Phong Mang

Chương 239: Chương 239: Em xuất tài tôi xuất lực




Họa vô đơn chí, tai hoạ ngầm Du Minh bên này còn chưa tiêu trừ, Thái Bằng bên kia lại cho Phùng Mục Chi một đòn nặng.

"Hằng Vũ truyền thông" liên tiếp tung ra ba trailer tuyên truyền của tổ hợp thanh niên, ba suất ca đều là tiểu thịt tươi 96, vừa tuyên truyền liền dẫn đến hưởng ứng nhiệt liệt.

(Tuy là nghe nó không hay nhưng thật sự nguyên văn nó là "tổ hợp thanh niên" mình không thay bằng cái gì khác được cả T__T)

Mà ba người, vô luận là diện mạo xuất chúng, tinh thông nghệ thuật hay là phân công nhân vật, đều giống như đúc so với trù hoạch tổ hợp thanh niên của Phùng Mục Chi lúc trước. Ngay cả trailer tuyên truyền cũng đều giống hệt ý tưởng của nàng.

Thảm hại hơn chính là, phương án của Phùng Mục Chi đã được thông qua, nên trước đó không lâu, tổ hợp đã chính thức ký hợp đồng cùng với công ty rồi.

Ba người này là Phùng Mục Chi đã sớm chọn và bồi dưỡng, lúc trước đã huấn luyện gần hai năm ở công ty quản lý của nàng, đầu nhập không cần nhiều lời. Sau đó kế hoạch được thông qua, các con đường tuyên truyền đều đã đả thông, những phí tổn này lại càng vô kể.

Mắt thấy "Tân tinh chói mắt" này sắp được tung ra, kết quả lại bị người ta đoạt trước. Hiện giờ tiếp tục giữ nguyên mà xuất thủ, nhất định sẽ bị xem là ăn theo, mang "danh tiếng" đạo ý tưởng rồi.

Hơn nữa, trù hoạch thất bại là việc nhỏ, bị hoài nghi tiết lộ cơ mật công ty mới là việc lớn. Bởi vì kế hoạch này trước mắt chỉ có nàng và Vương Trung Đỉnh xem qua, những người còn lại căn bản chưa từng tiếp xúc đến.

Ngay khi nàng vội vã tìm đến Vương Trung Đỉnh làm sáng tỏ, cách đó không xa một thân ảnh bắt nàng hoàn toàn mất bình tĩnh.

Chu Lê đang ở cửa phòng làm việc khoa tay múa chân với nhân viên khuân vác, bộ dạng kia còn thật sự tập trung, giống như là muốn ở lại đây.

"Cô không ở lại Thượng Hải, chạy đến đây làm gì?" Phùng Mục Chi hỏi thẳng.

Chu Lê mỉm cười động nhân, "Phòng công tác của tôi cũng đã chuyển về Trung Đỉnh rồi, tôi không đến đây còn có thể đi đâu?"

"Cô không phải ẩn danh rồi sao?" Phùng Mục Chi nhớ rõ ràng.

"Tôi ban đầu là muốn ẩn danh, nhưng bất hạnh là dưới tay Vương tổng không có người tài có thể sử dụng. Năm lần bảy lượt mời tôi, tôi ngại làm anh ta bẽ mặt."

"Đừng nói giỡn, tôi theo Vương tổng nhiều năm như vậy, anh ta nói cái gì, làm chuyện gì, tôi còn không rõ sao?"

"Cũng bởi vì cô quá rõ, Vương tổng mới phải mượn lần này trị cô một phen." Chu Lê không chút khách khí.

Sắc mặt Phùng Mục Chi nháy mắt thay đổi, "Cô có ý gì?"

Chu Lê điểm lên một điếu thuốc, động tác quyến rũ.

"Mạo muội hỏi Phùng tỷ, Bản kế hoạch phương án tổ hợp kia có phải cô tiết lộ ra ngoài hay không?"

Phùng Mục Chi ngữ khí quyết đoán, "Đương nhiên không phải.""Đúng a ~ nếu không phải cô, còn có thể là ai đây?" Sương khói theo bờ môi đỏ mọng của Chu chậm rãi tràn ra.

Phùng Mục Chi bất vi sở động, "Vương tổng sẽ không thiếu đầu óc như vậy, hạ đao với người một nhà."

"Người một nhà..." Chu Lê hừ cười một tiếng, "Cô đến công ty được bao lâu mà dám xưng người một nhà? Nương pháo mới lắc lư vài vòng ở trước mắt Vương tổng ba giờ, liền dám xưng người một nhà?"

Phùng Mục Chi việc nhân đức không nhường ai, "Cô một kẻ mới vừa rảo bước vào cửa cũng dám lấy giọng điệu người trong nhà tác oai tác phúc, tôi làm sao lại không dám?"

"Bởi vì tôi có chỗ dựa a ~ cô thì sao? Vương tổng hiện tại nhờ cũng không chịu bảo vệ."

"Làm sao cô biết..."

Phùng Mục Chi một câu còn chưa nói xong, liền thấy bốn năm cảnh sát cách đó không xa hướng nàng đi tới.

Chu Lê nhẹ nhàng vung tay, một tiếng "Tạm biệt" nói đến mặt Phùng Mục Chi đều xanh mét.

Xế chiều hôm đó, Phùng Tuấn đến tìm Vương Trung Đỉnh nói giúp.

Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Cậu yên tâm, cô ta là hạng người gì trong lòng tôi nắm chắc. Coi như thật sự là người như thế, tôi cũng sẽ nể tình cậu mà mở một đường cho cô ta."

Nghe nói như thế, trong lòng Phùng Tuấn cuối cùng mới yên tâm hơn.

"Bất quá bên Hạ Hoằng Uy kia thì khó bảo đảm, cậu cũng biết hắn là hạng người gì. Nếu là hắn hạ quyết tâm phải chỉnh, tôi cũng không có biện pháp."

"Tôi hiểu, việc này chứng thật là tỷ của tôi tự chuốc lấy."

"Cô ta sai là sai ở không nên chọc tới Du Minh, chẳng sợ đổi thành Hạ Dương Trác, cũng sẽ không tạo thành hậu quả như hiện tại." ( càng ngày càng thích cặp Hạ Du này :3)

Phùng Tuấn thở dài, "Tôi nếu trước đó nói qua cùng nàng, cũng sẽ không làm đến loại tình trạng này rồi."

"Được rồi, bây giờ nói gì cũng đã chậm. Loại tâm lý này của cô ta không phải ngày một ngày hai nữa, coi như lần này không có chuyện, cũng khó đảm bảo không có lần sau."

Phùng Tuấn gật đầu, "Nàng rất hám lợi, tôi khuyên qua rất nhiều lần, chính là vẫn không nghe."

Vương Trung Đỉnh không nói gì.

Phùng Tuấn lại hỏi: "Về tổ hợp ba người kia ..."

"Tôi tự có an bài."

Tuy rằng công ty bên này sứt đầu mẻ trán, nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn bớt thì giờ đi tham ban đoàn phim 《 bảy ngày 》.

Mấy cảnh diễn ngày hôm nay này là nhân vật bị phát tác bệnh chó dại đến giai đoạn cao trào, hắn bị người nhà trói ở trên ghế, ở trạng thái khó có thể ức chế.

Lúc Vương Trung Đỉnh đến, quá trình quay phim cũng đang khẩn trương tiến hành, y tìm một vị trí bí mật, vô thanh vô tức xem Hàn Đông ra sức biểu diễn.

Không giống với truyền thống, bộ phim điện ảnh này không xác định cho nhận vật một hình tượng trung hậu thành thật.Tương phản, hắn thích việc xấu, thích khoe khoang, thường có tâm lý may mắn.(tâm lý chủ quan, tự tin mù quáng)

Chính là bởi vì như thế, sau khi bị chó cắn, trước hết không phải là đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, mà là cầu một phương thuốc liêm giai thảo dược, mới tạo thành bi kịch này.

Bộ phim tên là 《 bảy ngày 》, chính là giảng thuật quá trình biến tính bảy ngày của người bị bệnh chó dại từ lúc phát tác đến tử vong,.

Từ lúc bắt đầu một thân thô bỉ lại hay giả bộ làm trò cười, về sau lần đầu phát tác cố chấp không chịu chạy chữa, rồi đến gian đoạn phát bệnh cao trào hoảng sợ gào khóc "Còn chưa có sống đủ", cuối cùng đến khi khí quan suy kiệt, mất nước tuyệt vọng mà chết ...

Trong đó kinh khủng nhất hẳn là chính giai đoạn cao trào, cũng chính là màn Hàn Đông đang quay này. Khi áo bông mập mạp của hắn bị dây thừng không khoan nhượng mài ra mấy lỗ thủng, sợi bông ướt sũng chấn động rớt xuống thành đoàn thì rất nhiều nhân viên công tác ở đây đều khóc.

Vương Trung Đỉnh trực tiếp xoay người, tìm chỗ ngồi hút thuốc.

Trước khi đi còn quay sang Nhị Lôi nói một câu, "Lần sau loại diễn này đừng bảo tôi tới xe,"

Nhị Lôi ngạc nhiên, không phải ngài mới là bắt tôi tới xem sao?

Một đoạn thời gian rất dài sau khi quay xong, Hàn Đông vẫn không có cách nào thoát khỏi vai diễn. Người ta đã muốn mặc áo lót quần cộc đi hóng gió, hắn vẫn còn bọc nguyên trong đại áo bông kia.

Rất nhiều người qua khuyên, "Nhanh chóng cởi ra cho mát mẻ chút đi, đừng ủ mãi ra rôm."

Hàn Đông gật gật đầu, "Được, tôi biết rồi."

Sau đó vẫn tiếp tục bó chặt.

Nhị Lôi muốn lột xuống cho Hàn Đông, kết quả Hàn Đông sống chết không chịu, vừa đổ mồ hôi đầm đìa vừa nói mình lạnh.

Những người khác cũng sốt ruột theo.

"Nhanh chóng cởi ra đi, cảnh diễn ngày hôm nay đã xong rồi, lát nữa Vương tổng sẽ tới tìm cậu. Cậu cứ như vậy, Vương tổng thấy sẽ đau lòng, nhất định sẽ trách chúng tôi không quản cậu..."

Cuối cùng, vì để yên lòng đại gia hỏa, Hàn Đông rốt cục cởi ra. Hơn nữa đã bị nóng đến cái gì cũng chẳng quan tâm, trước mọi người cởi bay áo bông, lột quần bông, ôm đại quạt điện, quần lót theo gió lay động.

Tất cả mọi người không lên tiếng, toàn bộ chỉ biết nhìn chằm chằm hai cái đại chân dài kia của Hàn Đông.

Chỉ có Nhị Lôi kiên trì tiến lên nhắc nhở: "Cậu thu liễm chút, Vương tổng về thấy được làm sao bây giờ?"

Lúc này, Vương Trung Đỉnh vừa mới từ bên ngoài đi vào.

"Người đâu?" Hỏi nhân viên của đoàn phim.

Kịch vụ nói: "Ở bên trong đó, ngài nhanh chóng đi xem đi, sống chết không chịu cởi quần áo."

Vương Trung Đỉnh lòng nóng như lửa đốt đi vào.

"Thiếu con mẹ nó lấy người tới dọa ta! Lão tử chính là bị làm chết, cũng không mặc y phục!"

Nhị Lôi nghẹn lời, "Vương tổng..."Kịch vụ, "... Cái kia, vừa rồi ai nói ngày mai muốn xin nghỉ? Đến, lại đây đăng ký."

Không đầy một lát sau, cả studio đều trống.

Chỉ còn lại hai thân ảnh đối mắt nhìn nhau.

Hàn Đông, "... Khuya nay em muốn ăn chân giò."

Vương Trung Đỉnh, "Có thể, em xuất tài tôi xuất lực."

(ý là HĐ cung cấp vật phẩm còn VTĐ bỏ sức. Thế là bị véo một trận :v)

Hàn Đông, "A a a a..."

Buổi tối thời gian tắm rửa, Hàn Đông lại chỉ vào đùi lên án Vương Trung Đỉnh: "Nhìn một cái anh véo em đi."

Vương Trung Đỉnh nhìn mà như không thấy.

Hàn Đông đột nhiên tinh nhãn quảng lượng, "Cái này của em có phải có thể báo bảo hiểm rồi không? Còn có mông em, thiệt nhiều rôm, có phải hay không cũng có thể báo? Có phải không? Có phải không?"

"Em bị điên rồi đi?"

"A?..."

Tắm rửa xong, Hàn Đông nằm lỳ ở trên giường, Tây Tây cưỡi ở trên mông Hàn Đông, tiểu tay loạng choạng lọ phấn rôm, một chút một chút trát lên người Hàn Đông.

"Ngày hôm nay sao lại là cháu thoa cho ta?" Hàn Đông hỏi.

Tây Tây mặt lạnh nói: "Không thể kháng mệnh."

Vương Trung Đỉnh đi tới, chứng kiến một màn trước mắt không khỏi sửng sốt, đứa nhỏ này như thế nào lại đi thoa phấn rôm?

Hơn nữa ở phía sau nơi Hàn Đông nhìn không thấy, tiểu răng thỏ của Tây Tây lộ ra, cười đến vô cùng tươi.

Vương Trung Đỉnh đi vào, đưa tay về phía Tây Tây nói: "Được rồi, ba ba tự làm đi."

Tiểu miệng của Tây Tây bĩu xuống, "Con còn muốn chơi một lát."

"Đừng đùa nữa, nên ngủ rồi."

Tây Tây không tình nguyện xuống giường, cuối cùng tiếc nuối liếc mắt một cái, còn chưa kịp thoa mông tròn, thương tiếc mà đi.

Bởi vì Hàn Đông hai ngày này đều diễn ở ghế trên, cho nên tách cánh mông hắn ra, hai má bên trong đều đỏ là rôm.

Vương Trung Đỉnh nhịn không được hỏi: "Khó chịu không?"

"Tạm được, lúc không nóng cũng không có cảm giác gì."

Vương Trung Đỉnh tính một cái, tuy rằng chỉ còn vài ngày nữa, nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy đau lòng.

"Tiếp tục kiên trì vài ngày nữa, chờ quay xong rồi, mang em đến đảo nhỏ thư giãn một chút."

Hàn Đông hưng phấn một trận, lại thay Vương Trung Đỉnh khởi xướng lo lắng.

"Chuyện Phùng Mục Chi anh có thể xử lý như thế nào?"

Vương Trung Đỉnh sắc mặt ngưng trọng, "Xem tình huống."

"Anh có biết là ai tiết lộ kế hoạch không?"

Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi lại không ngốc."

Lúc này, Hàn Đông đột nhiên ngồi dậy.

"Em có một cách, anh muốn nghe không?"

"Cái gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Hàn Đông úp sấp bên tai y nhỏ giọng nói thầm một hồi.

Trong mắt Vương Trung Đỉnh thoáng hiện lên một tia tinh quang.

"Thế nào?" Hàn Đông nhướn mi.

Vương Trung Đỉnh vừa lòng đến thậm chí có chút hoài nghi, "Kế hoạch kia sẽ không phải là em tiết lộ ra ngoài đi?"

"Bậy bạ!" Hàn Đông giận dữ khó chịu, "Em và Thái Bằng thời gian này căn bản không có tiếp xúc."

Vương Trung Đỉnh như trước híp mắt đánh giá Hàn Đông.

"Chỉ là Phùng Mục Chi tâm lý phòng bị nặng như vậy, Lý Thượng như thế nào có thể lấy được kế hoạch từ trong tay cô ta?"

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, "Em làm sao biết? Tiểu tử đó vẫn luôn lén lút."

Vương Trung Đỉnh sâu kín nói: "Nếu tôi nhớ không lầm, kế hoạch kia là em ký tên a?"

Hàn Đông thân hình cứng đờ, tiếp theo liền mắng lại: "Em ký nhiều như vậy, ai biết cái nào là của cô ta?"

Vương Trung Đỉnh không nói gì.

Hàn Đông một lần nữa nằm úpsấp quay về trên giường, tức giận nhắc nhở: "Còn chưa có thoa xong đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.