Buổi tối hơn chín giờ, Du Minh đi sang phòng cách vách.
"Tôi nói, cậu hôm nay thật không đến nhà Vương tổng sao?"
Hàn Đông đang lục lọi bề bộn lên ở trong tủ treo quần áo, đầu cũng không ngẩng lên ừ một tiếng.
Du Minh vừa muốn đi, Hàn Đông đột nhiên gọi cậu lại.
"Đợi chút, có đồ cho cậu."
Du Minh xoay người, một cái vật thể không xác định bay tới, tiếp được vừa nhìn, chính là một cái quần lót tình thú.
"Cậu cho tôi cái này làm gì?"
"Cậu nói để làm gì? Mặc a! Chẳng lẽ đem ra ăn?"
"Tôi không mặc." Du Minh làm bộ muốn ném.
Hàn Đông vội ngăn lại khuyên nhủ: "Đừng ném, đây là cái mới, còn chưa có mặc qua đâu."
"Không phải vấn đề mặc hay chưa mặc, mà là với tôi mà nói căn bản không có tác dụng." Du Minh ngữ khí lãnh đạm.
"Như thế nào lại vô dụng?" Hàn Đông vừa đùa nghịch vừa dùng giọng điệu
người trong nghề giải thích cho Du Minh, "Cậu xem a, quần lót này mặt
sau là võng sa, có thể lộ ra tiểu cánh mông mê người kia của cậu. Ở giữa là một cái lỗ, vừa vặn có thể lộ ra..."
"Được rồi được rồi!" Du Minh không được tự nhiên ngắt lời, "Tôi không cần, cậu thích tặng ai thì tặng."
Hàn Đông như trước không dứt, "Cậu ngẫm lại, nếu cậu mặc cái này vào,
lại bắt Hạ Hoằng Uy giống như vậy ~ phải không ~ liếm chẳng hạn ~ anh ta khẳng định đặc biệt hưng phấn, đến lúc đó cậu liền thích ngây người."
"Cút qua một bên!" Du Minh quả nhiên không nể mặt nữa.
Hàn Đông cười không đứng đắn, "Cậu đừng luôn bị động như vậy a! Ngẫu
nhiên chủ động một lần, cũng cho anh ta cái kinh hỉ. Cậu già như vậy
rồi, rất dễ khiến người ta mất đi hứng thú."
"Tôi còn ước." Du Minh hừ lạnh nói.
Hàn Đông cũng kiên quyết nhét vào tay, "Cậu hãy nhận đi."
Du Minh không rõ, "Để làm gì nhất định phải cho tôi? Tự cậu không cần sao?"
Hàn Đông vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tôi không mặc, anh ta còn cả ngày nói tôi
thông đồng khắp nơi. Tôi con mẹ nó nếu tiếp tục sóng chút, còn không đem tôi còng lại khóa trong lồng sắt a?"
Du Minh hừ cười một tiếng, không nói gì.
...
Đêm dài người tĩnh, Hàn Đông cùng Du Minh còn cách một mặt tường nói chuyện phiếm.
"Minh Nhi a, lúc tôi không có ở đây, cậu chỉ có một mình sao?"
"Ân."
Hàn Đông đột nhiên có chút đau lòng, "Cậu hiện tại tích cóp được không ít rồi đi? Vì cái gì không mua phòng ra khỏi đây?"
"Ở trọ đã quen, lười dọn."
Hàn Đông lại hỏi: "Cậu không nghĩ tới ở chung cùng Hạ Hoằng Uy sao?""Không có." Du Minh trả lời rất kiên quyết.
"Vì cái gì?"
"Một là không muốn, hai là điều kiện không cho phép."
Hàn Đông cảm thấy một là lí do thoái thác, hai mới là nguyên nhân chủ
yếu. Vì thế hắn lại hỏi: "Vì cái gì điều kiện không cho phép?"
"Cha mẹ của anh ta trông giữ rất nghiêm đối với sinh hoạt cá nhân, bình
thường người nào lui tới đều phải báo cáo. Càng khỏi nói một con người
trường kỳ sinh hoạt ăn uống cùng một chỗ, cha mẹ anh ta nhất định sẽ
sinh nghi."
Nhiều khi, Du Minh và Hạ Hoằng Uy gặp mặt đều là ở khách sạn hoặc là hội sở. So sánh, Hàn Đông đột nhiên cảm giác mình hạnh phúc hơn rất nhiều.
Ý thức được tiếp tục tán gẫu đề tài này có thể sẽ trầm trọng, Hàn Đông liền đổi cái khác vui vẻ hơn.
"Sắp đến tết rồi đó ~ "
Ngữ khí Du Minh quả nhiên thoải mái hơn không ít, "Đúng a, rốt cục có thể trở về nhà rồi."
"Quan trọng nhất là có thể hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày rồi."
Du Minh hỏi: "Cậu sẽ về ăn tết với ông bà sao?"
"Không trở về, đường xá quá xa, lười vật lộn." Hàn Đông khinh miêu đạm tả nói.
Du Minh lại hỏi: "Vậy cậu sẽ ăn tết cùng Vương Trung Đỉnh sao?"
Hàn Đông đột nhiên trầm mặc.
Thật lâu sau hắn mới trả lời: "Tôi chẳng muốn đến nhà bọn họ chộn rộn, vừa nghĩ tới Vương Hải Chí là đủ rồi."
"Vậy cậu làm gì trong khoảng thời gian này?"
"Rất nhiều việc phải làm a! Lịch trình đương kì của tôi dày đặc như vậy, cũng chưa chắc có thời gian rảnh rỗi. Ôi chao. Cậu xem có người nào tai to mặt lớn chút có thể ăn cơm tất niên ở trong nhà chưa?"
Nói xong, Hàn Đông mặt dày cười một trận.
Trong lòng Du Minh lại có mùi vị không nói lên lời.
Hàn Đông so với cậu nhìn thoáng hơn, hàn huyên mười mấy phút đồng hồ, tiếng ngáy cùng với tiếng lẩm bẩm liền vang lên.
"Ân... Minh Nhi... tôi bồi cậu... Ân... Không để cậu... Một mình... Ân ân..."
Trong lòng Du Minh vừa động không đến hai phút, chợt nghe từ cách vách
truyền đến một trận tiếng rời giường, hơn nữa tiếng này là đồng thanh
cùng với tiếng ngáy. Chờ cậu đi tới cửa, cái lưng Hàn Đông đã biến mất
trong thang máy rồi.
Ta lau! Cậu con mẹ nó còn dám nhanh nữa chút khôgn?
Du Minh vừa muốn trở về phòng, đột nhiên lại nhớ tới Hàn Đông là tự mình lái xe đến ký túc xá, sẽ không phải lúc mộng du lái trở về đi?
Vấn đề an toàn không lo lắng, cậu chỉ lo lắng Hàn Đông sẽ bị bắt.
Có nghệ sĩ chỉ vì một cái phạt rượu liền khiến cho thanh danh quét rác, Hàn Đông đây chính là đang ngủ a!
Nghĩ vậy, Du Minh vội vàng chạy vọt xuống.
Sự thật chứng minh, cậu quả nhiên suy nghĩ nhiều.Xe Vương Trung Đỉnh đã
chờ đợi ngay tại bài mục cửa, Hàn Đông không hỏi một tiếng liền trực
tiếp lên xe, còn hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Giờ này trở về, sẽ không
chậm trễ giấc ngủ bình thường của anh."
Tiếp theo, xe ngay trước mắt Du Minh lái đi rồi.
Cái vị gia hỏa tuyên bố rằng là sẽ bồi cậu, sẽ không để cho cậu một mình kia, ở trong xe ngồi được đến thật vững vàng.
Đừng nói quay đầu lại, ngay cả lắc lư cũng chưa lắc lư.
"Còn muốn xây dựng quyền uy tuyệt đối? Liền lấy nhiệt tình lúc mộng du này, không đem mình bán đã là vạn hạnh."
Du Minh vừa lầu bầu vừa đi trở về phòng, nhìn thấy cái quần lót tình thú Hàn Đông tự mình đưa tới cửa kia, trong lòng lại càng tức giận.
Vừa muốn lôi ra ném đi, liền nhận được điện thoại Hạ Hoằng Uy.
"Tôi nhớ em." Hạ Hoằng Uy nói.
Du Minh không nói gì.
"Tôi muốn qua ký túc xá với em, có ai ở đó không?"
"Vẫn luôn không có ai, vừa rồi lại tới một con heo, hiện tại bị người ta lôi đi bán rồi."
Hạ Hoằng Uy, "... Được rồi, tôi qua tìm em."
Du Minh không biết có phải là bị Hàn Đông kích thích hay không, cư nhiên không đem cái quần lót kia ném đi, nhưng lại... Mặc vào.
Hơn bốn mươi phút sau, Hạ Hoằng Uy đến nơi.
Du Minh đã chui vào chăn, nhưng chỉ là nhắm hai mắt, chưa có ngủ, Hạ Hoằng Uy thay đổi quần áo, thẳng giường lớn mà đến.
Trong lòng Du Minh thấy hắn muốn nhấc chăn, đột nhiên trong lòng căng thẳng, đưa tay dùng sức đẩy Hạ Hoằng Uy.
"Đi tắm rửa trước."
"Tôi ở nhà mới vừa tắm qua." Hạ Hoằng Uy nói.
Du Minh vẻ mặt kiên quyết, "Tắm lại."
Hạ Hoằng Uy bất đắc dĩ, đành phải đi đến phòng tắm.
Kết quả sau khi trở về định nhấc chắn, Du Minh lại đẩy tay hắn.
"Đi sấy tóc trước!"
Hạ Hoằng Uy nói: "Tôi căn bản không gội đầu."
"Nhưng là tóc dính vào nước rồi." Du Minh vẻ mặt tích cực.
Hạ Hoằng Uy nhẫn nại cầm lấy máy sấy, kết quả mới vừa thổi không được
hai cái, phòng đột nhiên lâm vào một mảnh tối đen, nhưng máy sấy trong
tay hắn rõ ràng còn hoạt động.
Không cần phải nói, nhất định là vị thủ thiếu kia tắt đèn đi rồi.
"Em đây là đùa gì? Đêm khuya kinh hồn sao?" Gương mặt Hạ Hoằng Uy âm trầm nói.
Du Minh nói: "Tiết kiệm điện."
"Tiết kiệm điện còn bắt tôi sấy tóc, một ít điện máy sấy này, cũng đủ mở đèn một đêm!"
Du Minh đại khái cũng hiểu được có chút vô lý, làm như vậy ngược lại dễ dàng khiến người hoài nghi.
Vì thế, cậu lại đứng dậy đi mở đèn tường.
Nhưng mà, ngay khi đèn sáng lên, trong nháy mắt Du Minh vội chui về ổ chăn, Hạ Hoằng đã bắt giữ được manh mối.
Hắn chậm rãi buông máy sấy.
Tiếp theo giống như Mãnh Hổ nhào tới trên giường, căn bản không để cho
Du Minh thời gian phản ứng, liền một tay lấy xốc chăn lên.
Nói không khoa trương chút nào, trong nháy mắt đó huyết áp Hạ Hoằng Uy hơi kém vọt đến hai trăm mấy, cả tròng mắt đều đỏ.
Du Minh thấy không được tự nhiên, liền đẩy Hạ Hoằng Uy xuống.
Kết quả lần này liền "Chơi xấu" rồi.
Hạ Hoằng Uy như là bị động phải công tắc dục vọng, một trận mạnh mẽ ôm lấy Du Minh, thẳng hướng buồng vệ sinh mà đi.
...
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông là ở trên giường ương Trung Đỉnh mà tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại 20′ vẫn bị vây trong mơ hồ, đối với chuyện phát sinh ngày hôm qua cơ hồ không có ấn tượng gì.
Vì thế vẫn như bình thường, ở trong chăn làm các loại mờ ám.
Một bàn tay leo đến giữa hai chân Vương Trung Đỉnh trêu đùa, khiến cho
phần eo cường tráng theo cái tay kia không tự giác chớp lên, miệng phát
ra âm thanh khẽ quát mơ hồ không rõ.
"Đừng làm rộn ~ "
Hàn Đông thích nghe nhất chính là giọng nói khẽ của Vương Trung Đỉnh
trong trạng thái chưa hoàn toàn thanh tỉnh này, đặc biệt có từ tính,
đặc biệt ôn nhu.
Cho nên hắn bám riết không buông tha gây sức ép.
Vương Trung Đỉnh quả nhiên lại trách mắng một câu, "Tiếp tục làm tôi sẽ đánh a ~ ~~~"
Hàn Đông cưỡi ở trên người VươngTrung Đỉnh các loại thỏa mãn, thỏa mãn thỏa mãn lại cảm thấy không được bình thường.