Buổi chiều ngày hôm sau, địa điểm thẩm định tại đài truyền hình XX, tập đoàn Trung Đỉnh điện ảnh và truyền hình cùng lãnh đạo cục tương quan điện
ảnh sôi nổi xuất hiện. Ngoài những người này, nhân viên đoàn phim cùng
mấy diễn viên cũng tới hiện trường, chỉ riêng không thấy bóng dáng Hàn
Đông.
"Hàn Đông sao lại không tới?" Lỗ đạo diễn hỏi Du Minh.
Du Minh nói: "Cậu ấy gần đây luôn phải huấn luyện, hẳn là không thể phân thân a."
Lỗ đạo diễn vốn đang muốn hỏi tiếp, kết quả Phùng Tuấn vẫy tay một cái gọi qua.
Vương Trung Đỉnh phân phó nhân viên công ty bưng trà rót nước cho lãnh đạo,
phục vụ chu đáo. Trước đó y cũng đã chạy 1 chuyến ngoài cục điện ảnh,
mời khách tặng quà đương nhiên không thể thiếu.
Ngày hôm nay
không muốn cho Hàn Đông đến, một phần sợ kết quả không tốt sẽ kích động
hắn, cái chính là không muốn cho Hàn Đông nhìn thấy chính mình bởi vì
chuyện xét duyệt mà ăn nói khép nép.
Có một lãnh đạo cục điện ảnh thường xuyên qua lại cùng Vương Trung Đỉnh quay sang nói: "Tiểu Vương
a, cậu không cần phải lo lắng như vậy. Kịch bản tôi đã nhìn qua rồi, cơ
bản không có vấn đề gì lớn."
Vương Trung Đỉnh khách khí trả lời: "Cám ơn ngài quan tâm."
"Đến đến đến, chúng ta đều ngồi vào bên này, còn người nào chưa đến không? Nếu không nói tôi liền bắt đầu."
Đang nói, đột nhiên một thân ảnh từ cửa lặng lẽ tiến vào. Bởi vì động tác
rất nhanh, gần như không ai chú ý tới hắn, chỉ riêng Vương Trung Đỉnh
trong một khắc đó sắc mặt thay đổi.
Hàn Đông ngồi vào bên cạnh Du Minh, ý vị hắng giọng.
"May mà tôi động tác nhanh nhẹn, bằng không liền bỏ lỡ rồi."
Du Minh kinh ngạc, "Cậu không phải không đến sao?"
"Ai nói tôi không đến?"
"Vương tổng a."
Nói đến việc này Hàn Đông lại ấm ức, "Vương Trung Đỉnh thật không phải người! Thế mà nói tôi là ngày mai!"
"Hay là cậu nghe lầm?" Du Minh như thế nào cũng không tin Vương Trung Đỉnh nói sai ngày.
Hàn Đông hừ nói: "Anh ta chính là cố ý!"
"Này, đừng nói chuyện, bắt đầu rồi."
Hàn Đông thấy còn có một đoạn giới thiệu, liền đem ánh mắt chuyển tới Vương Trung Đỉnh. Vừa hay bắt gặp Vương Trung Đỉnh cùng lãnh đạo bên cạnh thì thầm, trong lòng thầm mắng: lão đầu tử xấu xa! Ghé mẹ nó sát như vậy
làm gì? Coi tôi không tồn tại phải không?
Một lát sau, phim chính thức bắt đầu chiếu.
Hàn Đông đem lực chú ý quay lại, lòng tràn đầy chờ mong được thấy tác phẩm đầu tiên trong đời.
Phim nhựa bắt đầu, một mảnh tối tăm không bờ bến, thời gian dài đến hơn mười giây. Đột nhiên, một thanh âm vang lên. "Đang ở bên đó đó đó ..."
Một câu còn chưa nói xong, liền là tiếng kẹt hộp băng. Chợt vừa nghe giống
như là âm thanh xảy ra vấn đề, cẩn thận nghe có thể nhận thấy được âm
điệu phập phồng mệt nhọc rất nhỏ, cái loại cảm giác này tựa như đại não
bị điện giật, cả da đầu đều tê rần.
Cái thanh âm này chính là
tiếng Hàn Đông. Người chưa từng trải qua bóng đè nghe được chỉ cảm thấy
khó chịu, tức ngực. Nếu người đã trải qua bóng đè, sẽ nháy mắt lông tơ
dựng đứng, sợ hãi đột ngột bạo phát.
Tiếp theo, đèn phòng sáng
lên, diễn viên Mã Bân vai Triệu Bân hiện ra trên màn hình. Sắc mặt tái
nhợt, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt nhìn chằm chằm một hướng khác, không nháy
mắt lấy một cái.
Quá trình này kéo dài vài giây đồng hồ.
Đột nhiên, màn ảnh chuyển tới trần nhà. Một bóng trắng ở trước mặt, hình
dạng giống như là phía sau lưng một người. Ở trong ánh mắt hoảng sợ của
Triệu Bân, thẳng tắp đập xuống.
"A —— "
Tiếng thi thể rạn
nứt cùng tiếng thét sợ hãi của Triệu Bân vang lên trùng điệp, tiếp theo, màn ảnh cắt đến hai con mắt bị che kín sợ hãi. Theo màn ảnh kéo ra xa,
một gương mặt đầy mồ hôi hiện ra, vẫn là diễn viên Triệu Bân.
Thì ra, diễn biến trước khi hắn bật đèn vẫn là đang trong mộng, chưa thật sự tỉnh lại.
Triệu Bân từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, các cơ trên mặt mới vừa nơi lỏng
xuống, đột nhiên lần thứ hai vặn vẹo, cả đầu đều bởi vì cực độ hoảng sợ
mà run lên.
Sau đó chính là Du Minh với cảnh kinh điển "máy khoan".
Nhân vật trong phim của cậu tên là Từng Minh.
Ván giường xuất hiện một cái hố lớn, giây phút Từng Minh lấy tư thế cực kỳ
vặn vẹo bò ra, cả những lãnh đạo "thân kinh bách chiến" cũng không còn
bình tĩnh. Có tiếng thanh thanh cổ họng phát ra khẩn trương, có người rõ ràng mở tròn mắt nhưng không nhìn.
Từng Minh trèo lên thân Triệu Bân, bắt đầu điên cuồng vặn vẹo. Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng răng
rắc của các đốt ngón tay lệch vị trí cùng tiếng rách cơ thể, máu tươi
liên tục không ngừng từ trong y phục chảy ra...
Đột nhiên, eo Từng Minh xoay tròn 180 độ, nửa người trên cùng nửa người dưới hoàn toàn quay về hay phương đối lập.
Đừng nói lãnh đạo lần đầu tiên xem, chính là Lỗ đạo diễn xem qua vô số lần, nhìn lại cảnh này này lòng còn sợ hãi như cũ.
Rất rõ ràng, có vài lãnh đạo đã ngồi không yên, bắt đầu thì thầm to nhỏ, nhỏ giọng nghị luận.
Hàn Đông vỗ vỗ chân Du Minh an ủi, "Yên tâm, cảnh này của cậu sẽ qua thẩm."
Du Minh vẫn là ngữ khí thản nhiên, "Bản thân tôi không sao, đừng ảnh hưởng bộ phim là được rồi."
Hai người lại hướng ánh mắt về màn hình.
Màn hình lần thứ hai bị gương mặt Triệu Bân chiếm cứ.
Vẫn là căn phòng kia, vẫn là cái giường kia. Chẳng qua trên giường không có hố, cảnh tượng trong phòng không khác so với hiện thực.
Lần này Triệu Bân thật sự đã tỉnh lại, cả quá trình quỷ áp giường cuối cùng chấm dứt.
Hai chữ to 《 Trộm ảnh 》 hiện ra trên màn hình lớn.
Có vài người xem cảm giác mình đã bị dọa thật lâu, kết quả phát hiện ra vừa mới chỉ là đoạn dẫn vào phim mà thôi.
Theo phụ đề chạy ra, danh sách tổ quay phim cùng diễn viên lần lượt hiện ra trên màn hình.
Hàn Đông lúc diễn, nguyện vọng lớn nhất chính là thấy trên màn ảnh chạy tên mình. Hiện giờ tuy rằng bàng thượng lão tổng rồi, vẫn như cũ khó có thể kháng cự loại tiến bộ mang cảm giác thỏa mãn này.
(bàng thượng lão tổng: sánh vai cùng tổng giám đốc)
Có vị lãnh đạo quay xuống phía Vương Trung Đỉnh, lúc Vương Trung Đỉnh quay đầu cùng người đó nói chuyện, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía
Hàn Đông. Hàng kia vẫn đầy từ mãn nhìn chằm chằm màn hình lớn, vừa nhìn
tên mình vừa đắc ý.
Trong lòng Vương Trung Đỉnh đối với hắn các loại ghét bỏ, trong mắt lại nhiễm lên một tầng ý cười.
Kết quả ánh mắt Hàn Đông đột nhiên hướng lại đây, hung hăng trừng Vương Trung Đỉnh một cái.
Vương Trung Đỉnh cũng dùng ánh mắt đánh trả: trừng tôi làm gì?
Hàn Đông căn bản không để ý đến y, cực kỳ hứng thú nhìn tên của mình trên màn hình lớn.
Vương Trung Đỉnh chứng kiến bộ dạng ngu ngốc dễ dàng thỏa mãn như vậy, trong lòng thoáng thả lỏng một chút.
Phim nhựa tiếp tục.
Sau khi Triệu Bân lọt vào quỷ áp giường, bắt đầu tìm kiếm trị liệu khắp
nơi. Sau khi đã trải qua các loại trị liệu vẫn không thể giải quyết vấn
đề, hắn rốt cuộc tìm đến một vị linh sư.
Vị linh sư này chính là Hàn Đông sắm vai, ở trong phim tên là "Mã Đông".
Mã Đông mặc một cái áo dài trắng, như trước thắt bím tóc nhỏ, có vẻ như
không khác gì Hàn Đông lúc bình thường. Nhưng hắn vừa hiện ra trên màn
hình, liền phát ra một loại khí tràng âm trầm. Loại cảm giác này không
phải dựa vào âm thanh kinh dị nhuộm đẫm, cũng không phải dựa vào biểu
cảm dữ tợn tạo ra, hoàn toàn là từ nhập diễn mà tự nhiên phát ra.
Triệu Bân quay sang Mã Đông kể nỗi thống khổ của mình.
"20 năm trước tôi có một bằng hữu bị tai nạn giao thông mà chết, cậu ấy
khiêu vũ đặc biệt giỏi. Cho nên mỗi tối, cậu ấy đều ghé vào người tôi
khiêu vũ."
Mã Đông nói cho hắn biết: "Cậu xem ra là không phải gặp ma, mà là ảo giác trong tiềm thức."
"Tôi phải diệt trừ ảo giác đó như thế nào đây?"
"Cậu vì sao phải diệt trừ mà không lợi dụng nó?" Mã Đông hỏi.
Triệu Bân khó hiểu, "Lợi dụng? Lợi dụng như thế nào?"
"Cậu nghe nói qua thanh minh mộng chưa?"
Triệu Bân lắc đầu.
Mã Đông giải thích đơn giản, "Chính là khi nằm mơ biết là mơ, còn có thể khống chế cảnh trong mơ."
Triệu Bân đặc biệt không thể tưởng tượng nổi, "Điều này sao có thể?"
"Sao lại không thể? Cái cậu gọi là quỷ áp giường, không phải là thân thể ở thực tế, mà ý thức còn ở trong mơ sao?"
Triệu Bân ngẫm lại có vẻ thật sự như thế, mỗi lần hắn lọt vào quỷ áp giường,
cảnh tượng trong phòng đều không khác ngày thường, nhưng lại chứng kiến
những ảo giác ngày thường nhìn không tới.
"Cho nên, cậu có được
ưu thế lớn hơn so với người thường. Chỉ cần cậu có thể có lợi dụng,
không những được thoát khỏi ảo giác kinh dị, còn có thể sáng tạo cảnh
mình thích trong mơ."
Rồi sau đó, Mã Đông chỉ cho Triệu Bân
phương pháp huấn luyện thanh minh mộng. Đối với người bình thường mà
nói, muốn khống chế cảnh trong mơ của mình, đầu tiên phải trong mộng
biết mộng, cũng chính là trong mộng tinh tường đoán được mình đang nằm
mơ.
Bởi vì ý thức Triệu Bân lúc bị quỷ áp giường là thanh tỉnh,
cho nên hắn hoàn toàn có thể làm được điều này. Hiện tại hắn cần nhất
chính là vượt qua tâm lý sợ hãi, hóa bị động thành chủ động.
"Cậu nhớ kỹ, hắn chỉ là do cậu ảo tưởng ra, không có bất cứ lực sát thương
gì. Chỉ cần cậu dũng cảm, có thể dễ dàng tiêu diệt hắn. Nếu cậu cảm thấy năng lực mình không đủ, có thể thử dùng bất cứ thứ gì trong phòng làm
cứu binh."
Buổi tối, không lâu sau khi Triệu Bân đi vào giấc ngủ, ván giường trước mặt lại vỡ ra một cái hố lớn. Từng Minh lần thứ hai từ trong động chui ra, bò lên trên người của hắn.
Triệu Bân thử
dụng ý niệmđiều khiển bản thân trong ảo tưởng dùng tay kháp chặt cái eo
đang vặn ngược lạicủa Từng Minh, ý định bẻ gãy thắt lưng hắn. Từng Minh
không chịu bị tấn công,ngược lại tiếp tục đè lên ngực Triệu Bân, muốn
cho hắn ngạt thở.