Phong Mang

Chương 186: Chương 186: Không được!




Hơn một giờ sau, nhận được tin tức, Vương Trung Đỉnh hoả tốc đuổi tới nhà thúc thẩm, đi cùng y còn có Du Minh.

Hàn Đông vừa nhìn thấy Vương Trung Đỉnh liền kích động rồi, đôi môi khô khốc càng không ngừng run rẩy, nhưng cố như thế nào cũng nói không ra lời, bộ dáng cần bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Nếu không phải là Vương Trung Đỉnh tận lực áp chế tâm tình, lúc ấy liền đã rơi lệ tại hiện trường.

"Dây thừng này tháo như thế nào a?" Du Minh bị mấy nút thắt phức tạp khiến cho quáng mắt.

Vương Trung Đỉnh nói: "Để tôi đi."

Du Minh liền chứng kiến Vương Trung Đỉnh phi đến nhanh nhấc lên một cái nút 'liên hoàn', linh hoạt thuần thục, không chút động tác lộn xộn, quả thực khiến cho cậu phải sinh lòng nghi hoặc: xác định không phải chính ngươi đem Hàn Đông trói tới đi?

Tứ chi Hàn Đông bị trói buộc quá lâu đã muốn chết lặng, thử đưa tay với lấy chén nước mấy lần vẫn không được.

Vương Trung Đỉnh giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hàn Đông, một tay giữ hắn lại một tay đưa đến trên vai đỡ, vừa mang ra ngoài vừa trấn an nói : "Không có việc gì, chúng ta về nhà!"

Hai tay Hàn Đông rũ xuống, đong đưa tay phát mông Vương Trung Đỉnh một cái, ý đồ muốn y hiểu ra nhu cầu của mình.

Bất đắc dĩ bởi vì lực quá nhỏ, Vương Trung Đỉnh căn bản không nhận thấy được.

Du Minh ở một bên lại nhìn không nổi rồi.

Thảm đến nông nỗi này rồi, lại vẫn không quên ân ái.

Trên đường đi bệnh viện, Vương Trung Đỉnh rốt cục nói: "Mang một chai nước đến đây."

Hàn Đông lúc ấy cảm giác ngoài cửa sổ xe kia ánh sao đều lấp lánh.

Kết quả, Vương Trung Đỉnh lại đổ nước vào khăn mặt, giúp hắn lau chùi tro bụi cùng phấn lót trên mặt.

Mây đen lại dập dìu quay trở về...

Hàn Đông chỉ có thể dùng đầu lưỡi liếm láp hơi nước khăn lông ướt lưu lại, duy trì một chút sinh mệnh cận tồn.

Du Minh thấy đầu lưỡi Hàn Đông cũng sắp đưa đến chóp mũi, liền chỉ chỉ cho Vương Trung Đỉnh.

"Nhìn đi, còn đùa giỡn được đủ kiểu, vừa nhìn thấy không có chuyện gì đâu!"

Hàn Đông sâu kín nhìn Du Minh, não cậu con mẹ nó quay thêm hai vòng thì có thể chết a? ! !

Thất vọng lên thất vọng xuống, Hàn Đông lại ngủ mê man.

Không biết qua bao lâu, xe đột nhiên kịch liệt lay động một trận, một dòng chất lỏng mát mẻ từ khóe miệng Hàn Đông chảy xuống, ngọt giống như cam lộ bàn.

Nước! Không ngờ là nước!

Hàn Đông mở mắt ra, thấy Du Minh đang cố gắng dựng bình nước lại, oán giận nói: "Đổ ra tay tôi rồi."

"Xin lỗi a!" Lái xe giải thích.

Du Minh lại ngửa cổ uống một ngụm, tới khi buông ra liền chứng kiến ánh mắt Hàn Đông đang tha thiết mong chờ nhìn mình.

"Làm sao vậy?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông có vài giọt nước vừa rồi làm dịu, giọng nói tựa hồ không còn khô như vậy nữa. Nhận ra được điểm này, hắn vội vàng dùng ánh mắt ám chỉ Du Minh đem cái lỗ tai ghé lại đây.

Lần này dứt khoát là Du Minh minh bạch ý tứ của hắn rồi, đem cái lỗ tai áp xuống bên môi Hàn Đông.

Hàn Đông một chữ một chữ bật ra, từng chữ tựa hồ dùng hết toàn lực. Nhưng mà ở thời điểm quyết định cuối cùng, thế nhưng hắn lại không đếm xỉa đến sinh tử, trong đầu trong lòng nghĩ đến đều là tình nghĩa huynh đệ.

"Anh ....ta ... liếm... cậu... có ...thích... không..."

Khi hắn nghĩ đến nói hai chữ "Uống nước", tựa hồ sớm đã không có khí lực, chỉ nói ra chữ "Uống", sau đó liên tiếp ho khan, liền biến thành "Ha ha ha a..." =))))))))

Kết quả nước không được uống, còn bị Vương Trung Đỉnh véo cái lỗ tai.

Cuối cùng lại là nước tiểu cứu mạng Hàn Đông.

Hắn bị đưa bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, trong đó hạng đầu tiên là yêu cầu kiểm tra nước tiểu, Vương Trung Đỉnh tự mình chuẩn bị cho Hàn Đông, nhưng là cả nửa ngày không có động tĩnh, vì thế liền hỏi "Một giọt cũng không nặn được sao?"Hàn Đông muốn nói: Ngươi không phát hiện điểu đều héo rồi sao?

Một khắc được uống nước kia, Hàn Đông cảm giác mình đã lên Thiên đường.

Bác sĩ hướng Vương Trung Đỉnh nói "Không có gì chuyện lớn gì chỉ là lượng đường trong máu hơi thấp."

Vương Trung Đỉnh lo lắng, "Cậu ấy bị trói đã vài ngày, tứ chi không có bị tổn thương sao?"

"Trói lại vài ngày? Không có khả năng đi? Tôi đã xem vệt dây trên cánh tay, nếu chiếu theo lực cột này trong vài ngày, phỏng chừng tứ chi đã rất nguy rồi."

Vì thế, Vương Trung Đỉnh hỏi Hàn Đông: "Em bị trói mấy ngày?"

"Bốn ngày." Hàn Đông nói.

Bác sĩ thực kinh ngạc, "Cậu xác định cậu vẫn luôn bị trói sao?"

Hàn Đông son sắt nói: "Đương nhiên, tự mình căn bản không giải được!"

"Nếu không đi kiểm tra lại một chút" Bác sĩ hỏi ý kiến Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh không nói chuyện, y đem cánh tay Hàn Đông cẩn thận nâng lên, lúc này mới phát hiện chỗ kỳ hoặc. Vệt dây thực sự không phải là một, chẳng qua là bởi vì mỗi lần trói vị trí tương tự, cho nên trùng điệp cùng một chỗ.

"Không cần, không có vấn đề gì lớn." Vương Trung Đỉnh hướng bác sĩ nói.

Trên đường trở về, Hàn Đông lại ngủ, Du Minh thử hướng Vương Trung Đỉnh hỏi: "Rốt cuộc ai làm?"

"Chính cậu ta."

Du Minh kinh ngạc, tuy rằng cậu đã sớm lĩnh giáo bản lĩnh mộng du của Hàn Đông, nhưng tài nghệ này cũng quá cao đi?

"Anh làm sao mà biết được?" Du Minh hỏi.

Kỳ thật Vương Trung Đỉnh liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, nghĩ đến thời gian mộng du chơi cái gì buộc trói, cái gì buộc treo, buộc cua, buộc mai rùa ... Các loại trói đa dạng cũng chưa nói.

Cách buộc của Hàn Đông lần này, chính là hắn ở thời điểm mộng du tự nghĩ ra, toàn Trung Quốc phỏng chừng cũng chỉ có Vương Trung Đỉnh có thể cởi bỏ.

Bất quá Vương Trung Đỉnh chắc chắn sẽ không giải thích như vậy với Du Minh, chỉ là nói "Cậu gặp qua tên bắt cóc nào sẽ đem dây thừng cởi tới cởi lui chưa? Lấy người ta luyện tập kỹ năng sao?"

"Làm sao anh biết là cởi đi cởi lại ?" Du Minh thắc mắc.

Vương Trung Đỉnh nói về việc vệt dây trùng điệp.

"Không đúng ~" Du Minh lại phát ra nghi ngờ, "Tôi nhớ cậu ấy nói mình không giải được!"

Vương Trung Đỉnh nhẫn nại cơn giận trả lời: "Thời điểm cậu ta tỉnh nhất định không giải được, nhưng lúc mộng du có thể cởi bỏ."

"Cậu ấy vì sao phải cởi bỏ nhiều lần?" Du Minh lại hỏi.

Vương Trung Đỉnh thật sự rất muốn nói: cậu có thể động não chút hay không?

Rõ ràng một đôi quan hệ thân thiết, như thế nào chênh lệch lớn như vậy đây? Một kẻ tâm tư nhiều đến dùng không hết, một thì đầu óc đều không chịu chuyển biến.

"Thời gian cậu ấy mộng du cảm giác không thoải mái nhất định sẽ cởi xuống." Vương Trung Đỉnh chỉ là ngẫm lại trong lòng liền co rút đau đớn một trận.

Du Minh còn cố tình không biết mệt đâm thêm một nhát vào ổ tim Vương Trung Đỉnh.

"Nhưng cậu ấy cũng là buộc lại ở thời gian mộng du, nếu không thoải mái vì cái gì còn muốn tiếp tục buộc đây?"

"Cậu đủ rồi."

Một tiếng rống không hề báo trước, hù Du Minh đến giật nảy.

Làm gì nói phát hoả liền phát hoả? Trong lòng Du Minh biệt khuất, tôi quan tâm quan tâm cậu ta thì làm sao vậy? Cậu ta là người yêu của anh cũng không phải vật chuyên chúc ... Vì thế trộm lần mò chân Hàn Đông lấy kháng nghị.

Khi về đến nhà, trời đã sắp sáng rồi.

Vương Trung Đỉnh mới vừa đem Hàn Đông dàn xếp xong, đã bị cha gọi điện thoại kêu qua.

Phụ thân tên Vương Hải Hồng, trong nhà đứng hàng lão Đại, phía dưới còn có hai đệ đệ một muội muội, lần lượt là Vương Hải Hộc, Vương Hải Chi, Vương Hải Chí, tổ hợp lại kêu là "Chí lớn".

Vương Hải Hồng năm nay đã 63 tuổi, so với mẹ của Vương Trung Đỉnh hơn tám tuổi, cho nên đại sự trong nhà đều là ông làm chủ.

Vương Trung Đỉnh mới vừa vào nhà, trong phòng liền vang lên tiếng quát giận dữ của Vương Hải Hồng.

"Ngươi cảm thấy mình rất giỏi rồi có phải không? Ngươi thấy mình rất chính trực có phải không? Ngươi thấy mình ngay cả thúc thúc ruột cũng dám cử báo, là tài trí hơn người có phải không?"

"Ngươi công bố những vấn đề kia công ty niêm yết nào mà không có? Người ta không thân chẳng quen còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ có ngươi một lòng vì công, cao thượng vĩ đại?"

"Còn có cái phẫu thuật chuyển giới kia! Coi như thúc ngươi có ý nghĩ kia, cuối cùng đã thành chưa? Lại vẫn chưa thành ngươi quản cái gì mà quản? Ánh mắt ngươi liền bỏ qua không nổi một hạt cát sao?"

"..."

Vương Trung Đỉnh lẳng lặng trả lời "Trong mắt con chính là không dung được một hạt cát."

"Ngươi lặp lại lần nữa!" Vương Hải Hồng giận trừng mắt.

Vương Trung Đỉnh dùng giọng điệu như đinh đóng cột nói "Chỉ cần có ý nghĩ kia liền không được!"

Vương Hải Hồng tức giận đến muốn động thủ, cuối cùng bị phu nhân ngăn lại.

"Được rồi, quan điểm của mỗi người là bất đồng, ông làm gì ép nó theo hướng của mình? Thím nó không phải cũng chịu không nổi chuyện này, mới ồn ào lên đòi ly hôn sao?" Mẫu thân Vương Trung Đỉnh khuyên nhủ.

Kết quả không đề cập tới việc này thì thôi, nhắc tới việc này Vương Hải Hồng càng tức giận.

Trực tiếp chỉ Vương Trung Đỉnh nói "Ta mặc kệ ngươi dùng cái phương thức gì, chẳng sợ đem trách nhiệm lãm hết trên người mình, cũng nhất định phải giải trừ hiểu lầm của thúc và thẩm ngươi!"

"Giữa bọn họ không tồn tại hiểu lầm, tất cả đều là sự thật rành rành, ly hôn cũng là thúc ấy tự chuốc lấy!" Vương Trung Đỉnh ngữ khí ngay thẳng.

Khái niệm tình yêu phi thường chỉ một, tuyệt đối không cho phép bất cứ bên thứ ba nào chen chân, chẳng sợ chỉ là ái muội cũng không được.

Nếu một người thêm vào đó chínhlà Hàn Đông-- nằm mơ cũng không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.