Phong Mang

Chương 101: Chương 101: Hàn gia nổi bão




Vạn Lý Tình lần này ngay cả phản ứng cũng không thèm phản ứng Hàn Đông một chút.

Kết quả Hàn Đông lại đến che trước mặt nàng, cười hỏi: "Chị dâu đến đây làm gì a?"

Vạn Lý Tình nén giận, sâu kín trả lời: "Tìm Vương ca cậu."

A... Sắc mặt Hàn Đông thoáng chốc biến đổi, thật không ngờ, đây là thừa nhận quan hệ giữa 2 người sao?

"Đừng! Chị dâu, chị nghe em nói, bộ dạng này của chị đối với quan hệ của hai người không tốt chút nào, còn có thể tăng thêm hiểu lầm."

"Thật có lỗi, giữa chúng tôi không có hiểu lầm."

Lời này của Vạn Lý Tình vốn là lí do thoái thác thoát khỏi Hàn Đông, không ngờ lại khơi dậy ý chí đấu tranh.

"Không có hiểu lầm a?" Hàn Đông sang sảng cười to, giống như còn hưng phấn hơn Vạn Lý Tình nói, "Em nói nha, Vương ca chính là chuyện bé xé ra to, còn nói gì mà chịu đủ rồi linh tinh, nào có nghiêm trọng như vậy? Chị dâu hiền lành như vậy, khoan dung độ lượng như vậy, Vương ca sao có thể không muốn kết hôn đây?"

Vạn Lý Tình ánh mắt nháy mắt đổi đổi, "Chịu đủ rồi?"

"Chịu đủ rồi cái gì? Không có a!" giọng điệu Hàn Đông ra vẻ thay Vương Trung Đỉnh che dấu, "Vừa rồi em có nói ba chữ kia sao? Ai... Không phải, chị dâu, chị hãy nghe em nói, Vương ca sao có thể nói ra lời này chứ? Anh ấy chính là dù coi trọng đứa con thế nào đi nữa, dù nghĩ chị lòng dạ hẹp hòi, cảm thấy tình cảm với chị không mãnh liệt như thế nào, anh ấy cũng không thể nói ra lời này a!"

Vốn dĩ Vạn Lý Tình định là sẽ không để ý đến lời này của Hàn Đông, nhưng là nữ nhân không thể thiếu mẫn cảm, hơn nữa trước đó Hàn Đông là tâng bốc Vương Trung Đỉnh, đột nhiên lại phun ra đôi lời Chửi xéo, càng làm nàng không nhịn được hoài nghi.

"Anh ta còn nói gì với cậu?" Vạn Lý Tình hỏi.

Hàn Đông tận lực nặn ra một nụ cười đến tổng giám đốc cống nước thải cũng có thể nhìn ra là giả tạo, giọng điệu chói lọi, "Không... Không có gì a! Anh ấy chỉ nói người như chị đặc biệt tốt, nói nếu anh ấy kết hôn, khẳng định sẽ chọn chị. Nếu anh ấy không kết hôn... làm sao có thể không kết hôn đây? Không có, không thể nào, đừng nghe người ta nói bừa..."

Vạn Lý Tình tuy rằng để ý, nhưng cũng không phải vài câu vô căn cứ là có thể thao túng.

"Nếu đã vậy, vậy mời cậu tránh ra." Vạn Lý Tình lịch sự xin phép.

Hàn Đông cũng không tiếp tục ngăn cản, mà làm bộ mặt tươi cười chào đón, "Được rồi được rồi, Vương ca chờ chị đã mấy ngày, để tôi gọi điện thoại đánh thức anh ấy dậy mở cửa."

"Đánh thức?" Vạn Lý Tình nghi hoặc.

Hàn Đông gật gật đầu, không nghĩ ngợi nói: "Hôm nay anh ấy ngủ được sớm, tôi sợ trực tiếp nhấn chuông cửa sẽ làm ồn, trước tiên gọi điện thoại đã."

Bình thường Vương Trung Đỉnh ngủ đều để điện thoại rung, nhưng vừa rồi lúc Hàn Đông chụp ảnh đã đổi thành yên lặng.

"Ai nha, ngủ say như chết a..." Hàn Đông lầu bầu.

Vạn Lý Tình không tin Vương Trung Đỉnh sẽ ngủ ở đây, lại càng không tin y sẽ ngủ vào lúc này, vì thế tự mình gọi một cú điện thoại cho Vương Trung Đỉnh, kết quả giống như Hàn Đông.

Hàn Đông đi tới cửa, giả bộ hướng nàng hỏi: "Có muốn em mở cửa giúp không?"

Vốn tưởng rằng Vạn Lý Tình sẽ quay đầu bỏ đi, kết quả thế nhưng lại thật sự gật đầu.

Được rồi, chính là muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không!

Ngươi không phải suốt ngày kêu Vương ca sao? Ngươi không phải ra vẻ người trong cuộc sao? Ngày hôm nay ta muốn nhìn xem, ngươi và Vương Trung Đỉnh rốt cuộc quan hệ thân mật tới mức độ nào, lời của ngươi đến tột cùng có bao nhiêu tin cậy!

Hàn Đông trong lòng thầm hô một tiếng nguy rồi, hắn căn bản không biết mật mã cửa phòng.

Vì thế quay về phía Vạn Lý Tình cười cười, sau đó nhắm mắt lại ấn loạn vài tiếng. Thật ra định lấy cớ mở cửa không được làm lí do thoái thác, thế nhưng kết quả mèo mù vớ được chuột chết, mở được rồi, ngay cả hắn cũng trợn mắt muốn cắn lưỡi.

Giống như số phận có thần trợ, đầu óc đột nhiên xuất hiện liên tiếp những ký tự quen thuộc.

"Kia... Mở rồi, vào đi thôi." Hàn Đông cười đến càng nhiệt tình.

Sắc mặt Vạn Lý Tình ngay lúc đó cũng đã phi thường khó coi, tiếp tục đi vào chứng kiến Vương Trung Đỉnh đang ngủ, sắc mặt lập tức càng kém, giận dỗi không kìm được, cũng không đánh tiếng, trực tiếp chạy đến thang máy.

Hàn Đông nhìn bóng lưng của nàng, sâu kín hít một hơi.

Aiz, kỳ thật cô là một cô gái tốt, nhưng là không còn cách nào khác, số mệnh Vương Trung Đỉnh đã định là cùng với tôi rồi. Cùng với cô vẫn luôn là nhầm lẫn, không bằng lần này để tôi làm ác nhân, vừa hay giúp cô uốn nắn sai lầm.

Sáng sớm hôm sau, Phùng Tuấn nhận được tin tức Vạn Lý Tình đã bay đến nơi, vốn muốn hỏi Vương Trung Đỉnh tình hình tối qua, kết quả gọi điện thoại không ai nghe, nhắn tin cũng không trả lời. Cuối cùng phát hiện xe Vương Trung Đỉnh còn ở trong ga-ra, từ tối qua đến giờ vẫn chưa hề động qua.

Thấy vậy, Phùng Tuấn mới mơ hồ cảm thấy không đúng.

Hắn vội gọi điện thoại cho Nhị Lôi, bắt Nhị Lôi Hỏa tốc tới công ty.

Sau khi Nhị Lôi tới, mở cửa phòng làm việc của Vương Trung Đỉnh ra.

Phùng Tuấn và Nhị Lôi cùng nhau đi tới phòng ngủ, chứng kiến Vương Trung Đỉnh nằm ở trên giường, trong đầu hoàn toàn không nghĩ tới khả năng Vương Trung Đỉnh có thể đang ngủ, trực tiếp liền xông lên "Cấp cứu".

Bị lay động kịch liệt, Vương Trung Đỉnh rốt cục tỉnh lại.

"Sao vậy?"

Vương Trung Đỉnh lần đầu tiên dùng giọng điệu buồn ngủ nói chuyện, lúc trước cho dù là thức khuya đến như thế nào, khi gặp y lại vẫn thấy duy trì trăm phần trăm tinh khí như trước.

Phùng Tuấn giọng điệu chần chờ hoang mang nói: "Sao anh... ngủ thẳng đến giờ?"

Ngủ thẳng đến giờ? Vương Trung Đỉnh gần như giờ mới ý thức được mình đang ngồi trên giường. Híp mắt nhìn vào mặt đồng hồ bất kì trong phòng, từng mặt đồng hồ đều ở trắng trợn hướng về phía hắn chỉ ra thời gian, muốn trốn cũng trốn không được.

Vạn Lý Tình cứ như vậy đi rồi.

...

Mấy ngày này Lý Thượng ở đoàn phim quay phim chịu rất nhiều khổ cực.

Vì đuổi chiếm trước lịch chiếu phim ở kỳ nghỉ hè, cả đoàn phim đều đẩy nhanh tốc độ, gần như là không kể đêm ngày. Mà trong đó Lý Thượng còn muốn thử vai giả nữ có tính thử thách phi thường lớn, vì muốn nhanh chóng thích ứng, hắn dùng toàn bộ thời gian nghỉ ngơi để học dáng đi biểu cảm trên mặt nữ nhân, thậm chí dùng cách đi giày cao gót để nhập vai.

Thời gian dài không được nghỉ ngơi đủ, lại trong tình trạng bị giày cao gót hành hạ, chân Lý Thượng có hiện tượng bị sưng lên.

Đừng nói chạy, chỉ là đi bộ bình thường cũng rất khó khăn.

Thêm áp lực quá lớn, cảm xúc Lý Thượng mấy ngày nay phi thường không ổn định, trước giờ chưa nóng giận với ai, trong khoảng thời gian này liên tục phát hoả với trợ lý.

Kế lại một đêm sau khi kết thúc công việc, Lý Thượng gần như chìm xuống ghế.

Lương Cảnh tiến lại hỏi tình hình của hắn, "Thế nào? Có khỏe không?"

"Tôi không sao." Lý Thượng khoát tay.

Lương Cảnh vừa muốn lệnh thu thập đạo cụ, chợt nghe Lý Thượng thỉnh cầu: "Để tôi xem qua cảnh vừa quay một chút."

Vì thế, Lương Cảnh lại lệnh cho Tiểu Văn mở máy quay một lần nữa.

Sau khi xem qua, trên mặt Lý Thượng hiện ra một tia thất vọng.

"Không được, không được, cảm thấy quá tệ, có thể quay lại một lần không?"

Trước giờ đều là Lương Cảnh không ngừng NG, diễn viên kêu khổ thấu trời, hiện tại lại đổi thành Lý Thượng liên tục soi xét, nay cả thân làm người đại diện như Lương Cảnh cũng có chút ăn không tiêu.

"Cũng được mà? Tôi cảm thấy có thể qua." Lương Cảnh nói.

Lý Thượng hoàn toàn không chấp nhận, "Căn bản không phải tôi muốn, anh xem chỗ này, trở về, được rồi, chính là chỗ này, diễn cảm quá độ rất mất tự nhiên."

Vì thế, tổng cộng mấy chục người đã chuẩn bị ra về, lại bởi vì chứng ám ảnh cưỡng chế của Lý Thượng, toàn bộ kéo thân hình mệt mỏi quay lại, quay đi quay lại vài lần, rốt cục thẳng đến khi Lý Thượng gật đầu mới được giải thoát.

Thân thể Lý Thượng cũng suy kiệt nghiêm trọng, vừa lên xe nằm liền chìm xuống ngủ.

Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên bị một tát làm tỉnh.

"Ngủ gì mà ngủ? Chỉ biết ngủ, hình tượng đại sứ của tôi bị con tiện nhân Y Lộ kia đoạt đi rồi, cậu lại vẫn có thể ngủ được..."

Lại là chuỗi âm thanh quen thuộc, thanh âm oán hận, thanh âm chửi rủa, lượn lờ ở bên tai Lý Thượng, tựa như sâu bò trên người, ngay từ đầu chỉ là hai, càng tụ càng nhiều, càng tụ càng nhiều, rốt cục dồn lại tới một tát, thúc giục ầm ầm bùng nổ.

"Cô đủ rồi!" Lý Thượng đột nhiên gầm lên giận dữ.

Phương Vân nghe thế càng nổi điên, dương tay lại muốn tát lên mặt Lý Thượng, kết quả bị Lý Thượng hung hăng bóp chặt cổ tay.

"Buông tay, tôi bảo cậu buông tay!" ánh mắt Phương Vân đỏ ngầu uy hiếp, "Lý Thượng, tôi nói lại lần nữa, nếu cậu không buông tay, ngay bây giờ tôi sẽ đem scandal chấn động của cậu tung ra!"

Lời này Lý Thượng không biết đã nghe bao nhiêu lần, rốt cục dưới trùng điệp tra tấn không còn hiệu lực nữa.

"Đi đi, tung ra đi, chỉ cần cô cách tôi xa một chút!" Lý Thượng nói.

Phương vân không thể tin nhìn Lý Thượng, "Cậu nói gì?"

Lý Thượng gằn từng chữ một: "Tôi—— bảo —— cô —— cút!"

"Lý Thượng, cậu phải nhớ kỹ lời cậu nói hôm nay, tôi sẽ khiến cậu hối hận đến xanh ruột!"

Nói xong lời này, Phương Vân mang gương mặt âm u xuống xe.

Lý Thượng nặng đầu ngả người xuống ghế ngồi, cảm giác có ngàn cân đá từ đỉnh đầu đè xuống, đến mức hắn không thở nổi. Xe lại bắt đầu thong thả chạy, Lý Thượng thậm chí không biết đang lái xe đi đâu, phía trước là phương hướng nào...

Trong mơ mơ màng màng, Lý Thượng lái đến một khu vực đang diễn ra hoạt động, ở đây đang cử hành họp báo lần đầu phát sóng, là bộ phim điện ảnh nhỏ do công ty đầu tư quay.

Không khí họp báo đang rất náo nhiệt, hậu trường lại có một phóng viên ngồi chồm hổm trên mặt đất anh anh khóc.

Lý Thượng có thói quen là nhìn mà không thấy, kết quả vừa định quay đi, chợt nghe được một giọng nói quen thuộc.

"Cô bé làm sao vậy?" Y Lộ ôn nhu hỏi.

Phóng viên cũng không ngẩng đầu xem là ai, khóc nghẹn kể lể sự tình.

Nguyên nhân là nàng cần hẹn phỏng vấn một nữ diễn viên này, kết quả đối phương giữa chừng lật lọng, ngay cả giải thích cũng không có, còn đùa cợt mắng chửi người, nói tờ báo vô danh như vậy cô ta căn bản khinh thường, khiến cho cô phóng viên không cách nào trở về báo cáo kết quả công tác.

Kỳ thật, diễn viên kia nhiều lắm xem là diễn viên hạng ba, tờ báo kia danh tiếng dư dả.

"Em chụp chị đi." Y Lộ đột nhiên nói.

Không chỉ cô bé phóng viên sửng sốt, ngay cả Lý Thượng đang trốn trong góc cũng ngây ngẩn cả người.

Y Lộ còn nói: "Chị hiện tại vừa hay có thời gian."

Phóng viên ngẩng đầu, nháy mắt lộ ra biểu cảm khó có thể tin, người trước mắt gần như là nữ minh tinh nổi tiếng hàng đầu, làm sao có thể vô cớ để cho mình chụp?

"Nhanh lên một chút đi, chụp xong sớm một chút rồi trở về báo cáo kết quả công tác."

Phóng viên mừng rỡ điên cuồng đi theo Y Lộ.

Trong lòng Lý Thượng nổi lên một loại cảm giác không thể nói rõ, ngưng lại một lúc mới chuẩn bị rời đi. Ngay lúc hắn bước lên xe, Y Lộ cũng lên một chiếc xe phía trước.

Tuy rằng không thấy rõ người đón Y Lộ là ai, nhưng là bảng số xe Lý Thượng biết.

Hóa ra lại là xe chủ tịch... Lý Thượng hơi nắm chặt nắm tay.

Buổi tối, kết quả xét nghiệm của Vương Trung Đỉnh đã có.

"Không phải thuốc mê gì, chỉ là loại thảo dược thôi miên phổ biến bình thường, thuốc Đông tinh khiết y tổng hợp, an toàn tin cậy." Nhị Lôi tận lực giảm bớt tội danh cho Hàn Đông.

Vương Trung Đỉnh sâu kín nhìn hắn, thuốc này là nhà cậu chế ra sao? Quảng cáo vang như vậy ...

"Hàn Đông quay về chưa?" Lớn tiếng chất vấn.

Nhị Lôi nói: "Hôm nay đoàn phim chỉ là đơn giản chạm mặt trao đổi, tán gẫu về kịch bản và nhân vật, buổi chiều đã trở về rồi."

"Bắt hắn cho đến đây cho tôi!"

Mười phút sau, Hàn Đông đẩy cửa vào.

Vương Trung Đỉnh trực tiếp đặt bản xét nghiệm trước mặt hắn, "Cậu giải thích cho tôi."

Hàn Đông ưỡn mặt cười, "Là chút tâm ý... Đều bị anh nhìn thấu rồi."

"Cậu còn cười?" Vương Trung Đỉnh nhe răng nanh trừng mắt, "Cậu có biết không, vì chén nước này, ngay cả lần cuối cùng gặp Vạn Lý Tình tôi cũng bỏ lỡ! !"

Lại là Vạn Lý Tình... mặt Hàn Đông cũng trầm xuống.

"Vạn Lý Tình quan trọng hơn thận của anh sao?"

"Thận của tôi?"

"Đúng vậy, là thận của anh, thận anh đã hư thành như vậy, còn đưa tiễn cái gì? Nếu không bởi vì anh là vợ tương lai của tôi, tôi cũng lười quản!"

Lời này đặt ở bình thường còn chưa tính, nhưng Vương Trung Đỉnh còn đang nổi nóng, Hàn Đông còn mở miệng một tiếng "Thận hư", hai tiếng "Vợ", có thể nào không nổi điên?

"Tôi cho cậu biết Hàn Đông, cậu nếu còn dám cố tình gây sự, làm loạn đùa giỡn, lập tức cuốn gói cút đi cho tôi!"

Tôi cố tình gây sự? Tôi nghĩ đủ cách cho anh đi ngủ sớm một chút là làm loạn đùa giỡn sao?

"Được, tôi đây cũng nói cho anh biết, tôi còn muốn đối tốt với anh, tôi sẽ không mang họ Hàn!"

Nói xong cũng tông cửa xông ra, trên mặt đều là một bộ bá đạo, lão tử từ khi nào lại đổi ngược qua theo đuổi người khác? Đã vậy còn quá không biết điều! Dù sao cuối cùng hai ta cũng sẽ cùng một chỗ, tôi không theo đuổi anh, anh mẹ nó cũng sẽ phải theo đuổi tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.