Lý Hưng Chu kích động đến nỗi đỏ bừng cả khuôn mạnh, xoa xoa hai bàn tay to, kích động nói:
- Đường đại nhân, đây chính là ngài nói, phải cho ta một cái, các ngươi cũng nghe rồi chứ?
Có thiên lý nhãn, chẳng khác gì trong tay nắm được một vũ khí thần bí lợi hại, đồ chơi này, chắc chắn là vật báu vô giá, muốn mua cũng mua không được.
Hắn lo lắng Đường Tiểu Đông không cẩn thận quên mất, vẻ mặt khẩn trương nhìn hai người Đường Sương, Lan Đình, nhắc nhở hai nàng là người làm chứng.
Bất quá hai nàng đều nhìn Đường Tiểu Đông không chớp mắt lấy một cái, trong đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ tò mò nồng đậm, cuồng nhiệt sùng bái, từng đợt từng đợt nhu tình có thể làm xương cốt của nam nhân nhuyễn ra.
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Lý đại nhân yên tâm, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, khẳng định có phần của ngài.
Lý Hưng Chu cao hứng cười ha ha, thiếu chút nữa ôm lấy Đường Tiểu Đông.
Biểu tình của Đường Sương và Lan Đình, rõ ràng đang nói - Ta cũng muốn một cái.
Đường Tiểu Đông hấp háy mắt với hai nàng, khuôn mặt hai nàng đỏ lên, e thẹn liếc mắt nhìn hắn.
Trong lúc ba người liếc mắt đưa tình, mặt nước thuộc khu vực giao chiến xa xa nổi lên từng đợt hoa sóng, ngẫu nhiên có tia nước màu đỏ liên tục bắn ra, rồi lập tức bị dòng nước tách ra.
Trên mặt nước vang lên ào ào, hoa sóng cuồn cuộn, hàng chục đầu người nổi lên mặt nước, liều mạng há mồm thở, đi theo cũng hiện lên từng khối thi thể, có thủy quỷ của thủy sư Hán Giang, cũng có của Uy khấu.
Kỳ thật rất dễ dàng phân biệt, thủy quỷ của thủy sư Hán Giang đều mặc quần đùi màu đen, quần đùi của bên Uy khấu là màu trắng, bất quá quần đùi của Uy khấu chẳng qua là dùng hai cái áo bố trắng quấn nửa mình dưới, hình giống chữ T, nhìn kỳ cục khiến người ta buồn cười.
Thủy quỷ song phương đều đang liều chết chém giết, có lặn dưới đáy nước, có truy đuổi trên mặt sông, tạo ra từng đợt sóng trắng trên mặt sông.
Theo đó thi thể trôi nổi hiện lên ngày càng nhiều, Lý Hưng Chu nhíu mày.
Những thi thể này trôi nổi lên, theo dòng chảy xuôi của nước sông bồng bềnh, từng đợt từng đợt tia máu đỏ thẫm không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ mặt sông, nhưng rất nhanh bị dòng nước cuốn trôi không còn lại gì.
Những thi thể này phần lớn là thủy quỷ bên thủy sư Hán Giang, hiển nhiên lúc này đây là Uy khấu chiếm thượng phong.
Quả nhiên, hai mươi thủy quỷ bên thủy sư Hán Giang còn sót lại di động trên mặt nước, đang liều mạng bơi về phía hạm đội bên này.
Sự thật là thủy quỷ của thủy sư Hán Giang đã bị đánh bại.
Thủy quỷ của Uy khấu cũng không truy kích, bọn hắn nổi lên mặt nước kêu gào, nói mấu câu điểu ngữ gì đó, nhìn từ biểu tình dương dương đắc ý trên khuôn mặt bọn hắn, hiển nhiên là đang cười nhạo thủy sư Hán Giang.
Binh lính trên thuyền mông trùng kéo đồng bạn kiệt lực lên thuyền, lập tức trở về.
Năm mươi người thủy quỷ, chỉ còn lại hai mươi ba người, hơn phân nửa trên người mang vết thương, phải mau chóng băng bó cầm máu.
Nhóm thủy quỷ vừa lên chiến hạm, Lý Hưng Chu thân là thống lĩnh thủy sư vung tay lên, hạ lệnh toàn quân giương buồm trở về địa điểm xuất phát.
Một đại hán thân hình cao lớn tướng mạo uy mãnh được sự dìu đỡ của hai sĩ binh, đi đến trước mặt Lý Hưng Chu, quỳ xuống hành lễ:
- Thuộc hạ vô năng, xin đại nhân trị tội.
Vai trái, bụng, đùi phải của hắn đều quấn băng, hiển nhiên là bị thương, quỳ như vậy, liền động đến miệng vết thương, máu loãng đỏ thẫm chảy ra từ băng bố, hai gò má vặn vẹo, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
Lý Hưng Chu vuốt râu dài, lạnh nhạt nói:
- Kể ra những gì đã trải qua.
- Tuân mệnh.
Đại hán này là quan chỉ huy cuộc giao chiến này, hắn giản lược kể ra quá trình giao chiến, nguyên nhân thất bại là trong Uy khấu có hai nam một nữ có thủy tính và võ công phi thường lợi hại, hơn hai mươi thủy quỷ chết trận, có hơn phân nửa chết trong tay ba người.
Lý Hưng Chu gật gật đầu nói:
- Trận chiến này thất bại không phải lỗi của ngươi, xuống nghỉ ngơi đi.
- Đa tạ đại nhân.
Tên đại hán kia ôm quyền lui ra.
Hạm đội trở về địa điểm xuất phát, Đường Tiểu Đông quay đầu nhìn Thiên Phong đảo xa xa, trong lòng cực khó chịu.
Tuy rằng trận chiến này chỉ là chiến đấu nhỏ quy mô năm mươi người, mục đích của Lý Hưng Chu là lấy thực chiến huấn luyện, hơn nữa không phải do hắn chỉ huy, cũng không phải thủ hạ của hắn xuất chiến, nhưng dù sao vẫn là bại bởi Uy khấu.
Chiến đấu quy môn nhỏ lần này, hắn cho rằng là trận đầu tiên của mình, trận đầu thất bại, Uy khấu càng trở nên càn rỡ, điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trong Uy khấu có ba gia hỏa có thủy tình và võ công phi thường lợi hại sao?
Đường Tiểu Đông chau mày, hắn không biết trong tinh anh cao thủ của mình, có thủy tính cao siêu hay không, dù sao điều kiện chọn lựa chủ yếu là phải biết bơi lội.
Bất quá không xuất chiến, quả thật không thể xác định thủy tính của bọn họ có cao hay không.
Bảy mươi hai địa sát được Lý Ngạo huấn luyện tàn khốc, tựa hồ mục nào cũng đều đặc huấn qua, chỉ riêng bỏ qua đặc huấn thủy chiến, nói cách khác, bảy mươi hai địa sát tất cả đều là người không biết bơi.
Những Uy khấu này thật sự quá càn rỡ, mụ nội nó, nếu lão tử có súng tự động dưới nước là dễ dàng rồi.
Đoạn đường này trở về địa điểm xuất phát, Đường Tiểu Đông có chút rầu rĩ không vui, vắt óc suy nghĩ lương sách phá Uy khấu.
Khi hạm đội trở về tiếp cận căn cứ thủy sư thì dân chúng bắt cá trên sống cũng đang thu lưới, trong lưới phỏng chừng có con cá nặng đến bốn năm mươi cân.
Những con cá này ở trong nước có khí lực lớn đến kinh người, người bắt cá phải dùng ba cái xiên mới chế trụ được nó.
Nhìn thấy các thôn dân hưng phấn cầm cái xiên cá, kéo cá tới bờ, trong lòng Đường Tiểu Đông chợt nhảy dựng lên, hưng phấn cười ha hả.
Lý Hưng Chu, Đường Sương, Lan Đình thấy hắn dọc đường đi nghiêm mặt không nói gì, biết hắn đối với trận chiến thất bại rất không hài lòng, cũng không dám chủ động nói chuyện với hắn, để tránh làm hắn tức giận.
Lý Hưng Chu đối với thắng bại của trận chiến này lại không thấy không có ý nghĩ gì, chỉ là một lần thực chiến huấn luyện mà thôi, những Uy khấu này dám thật sự giao chiến chính
diện với thủy sư của hắn sao?
Bất quá, hắn thấy thần tình khói chịu của Đường Tiểu Đông, trái lại trong đầu cực kỳ lo lắng thiên lý nhãn của hắn, vạn nhất Đường Tiểu Đông trách hắn thua trận, trở mặt không nhận, vậy thì đau lòng chết được.
Vật thần kỳ có thể nhìn xa ngàn dặm, vật báu vô giá a, một câu càng thích hợp cho hải chiến mênh mông vô bờ kia của Đường Tiểu Đông càng làm tâm hắn ngứa ngáy, hận không thể hiện tại có được bảo bối này.