Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông bên kia lại mở miệng hỏi lần nữa.
"Chân em rốt cuộc làm sao vậy?"
Vương Trung Đỉnh trầm mặt không nói lời nào.
Hàn Đông đột nhiên nghĩ ra gì đó, mạnh vỗ trán một cái.
"Kháo, em sao lại ngủ mất đây? Nhất định là đi ra ngoài, nhất định là đi ra ngoài rồi..."
Vừa nói vừa đau lòng tự vuốt ve đùi, vẻ mặt hổ thẹn.
"Vẫn không thể bảo trụ cho hai ngươi a ~ "
Vương Trung Đỉnh bên kia ném tới không dưới hơn chục ánh mắt lạnh.
Hàn Đông còn ưỡn mặt hỏi: "Anh cũng không giúp em ngăn cản chút sao?"
Vương Trung Đỉnh thay đổi một giọng điệu nghiêm khắc.
"Liền em làm ra cái loại chuyện thất đức kia, tôi còn giúp em ngăn cản? Tôi không tham gia nhéo em đã là vạn hạnh."
Hàn Đông bị trách mắng đến tang mi đáp mắt không lên tiếng.
Qua hơn nửa ngày Vương Trung Đỉnh mới mở miệng hỏi: "Còn đau không?"
Hàn Đông một bộ ta đau ta không nói, trả lời: "Không đau."
Vương Trung Đỉnh quả nhiên đau lòng gấp bội, ngữ khí nói chuyện lại nhu hòa.
"Lại đây, tôi xem xem."
Hàn Đông ai ya nằm ngửa qua.
Vương Trung Đỉnh nhìn trên đùi hắn loang lổ thâm tím, trong lòng thầm
chửi mắng Hạ Hoằng Uy, đột nhiên nghe được một trận cười phóng túng của
Hàn Đông.
"Ha ha ha... Em nhớ ra một chuyện tốt."
Vương Trung Đỉnh biết chắc chắn sẽ không có chuyện tốt, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Chân em này, chẳng phải có thể báo bảo hiểm rồi sao? Có phải không? Có phải không..."
Vương Trung Đỉnh lạnh mặt trả lời: "Không hẳn, cấp độ tổn thương chưa đủ."
"Kia bao nhiêu mới có thể báo?"
"Em nói trước chút xem em muốn báo bao nhiêu." Vương Trung Đỉnh hỏi lại.
Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: "Ít nhất phải một ngàn vạn đi, bằng không bảo hiểm này chẳng phải là vô dụng sao?"
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi có thể giúp em hoàn thành nhiệm vụ này."
"Ai nha! Anh sao lại hoàn thành được?" Hàn Đông tò mò.
Vương Trung Đỉnh liền đưa tay vươn lại đây.
Chờ Hàn Đông ý thức ra đã quá muộn, hai cái gọng kìm đã hạ cánh trên đùi hắn, cũng đã ở trên mặt ấn ký vốn có kia, viết xuống một bút, màu mực
càng đậm đặc hơn.
"A —— "
Hôm sau, Hàn Đông xin đoàn phim một ngày nghỉ, an tâm dưỡng chân.
Giữa trưa Vương Trung Đỉnh bận ở bên ngoài, Hàn Đông tự mình chạy đến
nhà ăn phía dưới gọi cho y một phần đồ ăn."Sư phụ, không cần bột gà,
Vương Trung Đỉnh không ăn bột gà, dùng canh loãng là được."
"Đợi một chút, quá nhiều mỡ rồi, bỏ bớt một chút... Đúng đúng, lượng này là vừa."
"Cơm hôm nay độ dẻo không tồi."
"..."
Đầu bếp bị Hàn Đông chỉ huy đến trán đều ướt mồ hôi rồi, vốn tưởng rằng
Vương Trung Đỉnh không tự mình đến, đồ ăn này có thể nấu được thoải mái
chút. Thế nào nghĩ đến gia hỏa Hàn Đông vô tim vô phế này, lại có thể
đem những yêu cầu rườm rà kia đều nhớ kỹ.
Cuối cùng cầm hộp cơm tình ý tràn đầy đi về văn phòng.
Kết quả Vương Trung Đỉnh vừa mới mới đi tiếp khách từ bên ngoài trở về.
Hàn Đông vừa ngửi mùi trên người Vương Trung Đỉnh, liền biết y đã ăn cơm rồi, vì thế nhanh nhẹn rút hộp cơm khỏi bàn ăn.
Không ngờ, Vương Trung Đỉnh lại nói: "Dù sao cũng chưa ăn no, ăn chút nữa cũng không sao."
Trên thực tế Vương Trung Đỉnh ăn cơm chính là có nguyên tắc, mỗi bữa ăn
lượng cơm bao nhiêu đều có tiêu chuẩn, vượt qua cái tiêu chuẩn kia, dù
cho đồ ngon đến mấy cũng sẽ không thêm.
Nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ.
Hàn Đông lại luôn là cái ngoại lệ kia của Vương Trung Đỉnh.
Ăn cơm xong, Vương Trung Đỉnh vừa muốn nghỉ trưa, Nhị Lôi lại gọi điện thoại đến.
"Vương tổng, tìm được cha mẹ nuôi Hàn Đông rồi!"
Vương Trung Đỉnh căng thẳng, "Ở đâu?"
"Ngay tại vùng giao giới Nội Mông và Nga."
Giao giới Nội Mông - Nga ... Vương Trung Đỉnh cân nhắc một trận, lại hỏi: "Bọn họ hiện tại ở đâu?"
(Nội Mông Cổ, tên chính thức là Khu tự trị Nội Mông Cổ, thường được gọi
tắt là Nội Mông, là một khu tự trị nằm ở phía bắc của Cộng hòa Nhân dân
Trung Hoa. Nội Mông có biên giới quốc tế với nước Mông Cổ độc lập và
Nga)
"Còn ở Nội Mông, tôi muốn đưa bọn họ đến Bắc Kinh, nhưng mà ngôn ngữ không thông, cần thêm thời gian khai thông rất lâu."
Vương Trung Đỉnh nói "Người không đủ tôi sẽ phái thêm qua, tóm lại nhất định phải mang bọn họ đến đây."
"Không thành vấn đề."
Ba ngày sau đó, cha mẹ nuôi Hàn Đông thật sự từ Nội Mông xa xôi đến đây.
Vương Trung Đỉnh mới đầu không nói chuyện này cho Hàn Đông, sợ hắn nghĩ
nhiều. Hiện tại cha mẹ của hắn cũng đã đến đây, Vương Trung Đỉnh khẳng
định phải báo một tiếng.
Hàn Đông phản ứng bình tĩnh đến thần kỳ.
"Bọn họ đến đây làm gì?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi bảo bọn họ tới."
"Anh bảo bọn họ tới làm gì? Bọn họ lại không thật sự nuôi em được mấy ngày, đã sớm không có tình cảm gì rồi."
Vương Trung Đỉnh nói: "Chỉ là muốn gặp thôi."
Hàn Đông khinh miêu đạm tả nói: "Vậy được rồi."
Hai người cùng đến phòng khách.
Cha mẹ nuôi Hàn Đông một thân mộc mạc, da nhăn nheo mặt mũi già nua, ngồi ở trên ghế sa lon vẻ mặt câu nệ.
"Người không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ là muốn tâm sự mà thôi."
Cha mẹ nuôi Hàn Đông gật gật đầu, nói một loạt lời nói Vương Trung Đỉnh nghe không hiểu.
Hắn đem ánh mắt chuyển sang Hàn Đông: "Em phiên dịch cho tôi."
Không ngờ, Hàn Đông rành mạch nói: "Em cũng nghe không hiểu."
"Một câu cũng nghe không hiểu sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông gật gật đầu: "Một câu cũng nghe không hiểu."
Vương Trung Đỉnh không nhịn được nổi lên nghi ngờ, theo lý thuyết một
người từ nhỏ lớn lên ở Nội Mông, hẳn là phải nghe hiểu tiếng bản địa a!
Coi như sau này trưởng thành chuyển tới Bắc Kinh, cũng không đến nỗi đem ngôn ngữ cũ quên đến không còn một mảnh đi?