Phong Mang

Chương 255: Chương 255: Bí mật




Hai người từ phòng tắm đi ra, Tây Tây đã ngủ.

Hàn Đông ôm nó đến về phòng, vừa muốn đặt xuống giường, tiểu cánh tay Tây Tây liền khóa chặt lấy cổ Hàn Đông.

Hàn Đông khẽ cắn lên mặt Tây Tây, quát: "Buông tay, nghe thấy không?"

Tây Tây híp mắt thoảng như không nghe thấy.

Hàn Đông kiên quyết đặt về giường, kết quả vừa xoay người muốn đi, Tây Tây lại từ phía sau bám lên.

"Vật nhỏ."

Hàn Đông cười mắng một tiếng, xoay người lại nhéo một cái lên tiểu điểu của Tây Tây, Tây Tây lập tức lăn lộn chui về ổ chăn.

Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông thật lâu chưa quay về, liền đến cửa xem. Kết quả phát hiện Hàn Đông ngồi ở đầu giường Tây Tây, thẳng tắp nhìn nó, ánh mắt kia thật sự giống như đang nhìn con của mình.

Cảm động không đầy một lát, Vương Trung Đỉnh chợt nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn của Hàn Đông.

Trở lại phòng cầm lên nhấn một cái, giọng nam hùng hậu mạnh mẽ kia của Hoàng Thác liền vang lên bên tai.

"Như thế nào còn chưa trả lời? Đang ngủ sao?"

Nghe ý tứ này, có vẻ như lúc trước tán gẫu đến rất vui a ~ Vương Trung Đỉnh không chút khách khí xem xét bản ghi chép.

Mặc dù biết không phải Hàn Đông hồi đáp, nhưng mà tiếng "Tiện bại hoại" kia của Hoàng Thác vẫn khiến y kích thích không nhẹ.

Trước khi ngủ, Vương Trung Đỉnh vừa dùng ngón tay xoa tóc Hàn Đông vừa nói: "Bắc Hải bên kia mới mở một nhà hội sở, muốn đi xem không?"

(hội sở là câu lạc bộ, còn cái nhà hội sở này không rõ lắm, kiểu như phòng khách sạn ấy)

Hàn Đông miễn cưỡng hỏi: "Sao tự nhiên lại muốn đến đó?"

"Có mấy hạng mục tư mật rất kích thích." Vương Trung Đỉnh cố ý câu dẫn Hàn Đông.

Hàn Đông quả nhiên rục rịch.

"Tiết mục tư mật gì?"

Vương Trung Đỉnh ý định thừa nước đục thả câu, "Tôi cũng không xác định, chỉ là nghe nói thôi."

"Nghe nói anh cũng nói lại xem." Hàn Đông lòng như lửa đốt bổ nhào vào lên trên người Vương Trung Đỉnh.

Vì thế, vợ chồng son không biết xấu hổ bắt đầu nghiên cứu.

Mặt Hàn Đông một chốc đỏ một chốc lại xanh, miệng mộc chốc "Waaa" một chốc lại "Ta kháo". Đến cuối cùng cả hai người đều mặt đỏ tai hồng, huyết áp một đường bão táp.

Hàn Đông còn ra vẻ mất tự nhiên rụt đầu về ổ chăn, thở hồng hộc nói: "Ngày mai rồi nói sau."

Vương Trung Đỉnh cố ý nói: "Phòng phải đặt trước, có thể đặt hay không còn là một vấn đề đó."

Hàn Đông vừa nghe liền nóng ruột, "Vậy mau đặt, mau đặt."

Vương Trung Đỉnh cười cầm điện thoại lên.Ngày được định vào tối thứ sáu, vừa hay là ngày Hàn Đông tiến tổ.

Sáng sớm, Vương Trung Đỉnh đã đưa Hàn Đông đến đoàn phim, sau khi dàn xếp xong liền chuẩn bị rời đi. Trước khi đi còn đặc biệt dặn dò Hàn Đông, bảo hắn đừng quên chuyện buổi tối.

Hàn Đông gật gật đầu, "Anh không cần đón em, tự em bắt xe là được."

"Đón em là tiện đường." Vương Trung Đỉnh nói.

Hàn Đông nhỏ giọng khuyên nhủ: "Không phải vấn đề tiện đường hay không, mà là ảnh hưởng không tốt. Anh nghĩ a, vạn nhất người nào có ý đồ riêng theo dõi hai ta, vạch trần chuyện anh ra vào cái loại địa điểm này, ngày sau anh còn giữ uy tín như thế nào được?"

Mới vừa nói xong, Chu Lê liền mang theo đoàn thể mười mấy người cao điệu nhập tổ.

Vương Trung Đỉnh vẫn là thái độ kia, lão tử nếu làm, sẽ không sợ người khác vạch trần, huống chi cũng không có người dám vạch trần a!

Hàn Đông lại tiến thêm một bước khuyên nhủ: "Anh không sợ em sợ, có người không đối phó được anh, đặc biệt lấy em ra khai đao."

Để tránh phiền toái, Vương Trung Đỉnh miễn cưỡng đáp ứng.

"Sau khi kết thúc công việc đừng chạy loạn khắp nơi, tôi sẽ phái xe tới đón."

"Được, em biết rồi."

Vương Trung Đỉnh đi không bao lâu, Hoàng Thác liền mang theo Hoàng tiểu nha đến.

Dâm ma trong lòng Hàn Đông còn chưa trừ, đầy trong đầu vẫn là đủ loại ý niệm loạn thất bát tao, ngay cả Hoàng Thác đi tới cũng không phát hiện.

"Nghĩ gì thế?" Hoàng Thác hỏi.

Hàn Đông giật mình, phục hồi tinh thần lại vẫn còn thở hổn hển vài tiếng.

"Không, không nghĩ gì."

Hoàng Thác lại nhìn ra manh mối, nhấc đầu gối lên, nhẹ nhàng chọc lên đũng quần Hàn Đông một cái.

"Tiểu tử có phải bị chuốc thuốc hay không?"

Hàn Đông giận phun trở về, "Ngài mới bị!"

"Không bị như thế nào tự nhiên lại cương? Lẽ nào Vương Trung Đỉnh không thỏa mãn được cậu?"

Lời trêu chọc này vừa hay lọt vào tai Chu Lê, hơn nữa nghỉ đến cái tin nhắn duy nhất trong điện thoại Hoàng Thác ngày đó, tâm tư Chu Lê nhịn không được lại sống động lên.

Sau khi kết thúc công việc, Hàn Đông cố ý dây dưa không về. Chờ tất cả mọi người đi hết, mới thu dọn đồ đạc vội vàng rời đi.

Không ngờ, hắn mới ra cửa liền đụng phải Hoàng Thác.

"... Ngài không phải đi rồi sao?" Hàn Đông kinh ngạc.

Hoàng Thác nói: "Tôi chỉ mang nhi đồng đi mua chút đồ."

"Nga, vậy tôi đi trước."

Hàn Đông vừa muốn xoay người lại bị Hoàng Thác túm lại.

"Cậu đi như thế nào? Tôi thấy xe cậu cũng không có ở dưới.""Tôi gọi lái xe đến đây đón là được rồi."

Hoàng Thác nói: "Hiện tại đường tắc nghẽn như vậy, thế nào còn lái được đến đây? Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa đi."

Quân xa Thủ trưởng hộ tống đến "hội sở tư mật", loại đãi ngộ này Hàn Đông thật sự nhận không nổi.

"Không cần phiền ngài, tự mình gọi xe là được."

Hàn Đông nói xong quyết đoán đi.

Trên thực tế Vương Trung Đỉnh đã sớm phái xe tới chờ ngay phía dưới rồi, Hàn Đông xuất môn liền lên xe.

Chu Lê vừa hay ở quán trà đối diện ngồi, nhìn thấy Hàn Đông lên xe, Hoàng Thác theo sát phía sau, liền đứng dậy quay sang trợ lý nói: "Chúng ta cũng đi."

Dọc đường đi, Hàn Đông sóng lòng mênh mông, nhiệt huyết sôi trào.

Đang kích động, đột nhiên trong kính chiếu hậu quét đến một chiếc quân xa quen thuộc.

Ta phi! Người này như thế nào lại theo tới?

Hàn Đông quay đầu lại nhìn, bắt gặp ngay khuôn mặt Hoàng Thác ngay ngắn ở bên tay lái phụ.

"Nhanh lên một chút." Hàn Đông hướng lái xe nói.

Lái xe sâu kín trả lời: "Cậu cảm thấy con đường này còn có chỗ mà nhanh sao?"

Được rồi... Hàn Đông chỉ có thể lo lắng chờ đợi thời cơ.

Kết quả, vượt qua một chiếc rồi lại một chiếc xe, vượt qua một cái rồi lại một cái ngã rẽ, chiếc xe của Hoàng Thác kia vẫn là vững vàng theo sát Hàn Đông.

Đi đến một đoạn đường lớn, Hàn Đông rốt cục không thể nhịn được nữa kêu: "Dừng xe!"

Theo chiếc xe này dừng lại, cỗ quân xa phía sau kia cũng ngừng lại.

Hoàng Thác chủ động lay cửa sổ xe xuống, lớn tiếng hỏi Hàn Đông: "Như thế nào không đi nữa?"

Hàn Đông giận rào rạt hỏi lại: "Anh đi theo tôi?"

"Tôi đi theo cậu?"

"Bằng không thì sao?"

"Tôi là mang nhi đồng đi sang nhà bà ngoại."

Sắc mặt Hàn Đông đổi đổi, "Nhà bà ngoại?"

"Đúng rồi, phía Bắc Bắc Hải."

Hàn Đông nháy mắt quẫn bách.

Vương Trung Đỉnh... Xem anh tìm nơi tốt này, clubhouse này sẽ không phải chính là nhà mẹ vợ Hoàng Thác mở ra đi?

Hoàng Thác nhịn không được cười một tiếng, "Sao? Cậu còn tưởng rằng tôi muốn theo dõi bắt cóc cậu a?"

Hàn Đông cái gì cũng không nói, mang một bộ mặt xanh ngắt trở về xe.

Hành động "Có tật giật mình" phen này của hắn khiến cho Hoàng Thác khơi dậy hứng thú, sau khi cùng Hàn Đông "Mỗi người một ngả", Hoàng Thác vẫn luôn cân nhắc thâm ý sau sự đề phòng của hắn.

"Dừng xe." Hoàng Thác rốt cục ra lệnh cho cảnh vệ.

Ô tô dừng lại ở ven đường.Hoàng Thác ôm Hoàng tiểu nha xuống xe, nói: "Dù sao cũng không còn xa nữa, tôi mang nó đi bộ qua. Cậu vòng trở về tiếp tục bám theo chiếc xe kia, xem hắn rốt cuộc muốn đi đâu."

"Hảo, thủ trưởng."

Hàn Đông đến hội sở không bao lâu, viên cảnh vệ cũng tới rồi. Cảnh vệ chờ đợi ở trên xe không xuống, chặt chẽ nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa.

Không đầy một lát, xe Chu Lê lại dừng ở cách đó không xa.

Chu Lê tháo kính râm xuống, lọt vào mắt đầu tiên chính là chiếc xe kia của Hàn Đông. Tiếp theo xoay chuyển tầm nhìn, lại thấy cỗ quân xa quen thuộc.

"Quả nhiên giống như tôi dự đoán."

Trợ lý cẩn thận hỏi: "Chị xác định cỗ quân xa này là của Hoàng thủ trưởng sao?"

Chu Lê hất cằm, cười nói: "Cô không nhìn thấy viên cảnh vệ còn ở trong xe canh gác sao?"

Trợ lý tỉnh ngộ, "Quả thật, tôi nhớ người này."

Chu Lê vung bàn tay thon ngọc, "Đi tra xem hội sở mới mở này có những hạng phục vụ nào."

"Hảo."

Hơn hai mươi phút sau, trợ lý từ bên trong đi ra, trở lại xe Chu Lê.

"Có cái gì?" Chu Lê hỏi.

Trợ lý ghé đến bên tai nàng nói vài câu, nói xong mặt đỏ rần.

Chu Lê lại không có gì mất tự nhiên, còn cười trêu chọc: "Vóc người rất phù hợp, khẩu vị cũng không phải bình thường."

"Chị xác định là Hoàng thủ trưởng ở bên trong... Cái kia sao? Có thể là Vương tổng hoặc là..."

"Vương Trung Đỉnh?" Chu Lê như là nghe được truyện cười, "Liền nặng lực của anh ta, tự ở trên giường nhô lên đã không tồi rồi, còn dám tới loại địa phương này?"

"Vậy không phải là người cùng Hàn Đông kia? Hoàng thủ trưởng có thể là vừa hay gặp phải đi."

Giọng điệu Chu Lê vô cùng chắc chắn nói: "Cô nhắc tới hai cái hạng mục cuối cùng kia, không có lực eo lớn tuyệt đối chơi không nổi. Tin tưởng ánh mắt nhìn đàn ông của tôi, trong giới này, trừ bỏ Thái Đại Điểu, chỉ sợ không nam nhân nào có thể làm tới."

"Vậy tại sao không phải Thái Bằng đây?"

Chu Lê ha ha cười, "Hàn Đông hắn tìm đường chết sao? Mới vừa vì Thái Bằng mà đại ầm ĩ một trận cùng Vương Trung Đỉnh, lại phạm tội ở nơi đầu sóng ngọn gió này?"

"Vậy vì cái gì dám cùng Hoàng thủ trưởng..."

"Bị bức thôi." Chu Lê hừ cười nói, "Huống chi Hoàng thủ trưởng có tiền có thế, thật nếu câu được cũng không tồi."

Trợ lý không nói gì.

Hơn một giờ đã qua, Hàn Đông vẫn chưa đi ra.

Chu Lê vừa ngáp vừa nói: "Thể lực Hoàng thủ trưởng quả nhiên phi phàm."

"Có cần báo với Vương tổng hay không?" Trợ lý hỏi.

"Gấp gáp như vậy làm gì? Chờ thăm dò tình huống, sau đó gửi hiện trường qua mới có ý nghĩa ~ "

Trợ lý che miệng cười trộm.

Hàn Đông từ trong phòng đi ra thật sự thành tiên rồi, đi đường cũng bắt đầu lơ mơ.

Vương Trung Đỉnh vốn muốn bế Hàn Đông, hắn nhất định không cho. Không chỉ có như thế, còn muốn Vương Trung Đỉnh bảo trì khoảng cách ba thước, nhất định phải bảo trụ thanh danh cao thượng của phu quân, lại càng bảo trụ hình tượng vĩ ngạn của chính mình.

Tới cửa, Hàn Đông cố sức xoay người, quay về phía Vương Trung Đỉnh làm ra một thế tay ngăn lại.

"Em đi ra ngoài trước, anh đừng đi theo."

Vương Trung Đỉnh hỏi: "Em như vậy có thể xuống bậc thang sao?"

"Thiếu con mẹ nó giả mù sa mưa, vừa rồi còn làm đến như vậy?"

Vương Trung Đỉnh oán thầm: không phải nghe lời ngươi, một mực dùng sức sao?

"Không được đi ra theo em!"

Khí phách cảnh cáo một cái cuối cùng xong, Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài.

"Ra rồi, ra rồi..." Trợ lý vỗ vỗ Chu Lê buồn ngủ.

Chu Lê chứng kiến hai cái chân mềm nhũn của Hàn Đông, nhịn không được giễu cợt một tiếng, "Quả nhiên..."

"Nhưng mà Hoàng thủ trưởng vì sao còn chưa ra?"

"Vô nghĩa, sợ bị người phát hiện thôi."

Trợ lý ngẫm lại, "Chúng ta có cần chờ một chút để xác nhận không?"

"Không cần, ván đã đóng thuyền. Không chừng người ta đề phòng chính là chúng ta, cho nên vẫn là đi thôi, miễn cho chậm trễ giấc ngủ."

Trợ lý gật đầu, ý bảo lái xe lái đi.

So sánh, cảnh vệ của Hoàng Thác "Chuyên nghiệp" hơn, người ta một mực đợi đến khi Vương Trung Đỉnh đi ra mới lái xe rời đi.

Hoàng Thác sau khi đem Hoàng tiểu nha đến nhà bà ngoại, một mình lên xe.

"Thế nào? Đuổi tới chứ?"

Cảnh vệ gật đầu, "Mới từ bên kia trở về không bao lâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.