Phong Mang

Chương 61: Chương 61: Lực lượng tà ác




Ngày hôm sau, Vương Trung Đỉnh lại đi công tác lần thứ hai, lần này là được mời tham gia hội nghị lãnh đạo cấp cao, còn cả một loạt các hoạt động tương quan, tính ra ít nhất thời gian phải một tuần.

Mà "tai họa" Hàn Đông này, cũng bị Phùng Tuấn cắt cử cho một người đại diện mới —— Quý Đào.

"Tôi hi vọng sau khi Vương tổng trở về, có thể thấy một nghệ sĩ hoàn toàn phù hợp yêu cầu của công ty. Thời gian ngắn, nhiệm vụ gian khổ, mấy ngày nay phiền cậu tốn nhiều tâm huyết." Phùng Tuấn vỗ vai Quý Đào nói.

Quý Đào gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

"Nhất là đường ngang ngõ tắt (giảo hoạt), tư tưởng mê tín trong đầu hắn, nhất định phải diệt trừ hoàn toàn! Đây là thứ Vương tổng không thể nhẫn nhịn nhất, nếu không đổi được thì những thứ còn lại không bàn nữa!"

Ánh mắt Quý Đào kiên định, "Chỉ cần ở trong tay tôi một ngày, liền tuyệt không còn khả năng giả thần giả quỷ."

"Cậu nói như vậy tôi yên tâm rồi."

Nhìn thấy Quý Đào, Hàn Đông tựa như thấy được "phiên bản Hán hóa" của Vương Trung Đỉnh. Cái gọi là "phiên bản Hán hóa", chính là trừ bỏ không có phong cách phương tây của Vương Trung Đỉnh, tính cách hoàn toàn giống hệt y.

Ngày huấn luyện đầu tiên, Quý Đào mời đến một vị giáo sư, làm công tác tuyên truyền "Vạch trần mê tín, phát huy sức mạnh khoa học" rất nhiều năm, thường xuyên diễn thuyết khắp nơi, hình thức lấy chính bản thân mình để giáo dục thuyết phục người khác khiến rất nhiều người giữ tư tưởng ngu muội trở nên ngộ đạo.

"Tôi hỏi cậu, chàng trai, quan điểm của cậu về mê tín như thế nào?"

Hàn Đông không cần suy nghĩ nói: "Chúng ta cần vứt bỏ tư tưởng mê tín."

Giáo sư có chút không hiểu, người này không phải không có vấn đề gì sao? Ánh mắt truy vấn hướng về Quý Đào, Quý Đào hất hất cằm ý bảo ông tiếp tục, lời nói của Hàn Đông tuyệt đối không thể tin.

Giáo sư lại quay lại nhìn Hàn Đông, "Cậu đã không mê tín, vì sao còn hứng thú với bói toán?"

"Hai vấn đề này mâu thuẫn với nhau sao? Sao ngài biết nghề bói toán là mê tín?"

Hàn Đông nói: "Nghề bói toán là nhân sĩ chuyên nghiệp căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ của một người để tiến hành phân tích vận thế cuộc đời, đoán trước lành dữ họa phúc. Nghe kỹ, là nhân sĩ chuyên nghiệp, không phải bọn giang hồ bịp bợm. Là phân tích và tiên đoán, không phải vọng ngôn kết luận. Bản thân thuyết pháp "Nghề bói toán là mê tín" chính là một loại mê tín, đừng ở chỗ này tà thuyết mê hoặc người khác được không?"

Sắc mặt Quý Đào biến đổi, nhưng vì tôn trọng đối với Giáo sư, hắn không mở miệng ngắt lời.

"Ta mê tín? Ta tà thuyết mê hoặc người khác?" Giáo sư hơi kém tắt thở.

Hàn Đông tỏ vẻ đương nhiên, "Đúng, chính là ngài! Cái gì gọi là mê tín? Mê tín là chỉ việc con người mù quáng sùng bái và tín nhiệm đối với sự việc nào đó. Mê tín tại sao sinh ra ? Là bởi vì đối với không gian rộng lớn vô hạn, năng lực nhận thức của con người là có hạn, khi gặp phải vấn đề không thể giải quyết thì mới có thể sinh ra suy đoán vô căn cứ. Như vậy tôi hỏi ngài, ngài có biết cái gì là tài, quan, ấn, cát thần, hung thần không? Ngài giải thích mệnh bát tự học không? Ngài đọc qua 《 Nhân thể sinh vật nhịp học 》, 《 Chu Dịch thượng thị học 》, 《phân tích khảo chứng địa lý》 chưa? Ngài nếu cái gì cũng không hiểu, đã nhận định nghề tướng số là mê tín, điều này chẳng lẽ không phải một loại mê tín sao? Tôi nói ngài tà thuyết mê hoặc người khác có gì sai sao?"

Giáo sư bị Hàn Đông chất vấn đến một câu cũng nói không được.

Quý Đào gọi Giáo sư ra bên ngoài, vừa làm yên tâm tình của ông vừa nói: "Người này thân lừa ưa nặng, một bộ ngụy biện, ngài đừng tiếp tục dài dòng với hắn, trực tiếp bày ra chân tướng đi!"

Mấy phút sau, hai diễn viên đột nhiên bước vào phòng học. Một người thân mặc đạo bào, đầu đội mũ cánh chuồn, vừa đi vừa lắc lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Thầy tướng số có căn cứ khoa học, khư bệnh trừ tà; đoán trước họa phúc, gặp dữ hóa lành..." Người còn lại còng lưng, đi lại tập tễnh, ra sức diễn một vị lão thái thái bệnh tật quấn thân.

Hàn Đông ngậm một điếu thuốc, hớn hở nhìn bọn họ.

Lão thái thái: đại Tiên nhi a, ngài có thể bói một quẻ, tiêu tai tị họa không?(Tiêu tai tị họa: tránh tai họa)

Đại Tiên nhi: Tâm thành thì linh! Tính toán liền minh! Nếu tính là đúng, cho chút hương khói; tính không chuẩn, không lấy một xu.

Lão thái thái: tôi gần đây thường xuyên tức ngực, buồn nôn choáng đầu.

Đại Tiên nhi: (biểu cảm nghiêm trọng) bà bị xà tinh quấn thân, nếu không diệt trừ, tính mạng khó bảo toàn a!

Lão thái thái: (trạng thái hoảng sợ) đại Tiên nhi, xin cứu tôi!

Đại Tiên nhi: ( nhắm mắt nghĩ nghĩ ) xà tinh thực đáng giận, ngấm ngầm làm loạn gây tai hoạ! Đợi ta hàng phục xà tinh này, hiện ra nguyên hình làm sao trốn? (rút ra từ trong túi quần một mảnh giấy trắng) Xem trọng, mặt trên tấm giấy này cũng không có gì.

"Đợi chút đã!" Hàn Đông đột nhiên xen vào, lập tức đi đến trước mặt hai người, cầm qua tấm giấy trắng trong tay đại Tiên nhi kia, "Được rồi, đề tôi giúp lão bà đi!" Phun lên một ngụm nước, nói với đại Tiên nhi, "Xà đã ra rồi, lần tới dùng nhiều phấn không màu chút, ngươi nhìn xem một cái đuôi rắn này đã bị đứt làm 3 khúc."

Đại Tiên nhi và lão thái thái đưa mắt nhìn nhau, màn này có cần diễn tiếp không vậy?

Hàn Đông bất đắc dĩ phê bình, "Lão Đoàn tử mấy trăm năm trước, còn có mặt mũi nhìn lên trên sao? Ai là biên kịch a? Bắt hắn gọi đến đây cho tôi! Muốn thuyết giáo cũng nên biên tập vài thứ trẻ con thích xem a!"

Nói xong, Hàn Đông liền ngắt một bông hoa hồng từ chậu hoa bên cạnh, lại cầm một bình thủy tinh, gỡ nắp bình xuống, cắm hoa hồng vào trong chai, một lúc sau, hoa hồng biến thành màu trắng.

"Này..." Đại Tiên nhi phục sát đất, "Sao lại làm được ?"

Giáo sư ở một bên tỏ vẻ khinh thường, "Trong bình có hoá phẩm, đương nhiên sẽ phai màu. Lải nhải nửa ngày, không phải cũng là nguyên lý khoa học sao?"

Hàn Đông đi đến trước mặt ông, cười hỏi: "Giáo sư, có phải ngài bị hóc xương cá trong họng không?"

Giáo sư đổi sắc, "Làm sao cậu biết?"

"Ngài có phải đã dùng rất nhiều phương pháp, vẫn chưa thể làm xương cá đi xuống?"

Giáo sư thừa nhận, "Tôi định nhờ bác sĩ dùng nhíp giúp tôi lấy ra."

Hàn Đông không tiếp tục hỏi, mà là lấy ra một bình nước từ trong cặp giao sư, bưng qua bắt Giáo sư uống một ngụm, "Xem xem có thể dùng nước nuốt xuống hay không?"

"Tôi đã uống vài bình nước đều không có hiệu quả gì."

Hàn Đông nói: "Tôi chỉ muốn ngài thử một lần."

Giáo sư lại thử một ngụm, kết quả vẫn là giống nhau, căn bản nuối không trôi.

Hàn Đông cầm bình nước đến, đổ một ít vào một cái cốc sạch, mặt trên lần lượt đặt hai cây đũa hình chữ thập. Tay trái làm tam chỉ úp lên cốc nước, tay phải kiếm chỉ tới, miệng niệm niệm vài câu.

Sau đó đưa cho Giáo sư, "Bây giờ ngài uống đi."

Thiết... Trò này dùng được cái rắm? Giáo sư mặt lạnh tiếp nhận chén nước.

Kết quả mới vừa uống một ngụm, ánh mắt liền thay đổi.

"Thế nào?" Hàn Đông hỏi.

Mặc dù Giáo sư không muốn thừa nhận, nhưng đáp án đều viết ở trên mặt, không phục không được a!

"Cậu động tay động chân gì rồi?" Giáo sư vẻ mặt hồ nghi.

Hàn Đông buông tay, "Nước này là vừa rồi ông đã uống, cốc cũng là ở hiện trường, tôi có thể động gì?"

"Này..." Giáo sư á khẩu không trả lời được.

Quý Đào vẫn là không thể chấp nhận, thậm chí hoài nghi Hàn Đông đã đánh tiếng cùng Giáo sư từ trước.

Vì muốn vạch trần kỹ xảo của Hàn Đông, Quý Đào tự mình tìm chén nước cùng đũa đến, còn kiểm tra chắc chắn không có chất phụ gia trong nước. Không nhờ bất kì ai, tự mình không chần chừ nuốt vào một cái xương cá, hơn nữa nuốt thật sâu, dùng rất nhiều phương pháp đều không có tác dụng, vài người vây xem đều khuyên Quý Đào đi bệnh viện.

Quý Đào chuyển ánh mắt về phía Hàn Đông, lực uy hiếp mười phần, ra tay đi a, có bản lĩnh thì cậu lấy ra ngay bây giờ cho tôi!

Hàn Đông đặc biệt nhờ mọi người kiểm tra tay hắn một chút, xác định không có cất giấu gì đồ vật gì, sau đó khí định thần nhàn (ung dung, thong thả) lấy chén nước cùng đũa tới, lại làm trình tự vừa rồi một lần.

"Mời uống!" Hàn Đông tự mình bưng đến bên miệng Quý Đào.

Quý Đào mặt không chút thay đổi nhận chén, uống một ngụm lớn nước.

"Thế nào?" Mọi người đều hỏi.

Quý Đào nháy mắt sửng sốt, ánh mắt có chút méo mó.

Mọi người xôn xao một mảng.

Có người đột nhiên nhắc tới: "Tôi có một người bạn năm kia đi du lịch, ở một khu dân tộc thiểu số đã từng gặp biểu diễn tương tự, gọi là 'Thuật Hóa Cốt'. Nói là có thể nuốt vụn thủy tinh, đinh đính thư, lúc ấy tôi còn tưởng là gạt người!"

"Chính là gạt người." Hàn Đông vẻ mặt hắc tuyến, "Vụn thủy tinh ... Có thể làm chết người."

Vừa dứt lời, phòng học yên lặng nháy mắt ồn ào.

"Đại sư, khi nào thì tôi có thể phát tài a?"

"Đại sư, không nói gạt ngài, tôi luôn cảm thấy bị quỷ quấn lấy a."

"Đại sư đại sư, có một thầy bói nói năm nay tôi có tai họa, ngài giúp tôi xem xem."

"..."

Giáo sư không thể nhịn được nữa, lôi mạnh Hàn Đông ra từ trong vòng vây, túm đến một góc bí mật bên ngoài, gương mặt nháy mắt nhiễm lên một tầng ý cười, "Ta vừa nhìn ra tiểu tử cậu chính là người làm công việc văn hoá."

Hàn Đông cười ha ha, "Đúng, có rảnh ta giao lưu trao đổi."

Hai ngày sau đó, vẫn là một phòng học, Hàn Đông mang giày da, anh tuấn khinh người đi lên bục giảng.

"Ngày hôm nay chúng ta sẽ học quỷ áp giường, đại đa số mọi người không phải bị quỷ áp giường thật sự, bởi vì quỷ áp giường có rất nhiều bệnh trạng xen kẽ. Mặt khác 'Hút dương khí' lại càng là lời nói vô căn cứ, trò trẻ con kia có lợi gì đối với quỷ ..."

(Quỷ áp giường: bóng đè, ác mộng)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.