Ba ngày sau, Hàn Đông trên hành trình đến Italy.
Vương Trung Đỉnh cũng không còn nhàn rỗi, Hàn Đông mới vừa đi, y liền sai người đi điều tra chi tiết về cha mẹ Hàn Đông.
Kết quả tin tức truyền về ngoài sở liệu.
"Căn bản không có người này."
Vương Trung Đỉnh lắp bắp kinh hãi, "Có ý gì?"
"Căn bản không có một người họ Hàn sinh ra một nhi đồng sáu ngóc tay,
cũng không có người gọi là Nhị đại gia, càng không nghe nói qua có lão
nhân nào làm thầy tướng số."
"Vậy cậu ấy là từ đâu ra ? Nứt ra từ tảng đá sao?"
Vương Trung Đỉnh nháy mắt cảm thấy Hàn Đông này so với 《 Trộm Ảnh 》 còn kinh dị hơn.
"Vậy cha mẹ nuôi thì sao?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi.
"Cha mẹ nuôi xác nhận là có, nhưng mà nhà đó ngụ ở một nơi rất hẻo lánh, không hề qua lại với người cùng thôn. Sau đó bọn họ dọn đi rồi, không
ai biết đi nơi nào nữa."
Vương Trung Đỉnh chau mày, "Xem ra muốn tra được thân thế của hàng này cũng không phải dễ dàng."
Nhị Lôi có chút hoài nghi, "Lúc trước Hàn Đông nói cái gì 6 ngón tay bị
ném bỏ, cho làm con thừa tự đến nhà nhị đại gia linh tinh, có khi nào là chính tự cậu ấy bịa ra ?"
"Không có khả năng." Ngữ khí Vương Trung Đỉnh rất kiên định, "Cậu ấy mỗi lần nhắc tới hầu như đều ở lúc mộng du, hơn nữa ngữ khí cũng rất đáng
tin."
Nhị Lôi cân nhắc chốc lát, lại nói: "Lúc đó sẽ không phải là cha mẹ nuôi của cậu ấy bịa ra chứ? Dù sao khi cậu ấy bị vứt bỏ tuổi cũng không
lớn, cũng có thể cha mẹ nuôi nhân cơ hội tẩy não."
Vương Trung Đỉnh vẫn là lắc đầu, "Cha mẹ nuôi đáp ứng nhận nuôi cậu ấy,
bất quá là vì muốn một đứa con chăm sóc trước lúc lâm chung. Cơ bản
không làm tận nghĩa vụ nuôi nấng, lại càng không cần phải dẫn đường về
mặt tư tưởng, toàn bộ ký ức đó của cậu ấy đều là ở trước khi được nhận
nuôi rồi."
Nhị Lôi lần này không còn gì để nói.
Vương Trung Đỉnh nói: "Tiếp tục điều tra nơi ở của nhà cha mẹ nuôi đó,
bọn họ coi như không có cảm tình với Hàn Đông, ít nhất vẫn là biết rõ
nội tình của cậu ấy đi?"
"Hảo, tôi đã biết."
...
Bên này Hàn Đông còn đang vui vẻ xem náo nhiệt tại liên hoan phim Venice.
So sánh với liên hoan phim Cannes, Berlin, liên hoan phim Venice có thể
nói điệu thấp hơn rất nhiều. Nơi này cơ hồ là thiên hạ của phim nghệ
thuật, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng tiểu chúng, thân ảnh người Hoa xuất hiện ở đây cũng càng ngày càng ít.
(tiểu chúng: ít phổ biến, chỉ hướng tới sở thích của bộ phận nhỏ)
Khiến Hàn Đông càng khó tưởng tượng chính là, nghi thức thảm đỏ, thậm
chí có không ít fan Âu Mĩ lại xin chữ ký của hắn. Nói thẳng là bị đoạn
phim quảng cáo thời trang xuân hạ của hắn làm cho mê mệt, cũng lại một
lần nữa đưa ra nghi ngờ đối với thân thế."Anh là người Trung Quốc?"
Hàn Đông cười gật đầu.
"Không có huyết thống Âu Mĩ gì sao?"
Hàn Đông dùng một ngụm tiếng phổ thông trả lời: "Sinh trưởng tại địa phương."
Trước lễ trao giải, Hàn Đông gặp được Calne xa cách lâu ngày, lần này gã đảm nhiệm chủ tịch hội giám khảo của lễ trao giải. Hai người ôm nhau
thật lâu, nếu không phải tiểu Lương cầm di động lên, Hàn Đông còn không
chịu buông tay.
Calne nói: "Tôi xem cậu diễn 《 bảy ngày 》 rồi, phi thường cảm động, nhìn ra được hy sinh rất lớn của cậu."
Hàn Đông nháy mắt lâng lâng, "Có những lời này của anh, tôi không lấy được thưởng cũng không sao nữa."
Calne cười cười, không nói gì.
Hai người lại hàn huyên thêm một lát, bởi vì thân phận Calne quá rõ
ràng, vừa dừng lại liền đưa tới rất nhiều vòng vây phóng viên, chỉ có
thể nói chuyện qua loa.
Thẩm sơ Hoa u u thở dài, "Xem ra anh lần này thật sự là không giành được giải."
Hàn Đông buồn bực, "Như thế nào?"
"Anh nghĩ a, Calne đạo diễn là chủ tịch hội giám khảo, người ta một chút ám chỉ cũng không cho anh, khẳng định vô vọng rồi."
Hàn Đông lại cười, "Cô còn ôm hi vọng sao?"
"Không phải anh suốt ngày nhắc tới muốn tranh thưởng sao?"
"Tôi chỉ là tìm cớ ra ngoài hóng gió thôi." Hàn Đông nói xong liền chạy
vội theo một minh tinh Hollywood siêu cấp mê luyến, mặt dày theo sát
người ta xin kí tên.
Thẩm Sơ Hoa xấu hổ, quá nhiên là muốn xưng vương phong thần còn qua sớm.
...
Buổi tối 19 giờ, nghi thức bế mạc chính thức bắt đầu.
Hàn Đông mặc lễ phục màu đen của Armani vô cùng nổi bật trên thảm đỏ,
triệt để phô bày phong thái lịch lãm mê người, so với bộ dạng cà lơ phất phơ ngày thường thật giống như hai người khác nhau.
Trước khi trao giải, trên màn hình lớn phát những cảnh giá trị trong
phim nhựa dự thi, trong đó diễn xuất cực đỉnh của Hàn Đông trong 《 Bảy
ngày 》 đưa tới một mảnh tiếng thổn thức.
Ngay cả bản thân Hàn Đông cũng không đành lòng nhìn thẳng, hình tượng
cao đại thượng kia, khốc soái kia a, cứ như vậy bị hủy đến cặn cũng
không thừa.
Từng mục từng mục giải thưởng bắt đầu công bố.
Do toàn bộ là tiếng Anh, hơn nữa qua xong còn không có đảo lại, Hàn Đông nghe một chút liền mệt.
Cho đến nữ diễn viên xuất sắc nhất, Hàn Đông đột nhiên giật mình một cái tỉnh lại, ánh mắt nhấp nháy.
"Tôi có một loại dự cảm, tôi có thể lấy được giải."
Thẩm Sơ Hoa đặc biệt lấy tay gảy mí mắt Hàn Đông một cái, "Đây không phải đang tỉnh sao? Như thế nào còn nói mớ?"
Hàn Đông không để ý tới nàng, tiếp tục tự mình phấn khởi.
Không đầy một lát, chủ tịch hội giám khảo Calne lên sân đấu, gã chuẩn bị công bố chính là "Nam diễn viên xuất sắc nhất".Trên màn hình lớn bắt
đầu lướt qua danh sách diễn viên tranh giải.
Thẩm Sơ Hoa cố ý chọc Hàn Đông, "Thần tượng anh cũng tranh giải, anh nỡ đoạt danh vị ảnh đế của người ta sao?"
Người nàng gọi là thần tượng chính là cái vị trước khi vào bàn bị Hàn Đông mặt dày xin kí tên kia.
Hàn Đông thở dài, "Tôi cũng rất ngại."
Thẩm Sơ Hoa nhìn biểu tình sát có chuyện lạ kia của Hàn Đông, nhịn không được oán thầm: có phải không tranh được thưởng mãi liền điên rồi?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được Calne rành mạch đọc lên tên Hàn Đông. Đồng thời, Hàn Đông từ chỗ ngồi đứng lên.
Thẩm Sơ Hoa lúc ấy liền choáng váng.
Vài thành viên cũng không kịp phản ứng, thẳng đến vỗ tay nổi lên bốn phía bọn họ mới phát ra tiếng kinh hô.
Phương diện này bình tĩnh nhất lại là Hàn Đông.
Hắn giống như đã sớm đoán ra mình sẽ lấy được thưởng, lúc đi lên khán đài mặt không đổi sắc tim không nhảy, ung dung mỉm cười.
So sánh với vị đạo diễn trao giải cho Lý Thượng kia, lời chúc mừng của Calne càng thêm rung động mạnh mẽ.
"Diễn xuất hoàn hảo, vị vua tương lai của nền điện ảnh Hoa ngữ."
Trong nháy mắt tiếng vỗ tay sấm dậy.
Calne cho Hàn Đông một nụ hôn thâm tình.
Giờ này khắc này ngón tay cầm thuốc lá của Vương Trung Đỉnh đã run một
trận, tuy vậy chỉ có 1% là kích động, còn lại 99% đều là con mẹ nó tức
giận!
Nhưng Hàn Đông như trước rất bình ổn, hắn giơ giải thưởng lên, tinh giản mạnh mẽ, chậm rãi nói: "Cảm tạ mọi người, hơn nữa cảm tạ người bạn đời
của tôi M.King."
Loại đại khí phong phạm bình tĩnh này của Hàn Đông lại đưa tới một mảnh tiếng tung hô.
Chỉ có Vương Trung Đỉnh không hiểu sao bật cười, cười đến bất đắc dĩ như vậy, lại ôn nhu như vậy.
Sau khi Hàn Đông xuống dưới, Thẩm Sơ Hoa lúc trước vẫn luôn chê bai cũng không thể không ném cho hắn ánh mắt sùng bái.
"Đại thần, anh không phải không có chuẩn bị gì, sao có thể đem cảm nghĩ lĩnh thưởng nói được đến khéo như vậy?"
Hàn Đông ý vị thâm sâu nói: "Từ lúc tôi làm diễn viên quần chúng đã bắt đầu luyện rồi."
Thẩm Sơ Hoa, "..."
Kinh hỉ lớn hơn nữa còn ở phía sau.
Đạo diễn 《 Bảy Ngày 》 Cung Tiểu Thi bằng vào bộ phim nhựa này giành được giải thưởng cao nhất trong lễ trao giải lần này —— giải kim sư.
Hiện giờ đạo diễn lấy được thưởng ở lễ trao giải quốc tế, mặc dù không
giống những năm 90 có thể danh chấn quốc tế, nhưng là đại biểu cho một
cái thời đại biến hóa của điện ảnh nghệ thuật.
Nếu như nói Lý Thượng là thần thoại phòng vé, Hàn Đông đây tuyệt đối là
cánh tay đắc lực của đạo diễn. Một năm trước Lỗ đạo diễn bằng vào 《 Trộm Ảnh 》 nhảy lên một đường địa vị, hiện tại Cung đạo diễn không có tiếng
tăm gì lại vừa hay bằng vào bộ phim này thành danh.Lễ trao giải vừa kết
thúc, Hàn Đông đã bị phóng viên bao vây.
"Xin hỏi Hàn tiên sinh, tâm trạng của ngài bây giờ như thế nào?"
Hàn Đông trực tiếp nói, "Rất vui."
Lại có người hỏi: "Vừa rồi Kim tiên sinh ngài nhắc tới trong cảm nghĩ
lĩnh thưởng là người phương nào đây? Là ân sư hay là bạn tốt?"
Hàn Đông sửng sốt, Kim tiên sinh? Ở đâu ra Kim tiên sinh?
Hắn nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Thẩm Sơ Hoa.
Thẩm Sơ Hoa xem ra mặt lúc ấy đều tái rồi.
"Đại ảnh đế của tôi, phải là Mr.Wang, không phải Mr.King. King phiên dịch thành họ không phải là 'Vương', mà là 'Kim' a! ! !"
Hàn Đông còn cao cổ nói: "Không đúng, tôi đây Khốc Đông Đông làm sao lại dịch thành Cool-east-east?"
"Nhỏ giọng một chút đi, ngàn vạn lần đừng cho người khác nghe thấy
được." Thẩm Sơ Hoa cũng thay Hàn Đông xấu hổ, "Cái gì Cool-east-east?
Cách phiên dịch kia của anh chính là sai, chính xác phải là
Cool-Dong-Dong."
"Đây không phải là giống như Trung văn sao?"
"Âm đọc giống nhau, nhưng cách kết hợp không giống!"
Hàn Đông vẫn còn yếu ớt chống lại, "Nhưng là Vương Trung Đỉnh thường xuyên nghe tôi nói như vậy, cũng không có vạch ra a?"
"Anh cho là ai cũng hiếm lạ cái đức hạnh ngốc X kia của anh sao?" =))))
Được rồi... Hàn Đông rốt cục hết hi vọng.
"Cái này không tiện lộ ra, hi vọng mọi người nhiều đem lực chú ý dồn tới tác phẩm của tôi."
Lúc này, minh tinh Hollywood bị Hàn Đông quấn quít xin kí tên chủ động
đi tới, biểu cảm mê người mỉm cười, tiếp theo liền hỏi Hàn Đông: "Có thể chụp chung một bức ảnh với cậu không?"
Hàn Đông thụ sủng nhược kinh, "Đương nhiên không thành vấn đề."
Sau khi tan cuộc, trong lòng Thẩm Sơ Hoa vẫn thật lâu không thể bình
tĩnh, nàng hỏi Hàn Đông: "Có cần nói cho Vương tổng tin hay này không?"
Hàn Đông thấy lúc này ở Bắc Kinh đã bốn giờ hơn, chính là thời gian
Vương Trung Đỉnh ngủ say, liền nói: "Báo làm gì? Anh ta đâu có trông cậy vào tôi có thể lấy được giải."
"Chính là bởi vì như vậy, mới phải cho Vương tổng một kinh hỉ a."
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, "Anh ta kinh hỉ hay không thì thế nào? Tôi cũng không phải vì lấy giải vì anh ta."
Thẩm Sơ Hoa bĩu môi, không nói gì nữa.
Sau đó, đoàn phim liền tổ chức một hồi buổi chúc mừng, mọi người say đến mơ hồ.
Nhất là Hàn Đông, cuối cùng là bị tiểu Lương khiêng lên xe.
Trở lại khách sạn, Hàn Đông liền ngủ.
Vương Trung Đỉnh lại một đêm không ngủ, trước nửa đêm tâm sự khó giải,
nửa đêm về sáng múa bút thành văn, sáng tác chiến lược "Như thế nào buộc lại con thiên lý mã này".
Ngày hôm sau, tin tức Hàn Đông giành được giải thưởng ở liên hoan phim
Venice truyền ra khắp công ty. Tất cả mọi người bị chấn động, nhất là
lãnh đạo lớn nhỏ, gặp Vương Trung Đỉnh đều là một biểu cảm "Chúc mừng
chủ tịch phu nhân".
Thế cho nên thời gian họp đều náo loạn không yên.
Phùng Tuấn liên tục nhắc trật tự, tất cả mọi người hi hi ha ha, giống như liệu định Vương Trung Đỉnh sẽ không phát hoả.
Luôn luôn lấy nghiêm khắc làm trứ danh Vương Trung Đỉnh như thế nào không chịu nổi loại khảo nghiệm này?
Lạnh mặt, vừa lên tiếng, cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
Lúc này, điện thoại Vương Trung Đỉnh đột nhiên vang lên.
Nhìn qua là Hàn Đông gọi tới.
Vốn là y không muốn nhận, nhưng lúc này vừa hay là nửa đêm ở Venice. Vạn nhất Hàn Đông gặp dị biến, chậm trễ liền phiền toái.
Vì thế, y lạnh lùng không chút biến sắc nghe.
Tiếng khóc kích động không thôi của Hàn Đông trong lúc mộng du kia truyền vào tai Vương Trung Đỉnh.
"Trung Trung a ~ em lấy được giải ~ em lấy được giải ~~ em em cảm giác lúc này thật giống như đang nằm mơ ..."
Thần sắc Vương Trung Đỉnh kiềm hãm, cứ việc y cực lực che giấu, nhưng
tất cả mọi người đều thấy, trong nháy mắt chân của y bước ra khỏi phòng
họp, ánh mắt không biết ôn nhu gấp bao nhiêu lần.
"Tôi biết, tôi xem TV rồi, một mực xem trực tiếp."
"Ân... rất kinh hỉ, em an tâm mà ngủ đi."