Hàn Đông vẫn bí mật ký tên cho Vương Trung Đỉnh.
Nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho kế hoạch của hắn, nếu như nói trước kia chống đối cùng Vương Trung Đỉnh chỉ là do bới lông tìm vết, hiện tại chính là trả thù trắng trợn.
Mẹ nó! Ngay cả bộ đồ dùng trong nhà cũng tiếc không cho ta đổi!
Lão tử không thèm trông cậy vào các người, tự mình động thủ, cơm no áo ấm!
Hàn Đông bình thường chỉ thích nhặt một ít phế phẩm mang về ký túc, ngày hôm nay lại khiêng cả một cây thân cây về, Trương Tinh Hồ vừa mới định ra ngoài, thấy trận thế này của Hàn Đông nháy mắt bị dọa mất hồn.
"Tôi thiên, cậu... Cái này làm sao mà tha lên thang máy được vậy?"
Hàn Đông đặc biệt các ông trả về một câu: "Không đi thang máy, đi thang bộ."
Trương Tinh Hồ thổn thức không thôi: "Cậu cũng thật có nghiện, cái này phải làm được nhiều nhạc cụ to a? Cho voi thổi a?"
"Cậu mẹ nó mới dùng cái này làm nhạc cụ đó! Tôi là lấy để làm giường."
Tự mình chặt gỗ làm giường, công trình này rất lớn đó? Trương Tinh Hồ càng ngày càng bội phục Hàn Đông.
"Cậu làm gì mà không mua một cái?"
"Không có tiền."
"Cậu sớm nói a! Tôi cho cậu mượn." Trương Tinh Hồ vẻ mặt khẳng khái.
Không ngờ Hàn Đông vung bàn tay to lên, lạnh giọng từ chối: "Nhớ kỹ, lão tử đây sẽ không vay một phân tiền!"
...
Studio, Lý Thượng lại bị đạo diễn quở trách trước mặt mọi người.
"Biểu cảm của cậu chưa chạm tới, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần? Diễn kịch (biểu cảm trên mặt) chính là diễn 'nhỏ', khâu nhỏ xử lý không tốt sao có cảm giác diễn xuất chân thật? Cậu luôn cho tôi cảm giác tàm tạm, biểu hiện vĩnh viễn kém một chút như thế không thể được..."
Người đại diện tiến lên một bước, "Đạo diễn, để cho cậu ấy nghỉ ngơi một chút đi, tôi thấy ngài cũng vất vả rồi."
Đạo diễn không kiên nhẫn khoát tay, "Bỏ đi, hôm nay tới đây thôi."
Trợ lý Lý Thượng đang ở cách đó không xa nấu cháo điện thoại, bị người đại diện nhìn thấy lên giọng quát mắng.
"Tán gẫu cái gì mà tán gẫu? Nhanh mang khăn mặt qua, một chút nhãn lực tinh tế cũng không có."
Lý Thượng nhưng lại vẫn ôn hòa, còn trêu chọc trợ lý, "Tán gẫu gì thế? Cười tươi như vậy."
"Tán gẫu cùng đại Tiên nhi, nghe nói có thể phán như thần, rất nhiều người tìm hắn tính."
Nghe được ba chữ đại Tiên nhi, trong lòng Lý Thượng lộp bộp, không dám trực tiếp hỏi là ai, chỉ thăm dò, "Vương tổng không phải đặc biệt ghét mê tín sao?"
"Cho nên mới nói người này rất thần a! Ngay cả Vương tổng cũng dẹp hắn không được, ha ha ha..."
Trở lại khách sạn không lâu sau, người đại diện liền đi đến phòng Lý Thượng.
"Tôi đã tra qua, tên Hàn Đông."
Nghe đến cái tên này, Lý Thượng không biết sao liền nở nụ cười, tâm tình phức tạp đặc biệt khó hình dung.
Nên đến vẫn là đến rồi...
"Bất quá tôi xem danh sách nghệ sĩ mới ký hợp đồng, trong đó cũng không có hắn. Hắn đã ở công ty hơn nửa tháng, thay đổi hai người đại diện, cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Lấy mức độ chiếu cố của công ty đối với cậu trong khoảng thời gian này mà so sánh, Vương tổng căn bản không để ý đến hắn, hắn đi hay ở vẫn còn phải xem xét." Người đại diện phân tích.
Lý Thượng cũng rất thanh tỉnh, hắn nhớ tới "5 điều cấm kị" Lương Cảnh từng đề cập qua, nhịn không được cảm khái: "Đối với tính cách của Vương tổng, có thể giữ Hàn Đông lâu như vậy thật là kỳ tích."
"Nhưng cậu cũng phải nghĩ ngược lại, mỗi một khuyết điểm trúng chiêu đều là nhân tố trí mạng hạn chế sự phát triển của hắn. Vương tổng là hạng người gì? Trong mắt người đó có thể lọt vào một hạt sạn sao? Ngẫm lại những người từng là bạn cùng phòng trước kia của cậu, người nào không phải tư chất xuất chúng? Hơn nữa cậu đừng quên, hắn có cậu đều có, hắn không có cậu cũng có."
Lý Thượng trầm mặc không nói.
Người đại diện vỗ vai Lý Thượng nói: "Đừng nghĩ nữa, hai người căn bản không phải cùng một đẳng cấp, băn khoăn của cậu ngoại trừ tự hạ thấp giá trị của mình, đối với cậu không có gì tốt."
...
Phía đông tổng bộ cao ốc Trung Đỉnh đã kiến thành "Trang viên tư gia", Hạ Hoằng Uy trong lúc rảnh rỗi thường tới đây cho cá ăn, thân hình cao 9 thước uy lập trên cầu nhỏ, lại có ao, mộc đình, thiên nga làm bạn... Tạo nên một quang cảnh vô cùng đẹp mắt.
"Cây đậu đỏ chuyển từ Mỹ về còn sống không?" Hạ Hoằng Uy thuận miệng hỏi.
Nói đến việc này Vương Trung Đỉnh rất có cảm giác thành tựu, "Lúc vừa chuyển tới hơi kém chết, toàn bộ chuyên gia trong nước cơ bản đều được tôi mời đến mấy lần, giằng co hơn hai tháng, cuối cùng cũng sống được."
"Cậu cũng thật có tâm, phải tôi đã sớm vứt sang một bên mặc kệ."
"Đúng a, tâm tư của cậu đều tiêu hết ở việc bồi thường trước rồi."
Hạ Hoằng Uy nghiêng qua Vương Trung Đỉnh liếc mắt một cái, "Có tin tôi chặt cây của cậu không?
"Cậu dám làm gãy một cành cây, tôi sẽ lấy của cậu một cánh tay."
Hạ Hoằng Uy nháy mắt cầm toàn bộ thức ăn cho cá còn lại trong tay vứt xuống nước, hừ lạnh nói: "Vậy tôi phải chặt hai cành."
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía khu rừng, ngoại trừ cây đậu đỏ, ở đây còn có một vài loại cây khác. Nhưng những loại cây đó đều là cố nhân định ngày đến chăm sóc, chỉ có cây đậu đỏ là Vương Trung Đỉnh tự mình bảo dưỡng.
"Cây kia hơn 300 tuổi không?" Hạ Hoằng Uy lại hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Đã ngoài 600 tuổi."
"Già như vậy sao? Thực nhìn không ra."
"Cây đậu đỏ hoang dã sinh trưởng rất chậm, mười năm cũng dài không quá ngón tay cái."
"Theo cậu nói như vậy, cây kia cũng đáng không ít tiền đâu?"
"Lúc mua 37 vạn, hiện tại cho tôi 370 vạn tôi cũng không bán."
Nói xong nói xong liền đi tới trước hàng rào tròn bảo hộ tỉ mỉ, mở một cánh cửa sắt nhỏ, hai người đồng loạt sửng sốt, một cây gốc cây trụi lủi hiện ra rõ ràng trong tầm mắt...