(mình không dịch được tên chương :]]]]
Theo màn ảnh quay đến gần hơn, cảnh tượng vốn đã kịch liệt có vẻ càng thêm chói mắt.
Vương Trung Đỉnh hôn môi khi thì thô lỗ cấp bách, khi dịu dàng say đắm,
ra vào vừa dũng mãnh vừa cường hãn... Những thứ này Chu Lê không chỉ có
chưa từng thấy qua, thậm chí nghĩ cũng chưa nghĩ qua.
Nàng đến một cái cớ để tự an ủi mình cũng tìm không ra.
Bởi vì ánh mắt Vương Trung Đỉnh nhìn chăm chú vào Hàn Đông thật sự rất
nóng, cái loại này là từ tình cảm mãnh liệt trong lòng phát ra, chẳng sợ dù chỉ là người vây xem, đều cũng bị đốt đến thương tích đầy mình.
Đó chân chính là vì ái nhân mà yêu, không phải loại dược gì có thể điêu tới.
Bọn họ giống như đã đem đối phương hiếm lạ đến tận xương tủy.
Mỗi một lần kích thích của Vương Trung Đỉnh đối với Hàn Đông, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc nhẹ hoặc nặng, đều hoàn mỹ triệt để hợp với tâm ý Hàn Đông, làm cho người ta nháy mắt có thể lý giải minh bạch thất thố lúc
ban ngày của hắn.
Mà Hàn Đông đáp lại Vương Trung Đỉnh, lại càng nóng bỏng dũng mãnh đến
khiến cho lông tơ người ta đều dựng thẳng. Hai cái đùi đẹp đong đưa kia, vòng eo kiên cường dẻo dai, thể lực không chút thua kém, đều làm cho
người nháy mắt lý giải đến triệt để cái câu trả lời kia của Vương Trung
Đỉnh -- đặc biệt thích.
Chu Lê không phải người lòng dạ hẹp hòi, miệng nàng độc bá đạo yêu bới lông tìm vết, nhưng lại rất ít khi để bụng chuyện gì.
Nhưng mà một màn này ngày hôm nay, lại giống một cái gai chui vào trong lòng.
Đều không phải là bởi vì nàng còn có tình cũ đối với Vương Trung Đỉnh,
mà là bởi vì Hàn Đông cho Vương Trung Đỉnh loại lực hấp dẫn này, giống
như hung hăng đến trên mặt nàng một cái tát.
Nàng chưa từng nghĩ tới loại mị lực mà chính mình lấy làm ngạo mạn, lại bị người đè đến cặn cũng không còn.
Đây đối với nàng mà nói quả thực là nhục nhã cực điểm.
Vương Trung Đỉnh lại đang không ngừng gia tăng loại sỉ nhục này.
Chu Lê trơ mắt nhìn Vương Trung Đỉnh liếm lên cái bộ vị bị chà đạp kia
của Hàn Đông, Hàn Đông sướng đến lăn lộn khắp giường, lại được Vương
Trung Đỉnh kiên quyết đè lại tùy ý sủng nịch cưng chiều.
Hành động kia người thường còn chưa hẳn có thể làm được, càng không nói Vương Trung Đỉnh mang chứng khiết phích.
Nhưng mà chính là một nam nhân yêu sạch sẽ, tính nôn nóng, ăn nói có ý
tứ như vậy, lại khi toàn bộ dục vọng đã lui vẫn không ngại phiền toái
hôn lấy thân thể Hàn Đông, chẳng sợ trên đó có lưu mồ hôi.
So sánh, Chu Lê đột nhiên cảm giác mình nhai đi nhai lại mối tình đầu kia thật là một chuyện đáng cười.
Hưng trí vây xem xem náo nhiệt không còn, trong lòng chỉ còn lại có lạnh lẽo nồng đậm.
Chu Lê đưa tay tắt máy theo dõi đi.
Tầm mắt Lý Thượng không biết từ khi nào đã rời khỏi màn ảnh, chuyển
hướng về phía cửa sổ.Xe Hoàng Thác đã sớm không thấy bóng dáng.
Phỏng chừng thấy xe Hàn Đông ở đây, trực tiếp bị chọc giận bỏ đi rồi
đi... Lý Thượng đoán, cái loại thân phận kia, không có khả năng vì chút
chuyện nhỏ này mà gây chiến.
Về phần Hoàng Thác vì sao lại ở đây, Lý Thượng đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
Hắn cho rằng Vương Trung Đỉnh làm như vậy một mặt là để đả kích Hoàng
Thác, mặt khác là để dẫn Chu Lê mắc câu, hung hăng chỉnh nàng một phen.
Nhưng sau đó ngẫm lại, lại cảm thấy không thích hợp, lấy thân phận Vương Trung Đỉnh như vậy, không có khả năng vì kích thích một người, liền
không đâu để cho người ta xem hết chính mình a!
Mặc kệ Vương Trung Đỉnh có nguyện ý cho Chu Lê xem hay không, điều duy
nhất Lý Thượng có thể xác định chính là: y nhất định không muốn mình
thấy.
Vì thế, Lý Thượng quay đầu hướng Chu Lê nói: "Tôi đi ra ngoài hút thuốc."
Chu Lê còn đang trong hoảng hốt, thật là không nghĩ đến hoài nghi, liền để mặc Lý Thượng một mình đi ra ngoài.
Nhưng mà, Lý Thượng đi lần này liền không trở lại nữa.
Chu Lê gọi mấy cuộc điện thoại cũng không có người nghe, lúc này mới ý thức được không thích hợp.
Trước khi nàng xuất môn còn đặc biệt nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ,
xác định xe Vương Trung Đỉnh đã đi rồi, mới an tâm mà đi ra ngoài.
Nhưng mà, ngay khi nàng mới ra khỏi cửa hội sở, đột nhiên vô số ánh đèn loang loáng chớp sáng về phía này.
Lúc trước Chu Lê xuất hành, bên người ít nhất sẽ vây mười mấy nhân viên. Ngày hôm nay bởi vì tình huống đặc biệt, chỉ dẫn theo một trợ lý, còn
thuận theo yêu cầu của Lưu lão bản bị ngăn lại ở phòng nghỉ.
Bởi vậy, Chu Lê cơ hồ không hề có lực né tránh, cứ như vậy bị phóng viên bao quanh.
"Nghe nói cô kí kết hợp tác hiệp thương cùng lão bản câu lạc bộ, còn làm một vài phục vụ đặc biệt ở chỗ này, xin hỏi chuyện này có thật không?"
Chu Lê nghe nói như thế sắc mặt liền thay đổi.
"Phiền anh nói lời sạch sẽ chút, lời nói không chứng cớ không nên nói lung tung."
Phóng viên bám riết không tha, "Là người phụ trách tiết lộ tin tức với chúng tôi, xin hỏi có phải thật vậy hay không?
Chu Lê cưỡng chế nóng giận nói: "Vấn đề này không cần phải trả lời, xin nhường đường, cám ơn."
"Xin hỏi phục vụ đặc biệt kia rốt cuộc là cái gì? Người phụ trách hội sở có nói qua cùng cô không?"
"Xin hỏi cô là xuất phát từ mục đích gì, mới đáp ứng hợp tác cùng bọn họ?"
"..."
Chu Lê vừa muốn nổi bão, các phóng viên lại tản ra, vây xúm tới bên người Lưu lão bản vừa mới mở cửa đi ra.
"Xin hỏi ngài là người phụ trách hội sở này sao?"
Lưu lão bản hào phóng thừa nhận, "Là tôi.""Chúng tôi nghe nói Chu Lê
tiểu thư kí kết hiệp thương cùng hội sở, hứa hẹn lại sẽ làm một vài phục vụ đặc biệt ở đây, xin hỏi việc này là thật sao?"
Lưu lão bản không hề bất loạn trả lời: "Phải, Chu tiểu thư quả thật muốn cùng chúng tôi hợp tác."
Chu Lê ở cách đó không xa nháy mắt không bình tĩnh nữa, trực tiếp vọt
tới bên người Lưu lão bản chất vấn: "Tôi kí kết hiệp thương với các
người khi nào? Chẳng lẽ phải chỉ là thỏa thuận miệng sao?"
Phóng viên thấy hai người nổi lên tranh cãi, nhất thời càng hưng phấn, như tiêm máu gà truy vấn.
"Thỏa thuận miệng gì?"
"Có thể tiết lộ một chút không?"
Lưu lão bản xua tay ý bảo các vị phóng viên an tĩnh lại.
"Sự kiện tại đây, tôi và Chu tiểu thư có nảy sinh một chút bất đồng. Chờ chúng tôi khai thông xong, tiếp tục giải thích với chư vị."
Nhưng mà, cái Lưu lão bản gọi là khai thông chỉ là một câu.
"Nếu cô không thừa nhận cái hiệp nghị này, tôi sẽ đem nguyên do hợp tác một năm một mười nói cho phóng viên."
Chu Lê nháy mắt ý thức được mình bị người ám toán rồi.
Lưu lão bản lại nói: "Dù sao của cải của tôi lớn như vậy, mất một quán
còn có quán khác, chuyện cô rình xem việc riêng tư của người khác, một
khi bị đưa ra ánh sáng, thanh danh liền hoàn toàn bị dẫm nát."
Sắc mặt Chu Lê xanh mét.
Ngón tay thô của Lưu lão bản nhẹ vuốt một cái trên mặt nàng.
"Hảo hảo suy xét đi."
Chu Lê tức giận đến một câu nói không nên lời.
...
So sánh ra, Lý Thượng so với Chu Lê thông minh hơn.
Hắn ý thức được bên ngoài có thể có người mai phục, nếu là mạo muội ra cửa, rất có thể người sa lưới chính là hắn.
Vì thế hắn liền tránh ở buồng buồng vệ sinh lầu hai, trộm quan sát tình thế bên ngoài.
Sự thật chứng minh hắn cẩn thận đúng.
Chu Lê quả nhiên bị người xuống tay.
Sau khi Lý Thượng cảm giác tiếng ồn ào của phóng viên đã nhỏ hẳn, mới đưa đầu xuất hiện ở ngoài cửa sổ.
Đây là mặt sau hội sở, tối đen cái gì cũng không nhìn thấy.
Lý Thượng sau khi làm đủ chuẩn bị tâm lý, trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ lầu hai.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt khi hai chân hắn rơi xuống đất, không biết đạp phải cái gì, đột nhiên cảm thấy không ổn quỳ rạp xuống đất.
Đau đớn đến cấp tốc suýt nữa khiến cho Lý Thượng ngất đi.
Lúc này hắn mới nhận ra trên nền xi măng bình thường vẫn bóng loáng lại
có thêm mấy viên đá góc cạnh sắc bén, cấn vào đầu gối, độ đau đớn có thể suy nghĩ là biết.
Lý Thượng còn chưa khôi phục lại từ trong thống khổ, lại một cái đả kích nối gót tới.
Khuôn mặt của Phùng Mục Chi cùng một nam nhân đồng thời hiện ra trong tầm mắt.
Người nam nhân kia Lý Thượng đã quen thuộc, gã chính là phóng viên ngự dụng của Phùng Mục Chi mỗi lần cần tìm tin tức.
Phùng Mục Chi nhìn Lý Thượng nói: "Chờ đến một ngày hai người các ngươi đồng thời tìm đường chết này, thật không dễ dàng a."
Lý Thượng trầm mặt không nói lời nào.
Phùng Mục Chi cười cười, "Có lẽ cậu đi từ cửa chính đi còn có đường
sống, đáng tiếc cậu cố tình tìm chết. Tôi đã hiểu rất rõ thói bạch nhãn
lang này của cậu. Chỉ cần cảm thấy không thích hợp, nhất định sẽ tìm
đường chuồn mất, tự thân bảo toàn."
Lý Thượng biết, hắn lần này hoàn toàn thua.
Chu Lê mới vừa thoát khỏi rắc rối phóng viên, Phùng Mục Chi cùng Lưu lão bản liền hội lại.
"Phùng tỷ, cũng là cô cao hơn một bậc a. So với tốn công tốn sức mời
đón, không bằng trực tiếp mượn danh tiếng của cô ta lăng xê, ngày sau
khỏi lo không có sinh ý a."
Phùng Mục Chi cười nói: "Tôi bất quá là bệnh lâu thành y thôi."
Lưu lão bản đặt vào tay Phùng Mục một tấm thẻ.
"Một chút chút lòng thành, xin Phùng tỷ vui lòng nhận cho."
Phùng Mục Chi vui vẻ nhận, "Lưu lão bản khách khí."
Bên này nhiệt náo đến tối mắt, Vương Trung Đỉnh cùng Hàn Đông bên kia
vẫn hồn nhiên không biết gì, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông.
Thẳng đến khi Chu Lê tìm tới cửa, Vương Trung Đỉnh mới biết được sau
khi mình đi rồi, thế nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Vương tổng, giúp tôi đem tin tức này áp xuống."
Chu Lê vì thể hiện sự ưuviệt của mình, rất ít gọi Vương Trung Đỉnh là
Vương tổng, bình thường đều làgọi thẳng kỳ danh. Lần này đột nhiên sửa
miệng, có thể thấy được tính nghiêmtrọng của sự việc.