Đường Điềm ôn nhu nói, một nghìn lượng bạc với nhà thế gia mà nói, một nghìn lượng chẳng qua chỉ là một con số, quả thật chưa đếm xỉa tới, chỉ vẩy tay đừng nói một nghìn chứ một vạn cũng không khó khăn gì.
- Đông ca ca... Ta... Ta đi về hỏi cha ta...
- Ai muốn nàng về nhà lấy tiền?
Đường Tiểu đông từ từ tỉnh táo lại.
- Mất một nghìn lượng bạc đau lòng thật, nhưng ta không đến mức như vậy, chỉ là nhất thời không nuốt trôi cục giận này thôi, tên trộm kia quả thật rất ghê tởm.
Tiền bị mất không phải lỗi hoàn toàn của Thư Tiệp, lúc đó nàng bị dám côn trùng nhỏ đọa tới vỡ gan, mọi thứ trên tay đều bị tung đi, có người lợi dụng lúc đó lấy mất, có thể nói người này đã có chuẩn bị từ trước, xem ra mình bị theo dõi từ lâu.
Hắn hận đến nỗi răng cắn vào môi bật cả máu, phát thệ rằng nhất định phải lôi tên trộm đồ bất nhân kia ra bằng được, không bắt hắn nôn ra số tiền gấp trăm lần như thế thì hắn không làm người.
Lôi Mị thở dài, ôn nhu nói:
- Ta ra ngoài một chút, xem có thể tìm thấy manh mối gì không.
Đường Điềm cũng nói:
- Muội cùng đi, Mị tỷ, chúng ta phân công nhau hành động, xem xem trong thành có nhân vật giang hồ nào qua lại, không chừng có thể tìm được manh mối gì đó.
- Ta... Ta... Cũng đi...
Trên mặt Thư Tiệp còn ngấn lệ, thật như là một đứa bé vừa mới mắc sai lầm, vừa sợ vừa thẹn, biểu hiện rất thương cảm.
- Được rồi...
Đường Tiểu Đông tận lực giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, thanh âm cũng ôn nhu vô cùng, nếu như hắn nói lớn hơn một chút, biểu hiện khó chịu một chút, sợ rằng cô nàng vì thế mà phát sợ mà khóc oa oa, khiến cho bọn người xung quanh thích náo nhiệt lại xông đến vây quanh.
Tâm tình hắn khó chịu, hắn vào hậu viện cốt tìm bầu rượu để dốc bầu tâm sự, trong lòng suy nghĩ có nên báo quan hay không, một nghìn lượng bạc mà nói, chính là số tiền mồ hôi nước mắt của hắn, bị người ta đánh cắp, làm sao không đau cho được.
Thư Tiệp chỉ là một tiểu thư giàu có bướng bính, Đường Điềm thì cũng gần như thế, chỉ có Lôi Mị, cho dù hơn các nàng kia một vài tuổi, nhưng hành sự trầm ổn, xem ra chỉ có thể trông cậy vào nàng mà thôi, nếu không thành thì sẽ báo quan vậy.
Tên trộm kia cả tướng mạo và thanh âm hắn nhớ rõ mồn một, chỉ là lo tên bộ khoái bất đắc dĩ kia có hiệu suất phá án quá thấp, nếu như so với phương pháp phá án thời hiện đại mà nói thì khác xa một trời một vực.
Quả như hắn sở liệu, bầu rượu vừa cạn, Thư Tiệp cùng Đường Điểm trước sau trở về, xem hai nàng đều bất an, hẳn là không tìm được manh mối, hoàn hảo là ngay lúc đó Lôi Mị cũng trở về, thấy khuôn mặt hân hoan của nàng, Đường Tiểu Đông khấp khởi hi vọng.
- Mị tỷ, tìm ra được đầu mối sao?
Đường Điềm và Thư Tiệp nhảy dựng lên tranh nhau hỏi.
Đường Điềm bất mãn trợn mắt nhìn, rõ ràng không cam chịu ở thế yếu, cái miệng nhỏ nhắn của nàng chu lại, Đường Tiểu Đông cười khổ, đến thời điểm này rồi mà còn muốn đấu khẩu? Đau đầu a!
Lôi Mị mỉm cười gật đầu:
- Ừ có một người ở trong thành.
- Ai?
- Tần Thiên Bảo.
- Tần Thiên Bảo?
Vẻ mặt Thư Tiệp mờ mịt.
Đường Điềm đầu tiên sửng sốt, chần chờ nói:
- Bảo Định... Tần gia?
Thấy Lôi Mị gật đầu, Đường Điềm bất giác nhíu chặt đôi mày:
- Bảo Định Tần gia, một võ lâm thế gia, chẳng qua chỉ là một võ lâm thế gia hạ cửu lưu chỉ biết dùng mê hương các loại mà thôi.
Lôi Mị nghiêm mặt nói:
- Sai rôi, chính xác mà nói, Bảo Định Tần gia không thể xem là một võ lâm thế gia, mà là bộ khoái thế gia, hành sự từ trước đến nay không từ thủ đoạn nào, chỉ cần đạt được mục đích, vậy nên Bảo Định Tần gia bị lầm là dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy cũng không có gì là lạ.
Đường Điềm vẫn ủ rũ mặt mày như cũ:
- Chỉ là, Tần Thiên Bảo mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, ngoại trừ chơi đùa, cũng chẳng thế có bản lĩnh gì? Nếu là Tiết Diện Quỷ Bộ Tần Thì Phong còn không sai biệt lắm!
Nét mặt của nàng, ai ai cũng nhìn ra là nàng không mấy xem trọng Tần Thiên Bảo, lấy bất cứ người nào trong Tần gia cũng mạnh hơn Tần Thiên Bảo kia nhiều.
Đường Tiểu Đông cười khổ, Đường Điềm nhìn bộ dạng, niên kỉ cũng không hơn kém Tần Thiên Bảo bao nhiêu? Không chừng còn nhỏ hơn. Bất quá Tần Thiên Bảo cũng là một hài tử, hắn có thể làm gì?
Mới vừa có một hi vọng chớp mắt lại thành không, tâm tình của hắn tụt dốc đột ngột, hắn đã quyết định báo quan.
Lôi Mị mỉm cười lắc đầu:
- Tuy kinh nghiệm của Tần Thiên Bảo chưa bằng được Tần Thì Phong, nhưng theo phương pháp hành sự thì tuyết đối có thể làm người kế tục của Tần gia.
- Không thể nào?
Đường Điềm há to miệng, vẻ mặt đánh chết cũng không thể tin.
- Mị tỷ, muội tin tưởng!
Thư Tiệp vào đúng lúc đó không quên đả kích Đường Điềm, một tiếng Mị tỷ tỷ, hai tiếng Mỵ tỷ tỷ rất thân thiện, rõ ràng là muốn lấy lòng Lôi Mị.
Trông thấy Lôi Mị tươi cười đầy tự tin, trong lòng Đường Tiểu Đông lại có thêm hi vọng, hỏi:
- Hắn ở đâu.
- Hắn ở Túy Hoa Các!
…
Điệu nhảy độc nhất vô nhị vừa nóng bỏng vừa mới mẻ của Di Tình Viện đã kích thích vô số sắc lang ở khắp mọi nơi, không chỉ ở trong thành mà cả các văn nhân công tử bên ngoài thành cũng dập dìu đua nhau đến dự, cứ như vậy doanh thu của Di Tình Viện ngày càng bạo phát.
So sánh khắp nơi, ngoại trừ Túy Hoa Các vốn đã là một thanh lâu nổi tiếng đầy thực lực, còn cố sức gắng gượng đua tranh, doanh thu các thanh lâu nhỏ ở quanh vùng tụt dốc thảm thiết, các lão bản lo lắng vô cùng, vì nếu các thanh lâu này không có khách khứa đi vào thì các cô nương đến bát cháo cũng chẳng có mà húp.
Kỳ thực, cái loại vũ điệu nóng bỏng kích tình thế này còn thu lợi hơn cả danh kỹ đứng đầu bảng, vốn bỏ ra thì ít, mà tiền lời thu về thì lại cao. Dưới vương triều Đại Đường này nếu có người nói chưa từng nhìn thấy các cô nương múa may thì thực chẳng ai tin? Xem ra Di Tình Viên sáng tác ra điệu múa “khủng bố” như vậy thật sự là một bước lên tiên, đường tài lộ thênh thang rộng mở, cho nên từ chỗ là một thanh lâu nhỏ, Di Tình Viện đột nhiên đóng cửa không kinh doanh để cải tạo mở rộng sản nhảy, tuyển thêm nhân công, có ý định mở rộng kinh doanh.
Có thể nói việc đưa công nghệ cao ý tưởng tiên tiến của thời đại mới về thời Đại Đường này, liệu rằng có thể thay đổi lịch sử hay không, Đường Tiểu Đông không muốn biết mà cũng lười tưởng tượng, với hắn mà nói, cáiquan trọng bây giờ là nắm chặt lấy thời điểm hiện tại, sống thật sảng khoái, đó mới là vương đạo, còn sau này để sau này tính đi.