Phong Mang

Chương 119: Chương 119: Để tôi




Đeo uy á lên trước, chuyên gia giám hộ đặc biệt tiến hành các bước kiểm tra cuối cùng. Loại bỏ hết thảy các nhân tố nguy hiểm xong, quay về phía nhân viên kỹ thuật khoa chân múa tay.

(uy á: thiết bị để treo người lên không)

Rất nhanh, Hàn Đông bị treo lên độ cao cách mặt nước năm thước. Toàn thân đều bị trói chặt, chỉ đầu có thể tự do vận động.

Toàn bộ sắp xếp xong, Lỗ đạo diễn ra lệnh một tiếng.

"Phóng!"

Nháy mắt, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.

Trên mặt Vương Trung Đỉnh không tỏ vẻ gì, mu bàn tay lại gằn lên mấy đường gân xanh.

Thân thể Hàn Đông cấp tốc rơi xuống, BA một tiếng nện lên mặt nước.

Trái tim hơi kém theo tiếng thét từ yết hầu nhảy ra!

Trên người mặc dù có đồ bảo hộ, nhưng vẫn bị đau, lại không có bất cứ thứ gì bảo vệ đầu, thấy như bị người ta hung hăng đánh một bạt tai, cả ót đều ê ẩm.

"Cắt!"

Lỗ đạo diễn ra lệnh một tiếng, năm nhân viên cứu sinh chờ sẵn xung quanh lập tức hướng Hàn Đông bơi qua, không đến hai giây đã đỡ hắn nổi lên mặt nước.

Chủ nhiệm sản xuất buồn bực hỏi kịch vụ: "Chúng ta mướn nhiều nhân viên cứu sinh như vậy sao?"

"Hình như là không nhiều như vậy."

"Mau kiểm tra lại xem, phí dụng mướn một người cũng không thấp đâu! Thế nào dùng đến nhiều người như vậy? Không phải muốn phung phí tiền sao?"

Kịch vụ kỹ lại rồi nói cho chủ nhiệm sản xuất, "Chỉ thuê có 2 người, ông xem."

Chủ nhiệm thắc mắc, vậy ba người kia từ chỗ nào tới?

"Hẳn là vai trò hỗ trợ."

"Một ngày 200 vẫn chê ít, còn có người hỗ trợ?"

"..."

Bởi vì là lần đầu tiên bị treo lên uy á, cũng là lần đầu quay phim trong nước. Hàn Đông chưa hề có kinh nghiệm, cả người đều mơ hồ.

Kịch bản là chính bản thân hắn viết, hắn biết rõ giờ phút này phải đạt tới tiêu chuẩn gì. Cho nên không cần Lỗ đạo diễn nhắc nhở, ngay lập tức điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị lần quay thứ hai.

Một nữ sinh thực tập của đoàn ân cần đưa đến cho Vương Trung Đỉnh một chiếc ghế.

"Vương tổng, mời ngồi."

Vương Trung Đỉnh khoát tay, ý bảo mình không cần. Rất nhanh lại chuyển ánh mắt về phía bể bơi.

"Phóng!"

Ra lệnh một tiếng, thân thể Hàn Đông lần thứ hai rơi xuống.

Dựa theo yêu cầu kịch bản, tình cảnh là ở phát sinh trong mộng, cho nên trạng thái rơi xuống nước là phi thường thả lỏng. Nhưng từ khi Hàn Đông bắt đầu rơi xuống đến lúc chạm mặt nước, cơ mặt thủy chung bị vây trong trạng thái cứng ngắc.

Giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi đi qua, Hàn Đông lại bị treo lên.

Có kinh nghiệm từ hai lần trước, Hàn Đông lần này có thể tự khống chế biểu cảm trên mặt, nhưng ánh mắt vẫn như trước thực cứng ngắc.

"Không được, còn chưa thả lỏng." Lỗ đạo diễn thở dài, "Lặp lại!"

Hàn Đông một lần lại một lần rơi xuống nước, phía sau lưng đã ân ẩn đau, đầu ong ong, chính là không thể nắm bắt được trạng thái. Cảm giác mình như đang lang thang trong cõi thần tiên, căn bản không cách nào tập trung tinh thần.

Lại một lần NG, Lỗ đạo diễn nóng nảy, cầm lấy loa khuếch đại âm thanh lớn tiếng trách mắng.

"Vấn đề lớn nhất của cậu hiện tại chính là thần kinh và cơ thể không cách nào phối hợp, đầu của cậu phát ra mệnh lệnh, cơ thể lại không theo kịp tốc độ phản ứng của đại não. Sở dĩ xuất hiện tình trạng này, là bởi vì quay hoàn cảnh thay đổi..."

Lỗ đạo diễn đỏ mặt tía tai nói xong, vị giám sát bên cạnh đột nhiên mở miệng ngắt lời.

"Cậu ta là sợ hãi."

Lỗ đạo diễn quay đầu nhìn về phía Vương Trung Đỉnh, một bộ biểu tình khó có thể lý giải. Cậu ta ngay cả ngài đây còn không sợ, còn sợ nước?

Vương Trung Đỉnh không giải thích, nhưng trên mặt rõ ràng đã viết: Ngươi có thể không tin ta, nhưng nhất định phải mua trướng mở miệng cho ta!

(mua trướng: thừa nhận điểm mạnh, sức mạnh và thể hiện sự ngưỡng mộ hay vâng lời, thường theo hướng tiêu cực bị ép buộc)

Quả nhiên, Lỗ đạo diễn cầm lấy loa thử làm theo.

"Đông tử a, đừng sợ."

Kết quả, chỉ ba chữ như vậy, thế nhưng thật sự làm cho trạng thái Hàn Đông đột nhiên chuyển biến tốt.

Lỗ đạo diễn không thể tin nhìn màn hình máy giám sát hồi phóng, còn túm cả phó đạo diễn đến cùng xem.

Hàn Đông ở một khắc kia, biểu cảm quá độ vi diệu. Bởi vì trong phim đầu của hắn vừa tiếp xúc mặt nước liền vỡ ra, cho nên trong nháy mắt ngắn ngủi, gương mặt Hàn Đông có thể từ tâm lý thả lỏng chuyển thành sinh lý gớm ghiếc. Diễn xuất tinh tế như thế, khiến 2 vị đạo diễn khen không dứt miệng.

Một cảnh quay xong, Hàn Đông rốt cục được thả xuống.

Sau lưng và mông có loại cảm giác như lửa đốt, bởi vì trước đó đã sơn lục, hiện tại còn trộn lẫn màu hồng, dẫn đến làn da ở lưng thâm đi rất nhiều so với trước kia.

Lỗ đạo diễn tiến vào phòng hoá trang hỏi thăm tình hình Hàn Đông, "Thế nào? Tiếp tục quay dược không?"

"Đây không phải mới được một cảnh sao?"

Lời ngầm của Hàn Đông là: đây không phải mới sơn một lần sao!

Lỗ đạo diễn lại một hơi xúc động, "Tôi là sợ cậu không chịu được."

"Làm sớm luôn đi." Hàn Đông thực gia môn nhi vẫy vẫy đầu.

Cảnh kế tiếp là quay chân, cần rửa sạch màu một chân đi, đồng thời sơn đầu thành màu lục.

Hoá trang sư vừa định sơn cho Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh lại lấy cọ của nàng.

Vương tổng thế nhưng vẫn đi chưa rời đi?

Lần tham ban này cũng quá lâu a?

Vương Trung Đỉnh không bôi nước sơn lên mặt, mà trực tiếp khoác lên cho hắn một cái chụp đầu màu xanh.

Hoá trang sư lại thắc mắc, hỏi người kia: "Đạo cụ ở đâu vậy? Sao trước đó chưa từng thấy?"

"Tôi cũng không biết, có lẽ là vừa mới làm."

Vậy cũng thật trùng hợp đi? Bộ lên quá vừa khít, ngay cả cái mũi lỗ mắt đều phù hợp.

...

Bởi vì lần này yêu cầu quay trong nước, Hàn Đông đeo lên bộ máy thở.

Để cho hình ảnh càng chân thực, độ cao tăng lên tới 6 thước, hơn nữa đồ phòng hộ trên người Hàn Đông đều bỏ đi.

"Phóng!"

Dáng người tuyệt mỹ của Hàn Đông rơi xuống, một vòng sóng nước lan ra, hình ảnh quay được phi thường hoành tráng.

Nhưng Hàn Đông ngoài đau ra cái gì cũng không cảm nhận được.

Đã không còn đồ phòng hộ, cảm giác đau đớn trực tiếp len vào xương cốt. Ngay cả đeo máy thở, bị lực thật lớn đánh vào vẫn như trước hô hấp không nổi.

Dựa theo nội dung kịch bản, chân của hắn bây giờ đã lìa thân, cần một quá trình từ từ chìm xuống.

Cũng chính là thân thể hắn cần phối hợp cho chân tiếp tục chìm, nhưng lại phải nhẹ nhàng trôi nổi.

Nhưng thân thể Hàn Đông đã không còn kiểm soát được, trực tiếp liền chìm tới đáy nước.

Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt biến sắc.

May mắn mấy nhân viên cứu sinh nhanh chóng đem Hàn Đông kéo lên.

Lỗ đạo diễn cũng hít sâu một hơi, hướng trợ lý bên cạnh hỏi: "Hàn Đông có bảo hiểm hay không?"

Trợ lý ngao đầu, "Hình như không có."

"Sao lại không có? Lúc ấy không phải toàn bộ diễn viên cùng lúc kí sao?"

"Nghe nói là Vương tổng không cho cậu ấy ký, sợ cậu ấy ham món lợi nhỏ lừa bảo hiểm, cố ý bày ra sự cố ở trường quay."

Lỗ đạo diễn bất đắc dĩ thở dài, "Tiểu tử này cũng quá đáng thương."

Hàn Đông tháo máy thở xuống, máu mũi nháy mắt chảy ra. Nhân viên công tác hoảng sợ, đang muốn gọi Lỗ đạo diễn, liền bị Hàn Đông ngăn cản.

"Không có việc gì, tôi thường xuyên chảy máu mũi, bịt lại là được."

Nghỉ ngơi 1 lúc, Hàn Đông lại bị treo lên.

Lần này vào nước, chân Hàn Đông rốt cục giãn ra, tiết tấu chìm xuống cũng nắm được tương đối tốt. Hai đạo diễn đều rất hài lòng, những người khác cũng thấy thật hoàn mỹ. Chỉ có Vương Trung Đỉnh nhìn ra một chỗ rất nhỏ không đạt, nhưng suy xét đến quay phim khó khăn, y cũng không mở miệng làm khó.

Ngay khi quyết định lần quay này đạt, Hàn Đông đột nhiên nhấc tay ý bảo làm lại một lần.

Vương Trung Đỉnh có chút kinh ngạc, nhưng cũng không can thiệp.

Nhưng mà, Hàn Đông không chỉ quay lại một lần, mà là một lần lại một lần. Treo lên hạ xuống, vào nước trồi lên... Ngay cả Vương Trung Đỉnh cũng đã chọn không hỏi, Hàn Đông vẫn như trước yêu cầu diễn lại.

Vương Trung Đỉnh đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay Hàn Đông đặc biệt liều mạng.

Loại liều mạng này không phải là ham mê diễn xuất có thể hình dung, quả thực đã đạt tới trạng thái điên.

Lại một lần xem máy nhắm hồi phóng, Vương Trung Đỉnh phát hiện ngoài cái chân kia là thả lỏng, các bộ phận còn lại đều thực cứng ngắc.

Vì thế, y quyết định dương tay ngăn cản.

Kết quả Hàn Đông đột nhiên đối diện với y dựng thẳng lên một ngón trỏ.

Cho một cơ hội cuối cùng nữa thôi.

Vương Trung Đỉnh lại ngầm đồng ý.

"Phóng!"

Một lực lớn đập lên trán, Hàn Đông hoàn toàn làm mọi người choáng váng. Cảm giác thân thể đặc biệt nhẹ nhàng, hoàn toàn tự nhiên như vậy mà từ từ chìm xuống. Trong mán ảnh cái chân kia trong nước đảo lộn nhiều góc độ. Thật sự như đi vào giấc mộng cảnh.

Lỗ đạo diễn nhịn không được bạo nói tục, "Quá lợi hại, chuyên nghiệp cũng không đạt đến loại trạng thái này!"

Kết quả, Hàn Đông mãi vẫn không nổi lên.

Tất cả mọi người không ai ngờ tới Vương Trung Đỉnh sẽ nhảy xuống nước, càng không nghĩ đến y là đi vớt Hàn Đông.

Năm nhân viên cứu sinh đều không bằng tốc độ một mình Vương Trung Đỉnh, chờ lúc tiến đến, Vương Trung Đỉnh đã ôm Hàn Đông bơi về phía bờ.

Vừa lên bờ, một đám nhân viên y tế xông tới.

Hàn Đông hôn mê bất tỉnh, cả lưng đều là màu tím đen.

Nhân viên y tế xử lý đơn giản cho Hàn Đông, nói: "Phải đến bệnh viện khám lại và chữa trị mới được."

Ngay lúc nhân viên còn chưa quyết định được sẽ dùng xe nào, Vương Trung Đỉnh đột nhiên bế Hàn Đông lên xe của mình.

"Tôi tự đưa đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.