Phong Mang

Chương 122: Chương 122: Ảnh đế




Bởi vì công ty có việc gấp, thật sự không thể trì hoãn thêm, Vương Trung Đỉnh đành phân phó bảo mẫu trông coi Tây Tây, chính mình vội vàng ra ngoài.

Lúc Hàn Đông tỉnh lại đã muốn gần giữa trưa.

Đầu choáng váng nặng trĩu, phía sau đau nhức, duỗi thắt lưng làm biếng một cái có thể đòi mạng.

Lại nằm úp sấp thêm mười mấy phút đồng hồ, thẳng đến khi Hàn Đông nhận ra cái giường này số đo thật lớn, mới ý thức đây không phải ký túc xá của mình.

Nhìn nhìn xung quanh, phòng ngủ tới gần một trăm thước vuông. Bốn vách tường đều trang trí đồng hồ hoa mỹ, trước mắt là đầu giường hình tháp đồng hồ bằng bạc sáng bóng khảm trân châu cùng đá quý... Thổ hào như thế, trừ bỏ Vương tổng tài còn có thể là ai?

Nhanh như vậy đã đăng đường nhập thất?

(Thổ hào: giàu có)

(đăng đường nhập thất: thăng cấp)

Hàn Đông lại nằm lỳ trên giường vụng trộm vui vẻ thêm một lát.

Di động đặt ở ngay bên gối, Hàn Đông lấy tới nhìn thoáng qua, phát hiện đều là Du Minh cùng Lỗ đạo diễn gọi nhỡ. "Uy? Minh Nhi a."

Du Minh vội vàng hỏi: "Cậu giờ đang ở đâu?"

Hàn Đông cười đen tối cười dâm đãng cười phóng túng lại thêm cười đắc ý, vừa muốn mở miệng, Du Minh liền ngắt lời.

"Cậu không cần phải nói nữa."

Hàn Đông biết rõ còn cố hỏi: "Cậu biết?"

Du Minh ngữ khí hờ hững, "Cậu không có việc gì là tốt rồi."

Hàn Đông ừ một tiếng.

Dựa theo tính tình Du Minh, lúc này đã sớm tắt điện thoại, không ngờ cậu lại hỏi thêm một câu.

"Vậy cậu còn diễn tiếp không?"

Hàn Đông nghe ra trong giọng nói Du Minh nồng đậm khát vọng và tiếc nuối, trong lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi, nhưng vẫn là không thể không nói: "Thương thế của tôi đoán chừng một chốc khó mà khỏi được, hẳn là không thể tiếp tục quay."

Du Minh ngừng lúc lâu mới trả lời: "Ân, tôi biết rồi."

Tắt điện thoại của cậu, Hàn Đông lại rất nhanh gọi cho Lỗ đạo diễn.

Thanh âm của Lỗ đạo diễn nghe rất khẩn trương, "Đông tử, tình hình thế nào rồi a?"

"Không có việc gì, chỉ là trầy xước nhỏ thôi."

Lỗ đạo diễn nói: "Vừa rồi Vương tổng đã gọi điện thoại cho tôi, nói cảnh còn lại không cho quay, bảo chúng tôi trực tiếp làm hậu kỳ. Cho nên chờ cậu quay về, chúng ta có thể hơ khô thẻ tre rồi."

"Đừng a! Đã quay một nửa rồi làm sao lại không quay nữa? Tội này tôi đây chẳng phải gánh không nổi sao?"

"Yên tâm, cảnh đó của cậu giữ lại nguyên dạng, chỉ cần bổ sung mấy cảnh dưới nước chưa quay là được. Tiến độ của chúng ta không thể tiếp tục chậm, nếu đợi cậu khỏe lại mới tiếp tục quay, phải đợi tới khi nào a?"

Hàn Đông vẻ mặt vội vàng, "Không cần đợi, hai ba ngày được."

Lỗ đạo diễn trầm mặc một lúc lâu, sau đó bất đắc dĩ nói: "Đây là Vương tổng hạ lệnh, người ta vốn là tổng sản xuất, tôi chỉ là người làm công, tôi làm chủ không được."

"Như vậy nếu tôi thuyết phục được anh ta? Anh sẽ để cho tôi tiếp tục quay chứ?"

"Trong điều kiện cho phép có thể xem xét."

"Được rồi, mọi người chờ tin tức của tôi."

Hàn Đông mới vừa cúp điện thoại, liền thoáng thấy một bóng người đứng ở cửa. Vốn tưởng rằng là Vương Trung Đỉnh, kết quả loại cảm giác này không đúng, nhìn kỹ mới phát hiện chính là "Tiểu Vương Trung Đỉnh".

"Chú làm ồn đến cháu vẽ tranh." Tây Tây nói.

Hàn Đông cẩn thận liếc nhìn Tây Tây một cái, phát hiện oa nhi (nhóc con) này lại đã khôi phục thái độ đối địch lúc ban đầu, xem ra oa cha của nó bỏ không ít công sức ở phương diện oa giáo dục tư tưởng a!

Vì thế, Hàn Đông quay sang Tây Tây trêu chọc: "Sao? Xem điệu bộ này của cháu là đang tranh chức lớp trưởng sao?"

Vốn tưởng rằng Tây Tây sẽ chịu thua, kết quả bộ ngực nhỏ như trước cao ngạo ưỡn thẳng.

"Không cần."

Hàn Đông hỏi: "Là ý gì?"

"Hiện tại cháu đã là lớp trưởng."

Hàn Đông ý định trêu đùa, "Không phải ba của cháu lén lút chạy quan hệ chứ?"

"Không có khả năng, lớp trưởng tiền nhiệm có ba ba là cán bộ tổng cục điện ảnh, ba của cháu còn phải nhìn sắc mặt ông ta!"

Nha, còn cái gì cũng biết ... Hàn Đông oán thầm: cảnh quay của lão tử bị cắt, có phải hay không cũng bởi vì cái chức lớp trưởng này của ngươi a?

"Theo những gì cháu nói, như vậy, giờ chỉ có đại đội trưởng mới có thể xứng với cháu thôi?"

Vốn tưởng rằng Tây Tây sẽ vẻ phản bác mình, kết quả nó lại lộ ra biểu tình cam chịu, trong ánh mắt kia rõ ràng viết: đều bị chú bắt được... Hàn Đông không còn lời gì để nói nhìn trời, ngươi con mẹ nó chẳng lẽ cũng là do cha mẹ ta ném đi thật sao?

Tây Tây trừng mắt liếc Hàn Đông một cái, lại dương đầu nhỏ đi ra.

Hàn Đông bám vào thân giường, kết quả lần thứ nhất không đứng lên được, lần thứ hai kéo thật mạnh kim đồng hồ mới có thể miễn cưỡng đứng lên. Bởi vì chân cũng sưng, cho nên chỉ có thể dựa vào tường chậm rãi đi.

Cho dù như vậy, hắn vẫn dựa vào nghị lực ngoan cường đi một vòng hết cả 3 tầng trên dưới. Lần trước tới vội vàng, chỉ lo tìm một phòng Tây Tây, lần này mới tính chi tiết một chút tài sản của Vương Trung Đỉnh.

Nếu lầu hai coi như đem ý tưởng về đồng hồ số làm phong cách trang hoàng chính, như vậy lầu ba chính là trực tiếp dung nhập vào phong cách đồng hồ chữ, đây quả thực chính là một cung điện nghệ thuật đẹp không sao tả xiết a!

Hàn Đông cũng đã bắt đầu ảo tưởng cuộc sống sau này.

Đi mua thiết cao Tân Cương, một miếng lớn cỡ bàn tay, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

(thiết cao Tân Cương: bánh cắt, một loại bánh thủ công truyền thống của Tân Cương làm từ quả óc chó, nho khô, mè, bơ...)

Chủ hàng vẻ mặt dữ tợn, "Xem trọng, đây chính là mười đồng một lạng, không phải mười đồng một cân (0.5 kg). Tổng cộng 5 cân, năm trăm đồng tiền, cắt xuống rồi miễn trả lại!" Đao trong tay uy hiếp.

Hàn Đông hỏi: "Năm vạn bán hay không?"

"Gì?"

"Mười đồng một khắc (một hoa), lấy 10 cân, tôi trả ông năm vạn."

Dao nhỏ của chủ quán xuống đất, khóc cầu xin tha thứ: "Có thể đừng làm như tôi đây lừa ngài hay không?"

Hàn Đông trực tiếp rút súng đặt trên đầu chủ quán, vẻ mặt dữ tợn, "Ông không lừa cũng phải lừa! Vị kia nhà tôi bắt tôi một ngày nhất định tiêu hết một trăm vạn, thiếu một đồng nào buổi tối liền trừng phạt tôi một lần, ông thay tôi chịu a?

Đang mơ đẹp, Tây Tây gọi một tiếng rốt cục đem hắn kéo về thực tế.

"Hàn Đông!"

Hàn Đông mặt đen, "Như thế nào dám trực tiếp gọi tên ta? Rất không biết lớn nhỏ, sau này phải đổi giọng gọi ba ba biết không?"

Lời nói Hàn Đông nhất thời chọc đến điểm G của Tây Tây, lập tức hất bàn.

"Còn tiếp tục nói như vậy, đừng trách cháu đối với chú không khách khí!"

Hàn Đông nở nụ cười, "Vậy cháu không khách khí một cái với ta đi, ta xem xem cháu có bao nhiêu bản lĩnh."

Không ngờ, Tây Tây trực tiếp lôi ra bút ghi âm, ấn nút "Phát".

Tiếng của một người vang lên, "Bất luận là cái gì biến, chuyện ta là ba ba của con vĩnh viễn sẽ không biến!"

"Có nghe chưa?" Giọng điệu uy hiếp.

Hàn Đông cười hì hì, "Điều này có thể chứng minh cái gì?"

"Chứng minh ba ba không thể nào đem cháu giao cho chú!"

Hàn Đông sửng sốt, "Có lầm không? Ý của ta là hai chúng ta đều sẽ làm cha cháu."

"Vậy cũng không được, ba ba của cháu là duy nhất, cháu chỉ có một ba ba!"

Hàn Đông nuốt nước bọt, "Cháu muốn gọi Vương Trung Đỉnh là mẹ ta cũng không ý kiến, chỉ sợ cháu gọi cha nhiều năm như vậy sửa miệng không được."

Không ngờ, mới vừa nói xong, chợt nghe tách một tiếng.

"Cháu đã ghi âm lời nói của chú, tự chú cùng ba ba giải thích đi."

Hàn Đông âm thầm nghiến răng, "Cũng đủ âm hiểm a."

"Cũng tạm." Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một biểu tình không kiêu ngạo không sủng nịng.

Nếu đằng nào cũng thế rồi, cũng tốt, Hàn Đông trực tiếp ôm Tây Tây lên kẽo kẹt một trận.

Tây Tây nháy mắt ở trên người cha hai, một bên lăn lộn một bên khanh khách cười đùa. Hai cái tiểu thối (cái chân) hăng hái mà đạp đá, không nề hà hình tượng.

Hàn Đông vốn tưởng rằng hắn như vậy đã thuần phục được Tây Tây , không ngờ sau khi dừng tay, khóe miệng cong cong kia lại vụt như đạn bắn thu trở về, nhanh chóng khôi phục tư thái ngay ngắn nghiêm túc.

Hơn nữa lại bắt chước lời Hàn Đông, "Không biết lớn nhỏ."

Sau đó liền chắp tay sau lưng ra khỏi phòng.

Hàn Đông trộm theo đi ra ngoài, thấy Tây Tây vừa ra khỏi cửa liền cười khanh khách lên, hình như là vừa rồi nghiện quá lại bổ sung một đoạn. Sau lại ngồi ở bàn nhỏ vẽ tranh, tiểu răng cửa đều nhe ra, một thân vui vẻ.

Hàn Đông không khỏi cảm khái: Vương Trung Đỉnh, ngươi còn muốn chạy đến đâu tìm tân binh? Nhóc con này chính là một ảnh đế sống a!

《 Xé rách 》 chiếu phim một tuần thu về hơn hai triệu, trước tiên đã hoàn thành xong mục tiêu ban đầu. Vì thế đoàn phim quyết định tiếp tục tổ chức một Lễ Chúc Mừng, thừa thắng xông lên, để phòng vé tiếp tục tạo kì tích.

Lương cảnh cũng nhờ bộ phim này khắc phục được khó khăn, địa vị lung lay sắp đổ ở công ty cuối cùng cũng ổn định.

Đương nhiên, người thắng lớn nhất phải kể tới Lý Thượng.

Sau một bộ phim nhiệt bán làm tiên phong, Lý Thượng còn có hai bộ phim truyền hình công chiếu ở kỳ nghỉ hè. Hơn nữa còn một vài chương trình tạp kĩ, các buổi trình diễn thời trang thường xuyên, mùa hè này quả thực là buổi biểu diễn dành riêng cho Lý Thượng.

Trong thời gian chuẩn bị Lễ Chúc Mừng, Lương Cảnh cùng Lý Thượng bàn về kế hoạch ngày sau.

"Mấy ngày nữa công ty mở buổi lễ thương thảo lớn để công bố kế hoạch, lần này là chính thức đăng lên nhật báo! Cậu hiện tại nhân khí đang vượng, tháng chín còn có một buổi lễ trao giải điện ảnh, bộ phim này của ta nếu tranh giải, vai nam chính này của cậu liền sẽ có giải."

Lý Thượng lại nói: "Phim của Lỗ đạo diễn còn chưa có chiếu đâu."

Lương Cảnh đã hoàn toàn không thèm để ý, "Khả năng hai bộ phim cùng thể loại có thể nổi cùng một lúc rất nhỏ, huống chi là nội dung và bộ lộ đều giống nhau."

Tiểu Văn xen vào một câu, "Bọn họ bên kia hoàn toàn luống cuống, Hàn Đông lúc quay phim còn bị thương."

Nghe nói như thế, mặt Lý Thượng biến sắc.

"Bị thương?"

"Đúng rồi, nghe nói là bởi vì quá liều mạng."

Lý Thượng không nói gì.

Lương cảnh còn nói: "Bọn họthất bại là nhất định, cậu nhìn xa chút đi, đừng mãi nhìn chằm chằm Hàn Đông. Tôinói cho cậu biết, lĩnh vực điện ảnh là vốn riêng của công ty, Vương tổng độc quyền.Một đường thăng chức của cậu, đều xem ý tứ của Vương tổng, cho nên nhiệm vụ hiệntại của cậu chính là nắm được Vương tổng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.