc trắng mới quay trở về, định chuẩn bị hầu hạ tiểu thư rời giường mặc quần áo.

Tiểu thư thường ngày ngủ rất muộn, nhưng lại thức dậy rất sớm, ngoại trừ những xã giao bất đắc dĩ, hàng ngày chỉ ở trong Nhã Nhàn tiểu cư đọc sách vẽ tranh đánh đàn.

Từ khi theo tiểu thư gả vào trong tướng phủ, nàng không còn thấy được vẻ tươi cười của tiểu thư nữa, người lại càng ngày càng gầy, khiến nàng lo lắng muốn chết nhưng lại không biết làm thế nào.

Thẳng đến khi Đường công tử xuất hiện, tiểu thư giống đổi thành một người khác, vẻ tươi cười nghìn năm khó gặp, so với ngọc nữ thanh thuần trước khi xuất giá còn muốn rực rỡ xinh đẹp hơn.

Nàng biết, tiểu thư đã yêu Đường công tử diện mạo không xuất chúng nhưng lại tràn ngập thần bí này, hàng ngày đều không thấy nhàm chán gảy hơn mười lần bài "tiếu ngạo giang hồ", ngay cả những bài thơ từ Đường công tử sáng tác cũng chép lại vài lần, đặc biệt là bài thơ tràn ngập tình ý "nhất tiễn mai", tiểu thư càng yêu thích không muốn buông tay.

Đối với biến hóa của tiểu thư, nàng vừa vui lại vừa lo lắng, vui là vì tiểu thư đối với cuộc sống lại tràn ngập hy vọng, lo là vạn nhất tướng gia biết được, Lôi Châu Hoắc gia có thể bị xử trảm cả nhà hay không.

Vừa mới đến trước cửa, trong phòng ngủ của tiểu thư truyền ra âm thanh quái dị khiến cho nàng mặt đỏ tim đập, tuy rằng nàng vẫn chỉ là thiếu nữ, nhưng thường ngày nói chuyện phiếm cùng với đám tỷ muội, ít nhiều cũng biết được một chút chuyện nam nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.