Chạng vạng, Hàn Đông hướng Nhị Lôi mang thịt đến cố ý thăm dò, "Cái này
là mua ở đâu? Sao tôi chạy khắp các siêu thị, cũng không phát hiện loại
này?"
"Quà biếu đặc biệt, không bán ngoài." Nhị Lôi nói thẳng.
Hàn Đông lại hỏi: "Cái kia của Vương Trung Đỉnh là từ đâu tới?"
"Tiểu thúc của anh ta tặng."
Tiểu thúc... Hàn Đông đột nhiên nhớ tới, tiểu thúc Vương Trung Đỉnh
không phải là Vương Hải Chí sao? Chủ tịch tập đoàn Trung Đỉnh! Hôm lễ ký hợp đồng còn nhìn thấy lão ta, chẳng lẽ Du Minh không lộ diện ở trường
hợp công khai là bởi vì cậu ta và chủ tịch có dây dưa?
Thiên lôi cuồn cuộn! Đây chẳng phải là muốn đặt ở trên đầu mình sao?
Sau khi trở về, Hàn Đông lại giống như khi ở trên xe, đem toàn bộ nội
lực tập trung ở ngón trỏ, trong lòng niệm niệm: nhất định phải thành
công, nhất định phải thành công, nhất định phải thành công...
Ba một tiếng!
Móc kéo bị giật đứt.
Hàn Đông lại thay đổi hộp khác, tiếp tục kéo kết quả vẫn giống như vậy,
hắn không tin tà này, khi bại khi thắng, lũ chiến lũ bại, thẳng đến khi
giật đứt toàn bộ móc kéo xuống, rốt cục hết hi vọng.
Tay đang cầm một đống hộp trụi lủi, Hàn Đông đột nhiên có cảm giác quen
thuộc giống như đã từng trải qua, cẩn thận nhớ lại, có vẻ như trước kia ở dưới gầm giường cũng từng phát hiện một đám móc kéo, lúc ấy còn nghĩ:
ai lại tiện tay như vậy giật đứt hết cả móc kéo? Náo loạn nửa ngày thì
ra là tự mình làm! Nhưng Hàn Đông lại không nhớ nổi lúc trước sao lại ăn được những hộp thịt kia...
Quên đi, đừng nghĩ nữa, ngày mai đập mở ra ăn.
Hàn Đông nằm ở trên ghế sa lon, muốn tập thể dục trước khi ngủ—— Động tác lạn mặt.
Trong đầu thầm đếm: 1, 2, 3, 4... Mỗi một số lại nhanh chóng thay đổi
một mặt quỷ dị dạng, từng diễn cảm đều khiến người khác kinh sợ, hơn nữa càng ngày tốc độ càng lúc càng nhanh, lúc đầu làm xong 10 diễn cảm còn
cần ba mươi giây, sau chỉ 10 giây là có thể hoàn thành toàn bộ.
Rốt cục kịch liệt tiêu hao thể lực xong, Hàn Đông nặng trĩu chìm vào giấc ngủ.
Hơn một giờ đêm, Vương Trung Đỉnh tham ban ở ngoài trở về, theo thường lệ quay về văn phòng nghỉ ngơi.
Nhị Lôi lo lắng hướng Vương Trung Đỉnh hỏi: "Có cần tôi gác không? Ngộ nhỡ Hàn Đông lại mộng du quấy rầy anh phải làm sao?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Cậu không phải đã phái hai bảo vệ trực đêm ở phòng làm việc của tôi rồi sao?"
"Tôi là sợ ngộ nhỡ có tình huống phát sinh, anh cũng biết tiểu tử này thích giả dạng."
"Hắn dù giả dạng thế nào, cũng không thể tay không đối phó hai người đi?"
Nhị Lôi còn muốn nói điều gì, lại bị Vương Trung Đỉnh đưa tay ngăn cản.
"Được rồi, cậu đi về nghỉ ngơi sớm một chút đi, có gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu."
Nhị Lôi gật gật đầu.
Vương Trung Đỉnh trở lại văn phòng không đầy một lát, Hàn Đông quả nhiên lại lắc lư đi đến, nhưng lần này Hàn Đông không có đi thang máy thẳng
tới tầng này, mà là ra khỏi thang máy dưới một tầng, tiếp đó lại đi
thang bộ.
Đèn cầu thang là cảm ứng tiếng động, Hàn Đông bước đi phi thường nhẹ, đi đến bậc thang trên cùng đèn vẫn chưa hề bật. Sau đó hắn liền đứng
nguyên tại chỗ không nhúc nhích, tựa hồ đang chờ gì đó.
Một lát sau, bảo vệ trực ban liền bước đến đây, cảm giác cửa thang bộ có người, đèn pin vừa quét qua, liền soi đến một mặt quỷ vặn vẹo. Hơn nữa
mặt quỷ còn luôn biến hóa, đa dạng phức tạp, hiệu quả thị giác khiến
người ta thất kinh kia, căn bản không phải con người có thể với tới.
"A —— "
Bảo vệ lúc ấy liền từ mặt tường trượt xuống đến trên mặt đất, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đứng lên cũng không nổi.
Mơ hồ nghe được tiếng kêu to, người bảo vệ kia cũng hướng tới, sợ quấy
nhiễu đến Vương Trung Đỉnh, hắn không dám đi quá nhanh. Cho nên cho đến
khi hắn sờ soạng đến cửa cầu thang, đèn lại không bật, hắn lại giơ đèn
pin lên chiếu hướng mặt Hàn Đông, sau đó bi kịch vừa rồi tái diễn.
...
Lúc cửa bị đẩy ra thì Vương Trung Đỉnh không thể không chịu mệnh.
Có vài người chính là vì quấy nhiễu ngươi mà sinh ra.
Hàn Đông lại lôi túi thực phẩm ra, đồ hộp mà Nhị Lôi lấy đi, tất cả đều đã trở lại không thiếu một hộp.
Có lẽ đã là thói quen, lần này Vương Trung Đỉnh không hỏi Hàn Đông một
câu, đã đem toàn bộ hộp trong túi gạy mở. Sau đó bày ra trên bàn làm
việc, ăn đi, ăn xong rồi mau chóng rời đi!
Kết quả Hàn Đông đột nhiên mở miệng nói: "Tôi không phải tới tìm anh mở hộp."
"?" Vương Trung Đỉnh nhìn Hàn Đông.
"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, hộp cháo Bát Bảo trưa hôm đó chỉ là ngẫu nhiên, kỳ thật tôi căn bản mở không ra." Hàn Đông quả nhiên tự đem mình bán rẻ.
Vương Trung Đỉnh, "..."
"Trên vỏ hộp viết mở nắp phải dùng hết trong 24 giờ, nhiều như vậy trong vòng một ngày tôi khẳng định ăn không hết, cho nên nhờ anh khép lại bọn nó lại được chứ?"
Biểu cảm Vương Trung Đỉnh so với hai bảo vệ bên ngoài cũng không khá hơn bao nhiêu, "Nếu không muốn tôi một cước đá tỉnh cậu, thì mang theo đống này biến ngay cho tôi!"
"Tôi sẽ không đi như vậy, coi như vì chỗ thịt hộp này." Hàn Đông đột
nhiên chìa cánh tay bảo vệ đám hộp, "Cứ xách về như vậy nhất định sẽ
hỏng, tôi không nỡ để thịt anh tặng bị hỏng."
Nghe một chút, một câu ấm lòng cỡ nào!
Vương Trung Đỉnh lúc ấy trong lòng nghĩ chính là: ngươi nghe tên bệnh
thần kinh bậy bạ này cái gì? Cuối cùng hành động lại tương phản với thái độ. Đứng dậy đi vào bếp lấy một hộp giữ tươi, đem thịt bên trong hộp
cùng tương đổ tất cả vào.
Kết quả Hàn Đông lại cầm lấy một hộp, đưa đầu lưỡi vào liếm đi liếm lại tương còn thừa bên trong.
"Thịt anh đưa tôi không nỡ lãng phí một giọt."
Quả nhiên...
Vương Trung Đỉnh đành phải kiên trì cạo sạch sẽ toàn bộ tương dính trên
vỏ hộp, sau đó mới đem hộp giữ tươi đưa cho Hàn Đông, quá trình này lại
tiêu tốn mười mấy phút đồng hồ.
Kết quả Hàn Đông vẫn không đi, cực kỳ hứng thú hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi tặng anh một món quà."
Dứt lời, Hàn Đông trình diễn bản lĩnh —— biểu diễn vua lạn mặt.
Là một người phản đối cảm xúc cực đoan tới mức độ nhất định, ở thời điểm mà dùng diễn cảm gì cũng không thể thuyết minh, có lẽ chỉ có thể nở nụ
cười. Vương Trung Đỉnh chính là ở loại tình huống này. Y thật sự đặc
biệt muốn đến trước bia mộ cha mẹ Hàn Đông cúng bái một phen, thành tâm
hỏi một câu: loại yêu quái này là các người tạo ra sao?
Sau khi Hàn Đông "Mặt kỹ" biểu đạt một loạt phương thức chính tự, nghịch thuật, xen kẽ xong, Vương Trung Đỉnh rốt cục thông suốt được Hàn Đông
làm sao tránh thoát hai bảo vệ kia, lúc này đứng dậy đi ra ngoài.
Kết quả, Hàn Đông từ phía sau một tay ôm lấy lấy y.
"Đừng đi, tôi sợ!"
Vương Trung Đỉnh cắn răng nói: "Ở đây còn cái gì dọa người hơn cậu sao?"
Hàn Đông vẫn gắt gao ôm Vương Trung Đỉnh không rời, Vương Trung Đỉnh
cứng rắn tách Hàn Đông ra, một khắc trước khi ra cửa lại nghe thấy một
tiếng kêu thảm thiết.
Loại thảm thiết này nghe ra cũng không phải là giả, Vương Trung Đỉnh vốn tưởng rằng Hàn Đông sau khi bị làm tỉnh thật sự phát điên, kết quả phát hiện không phải. Hàn Đông căn bản không có tỉnh, cũng không có ngã, mà
là bị căng gân.
Đúng vậy, mặt của hắn sau khi hoạt động quá mức, rốt cục quang vinh căng gân.
Hàn Đông như trước giữ nguyên bộ dạng miệng oai mắt tà, làm thế nào cũng không thể bắt các cơ khôi phục, trở thành nước mắt đều tràn ra, làm
người ta nhìn thấy dị thường lo lắng.
Vương Trung Đỉnh đành phải sơ cứu trước cho Hàn Đông, về phần sơ cứu như thế nào, chỉ có thể sờ soạng lên thôi. Khăn chườm nóng không dùng được, dụng cụ mát xa không có tác dụng, Vương Trung Đỉnh thử đặt bàn tay bao
trùm trên mặt Hàn Đông, ôn nhu xoa nắn. Thẳng đến khi nhiệt độ từ lòng
bàn tay truyền đến sâu trong hai má, cơ thịt xơ cứng mới chậm rãi ổn
định lại, ngũ quan cũng trở về như cũ.
Hàn Đông lúc này hoàn toàn ngoan ngoãn, ôm hộp giữ tươi đi ra ngoài, Vương Trung Đỉnh đi theo bên cạnh hắn.
Hai bảo vệ cũng đã tới, đang ở buồng vệ sinh rửa mặt, lúc Vương Trung
Đỉnh đi qua nhìn lướt vào bên trong, thấy bọn họ không có gì đáng ngại,
cũng không mở miệng chào hỏi, mà đưa Hàn Đông lên thang máy sau trực
tiếp trở về văn phòng.
Kết quả ngủ không đến nửa giờ, chuông cửa lại vang lên.
Trong nháy mắt trước khi mở cửa Vương Trung Đỉnh đã nghĩ kỹ, nếu người
đứng ở cửa là Hàn Đông, y tuyệt đối một quyền cho hắn nằm đất, tuyệt
không nương tay.
Kết quả đứng ở cửa chính là hai người bảo vệ, rửa mặt xong vẫn thấy hốc mắt sưng đỏ như trước.
"Vương tổng, chúng tôi vốn không muốn quấy rầy ngài nghỉ ngơi, thật có
chút chuyện nói chúng tôi không thể không nói, tôi làm việc ở đại lầu
gặp chuyện ma quái a, thật sự, tôi cùng Đại Cường hai người đều thấy
được..."
Vương Trung Đỉnh mặt âm tới cực điểm, "Việc này ngày mai nói sau."
"Vương tổng, tôi biết ngài là người theo thuyết vô thần, thật có chút việc ngài không thể không tin a..."
"Đi ra ngoài!"
Hai bảo vệ đáng thương vừa bị Hàn Đông dọa một phen xong, lại ở chỗ "chồng" hắn tiếp tục chịu tổn thương nặng nề...
Sáng sớm hôm sau, HànĐông mở lấy thịt trong tủ lạnh, kết quả không phát
hiện hộp thịt, nhưng lại thấy một cái hộp giữ tươi lớn, bên trong lên
tràn đầy thịt.
Hắn đi đến phòng Du Minh thấy một cây búa nhỏ, đôi mắt nhu tình hướng Du Minh nói: "Càng ngày càng săn sóc a, chẳng trách chủ tịch nhìn trúng
cậu."
Du Minh ném qua một ánh mắt khinh thường, mới sáng sớm đã lên cơn.
Vương Trung Đỉnh và Lỗ đạo diễn cùng tiến vào thang máy, Lỗ đạo diễn rất am hiểu thể loại phim điện ảnh kinh dị, xem như thiên tài hiếm có trong số đạo diễn tân sinh của đại lục.
"Tiến trình quay phim thế nào?" Vương Trung Đỉnh hỏi thăm một câu.
Lỗ đạo diễn biểu cảm không lạc quan, "Hiện tại người xem phim ma đều chú ý hiệu quả thị giác, nói thật, ba diễn viên diễn quỷ đã định trước đều
không quá lý tưởng, tôi tự mình xem cũng không thấy có kích lực."
Vương Trung Đỉnh đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhưng không trực tiếp mở miệng nói.
"Vương tổng a, nếu công ty có diễn viên nào thích hợp, ngài giúp tôi lưu tâm một chút."
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Được, không thành vấn đề."
Ăn no nê rồi, Hàn Đông đi về hướng ký túc xá, người khác gặp Vương Trung Đỉnh đều làm bộ mặt tươi cười chào hỏi, hận không thể đem gương mặt
ngọt ngào nhất dâng cho tổng giám đốc, kết quả Hàn Đông lại thừa dịp
Vương Trung Đỉnh ngó sang tặng y một cái mặt quỷ. Không được hưởng ứng
như mong đợi, hắn còn thay đổi tặng nhiều hẳn mấy cái.
Kết quả, Vương Trung Đỉnh từ đầu đến cuối không biểu hiện ra vẻ gì sợ
hãi hoặc là khó chịu, ngược lại theo thời gian Hàn Đông biểu diễn, ý
cười trong mắt càng ngày càng đậm.
Thao! Lão tử là mẹ nó đến doạ nạt ngươi, không phải đến đùa ngươi cười !
Vì thế Hàn Đông lại tăng cường mức độ vặn vẹo, kết quả bi kịch rồi.
Lại căng gân!
Đau đến gào khóc, phương pháp gì cũng không có hiệu quả, hơi kém đập đầu vào tường.
Vương Trung Đỉnh giống như đã sớm biết Hàn Đông sẽ gặp báo ứng như vậy,
trực tiếp đưa tay tới xoa mặt cho hắn, mới vài cái đã trị khỏi rút gân,
nhưng tay vẫn không hạ xuống.
Ánh mắt hai người đột nhiên gặp nhau.
Hàn Đông sửng sốt một giây suy nghĩ: vì sao cảnh tượng này quen thuộc như vậy? Giống như từng diễn ra ở đâu rồi?
Vương Trung Đỉnh lại ở một khắc này mở miệng nói với hắn: "Chỗ tôi có một nhân vật rất thích hợp với cậu."