Phong Mang

Chương 103: Chương 103: Nỗi nhớ kì lạ




Một mình Phương Vân trốn ở căn phòng lớn trống rỗng, bên ngoài đều là phóng viên một mực cắm rễ.

Toàn bộ "Chứng cứ phạm tội" dùng để uy hiếp Lý Thượng đều đã bị cướp sạch, sợi tóc cũng không còn, mà cả những thứ riêng tư cũng bị lấy đi sạch sẽ.

Khó có thể tưởng tượng, tất cả chuyện này chỉ phát sinh trong vòng một đêm.

Càng khó tưởng tượng được chính là, Lý Thượng từ hai tháng trước đã bắt đầu hành động.

Đã có lúc Phương Vân tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ, nhìn thấy khuôn mặt Lý Thượng ở bên cạnh ngủ không hề đề phòng, còn từng ảo tưởng hắn có một tia thật lòng đối với mình ...

Không phải lần đầu tiên lĩnh hội sự lạnh lùng trong giới này, nhưng là lần đầu tiên có cảm giác tuyệt vọng.

Phương Vân tìm thuốc ngủ trong nhà, đổ tất cả ra chỉ còn lại vỏ hộp trống rỗng.

Sau đó, từ từ nhét toàn bộ vào miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

Không đầy một lát, Phương Vân nặng trĩu chìm vào giấc ngủ.

Không còn thống khổ trong dự kiến, ngược lại cảm giác nhẹ nhàng.

Rốt cục giải thoát rồi...

Không biết qua bao lâu, Phương Vân mơ màng nghe thấy có người đang gọi mình, thanh âm nói rất quen thuộc.

"Phương Vân, Phương Vân, sao vậy? Có nghe thấy tôi nói không?"

Phương Vân cố sức mở mí mắt hé ra một khe nhỏ, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Lý Thượng.

"Cậu tới làm gì?" Phương Vân trong hơi thở suy yếu lộ ra buồn bực.

"Tôi mang cô đi bệnh viện."

Lý Thượng trực tiếp ôm Phương Vân lên đi ra ngoài, vừa ra cửa, bị tầng tầng phóng viên vây quanh.

"Phương Vân làm sao vậy?"

Lý Thượng sốt ruột chen chúc qua đám đông, "Thật xin lỗi, mạng người quan trọng, xin mọi người nhường đường."

"Mạng người quan trọng? Là bệnh đột phát hay là tự sát?" Phóng viên lại hỏi.

Lý Thượng không giải thích, trước bao nhiêu máy quay dày đặc ẵm Phương Vân lên xe của mình, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Cửa phòng cấp cứu bị phóng viên vây chật như nêm cối.

Không đầy một lát, Phương Vân đã được đẩy ra ngoài, giữa vòng vây phóng viên trung chuyển tới phòng bệnh VIP.

"Xin hỏi Bác sĩ, Phương Vân uống thuốc độc tự sát sao?"

"Tình hình cô ấy bây giờ thế nào? Có khi nào lưu lại di chứng không?"

Bác sĩ phi thường có trách nhiệm nói cho phóng viên: "Tuy người bệnh nói rằng mình đã dùng 35 viên thuốc ngủ, nhưng chúng tôi kiểm tra đo lường chỉ có 5 viên. Cho nên hiện giờ cô ấy chỉ là dùng thuốc quá liều gây ra choáng đầu, nghỉ ngơi một lát là khỏe."

Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên, sôi nổi suy luận động cơ của Phương Vân.

"Gì? Chỉ có 5 viên? Nói dối ăn 35 viên để làm?"

"Là muốn dùng giả tự sát để được đồng cảm sao?"

"May mắn tự mình đuổi tới hiện trường, bằng không chân tướng lại bị che mắt."

"..."

Lý Thượng mới từ trong phòng bệnh đi ra, đã bị đoàn đoàn phóng viên vây quanh.

"Lý Thiên Bang, xin hỏi vì sao anh lại tới nhà trọ Phương Vân?"

Lý Thượng hào phóng thừa nhận, "Là đến gặp Phương tỷ."

"Loại thời điểm này còn giữ liên lạc, không lo lắng mình sẽ bị liên luỵ sao?"

Lý Thượng cười cười, "Bất cứ lúc nào, tôi chỉ nhớ rõ cô ấy đã giúp đỡ tôi."

Phóng viên vẫn truy vấn không dứt, "Lý Thiên Bang, có thể tâm sự về việc quay phim mới không?"

"Anh đăng Weibo nói sẽ cho mọi người một kinh hỉ, có thể hé lộ một chút không?"

Lý Thượng thủy chung tránh phỏng vấn, rốt cục bị phóng viên đuổi tới không chỗ trốn, mới tỏ rõ lập trường, "Tôi tới đây là để gặp Phương tỷ, không phải để tuyên truyền cá nhân. Nếu các bằng hữu phóng viên muốn hiểu rõ lời tôi nói, có thể tới đoàn phim chúng tôi tham ban, chúng tôi xin đợi mọi người quang lâm. Cám ơn, cám ơn, làm phiền cho..."

Trên tất cả các mặt báo, đều trong một ngày đồng loạt đưa lên headline (tít).

Tiêu đề chính là —— "Trước có Phương Vân giả tự sát, sau có Lý Thiên Bang chân tình."

Phía dưới bình luân lại càng phấn khích, gần như nghiêng về một phía mắng Phương Vân phủng (tung hô) Lý Thượng.

"Nữ thần cô dùng nhiều RMB mua 'áp chỉ' như vậy, mẹ kiếp, lại chỉ dùng 5 viên thuốc ngủ đổi lấy một ôm chân thành của Lý công tử, xin hỏi trong lòng cô thoải mái sao?"

(RMB: nhân dân tệ

Áp chỉ nguyên văn là '鸭纸' dịch ra là lông vịt, chắc là tiếng lóng, thật sự mình tạm thời không dịch được)

"Vẫn cho rằng Lý Thiên Bang là loại dựa hơi để trèo cao, không ngờ còn có mặt chân tình như thế."

"Vốn dĩ không coi trọng Lý Thiên Bang, bây giờ người đi đường đều chuyển thành fan của cậu ấy."

Nhiều bình luận như vậy chỉ có vỏn vẹn mấy cái nghi ngờ ý đồ ban đầu của Lý Thượng.

"Đúng dịp xuất hiện ở nhà trọ Phương Vân như vậy? Không phải là cố ý mượn Phương Vân lăng xê đi?"

Rất nhanh, bình luận phía dưới lại vô số phản đối.

"Làm phiền xem hết video rồi lại bình luận đi, phóng viên muốn giúp cho Lý Thiên tuyên truyền cậu ấy đều cự tuyệt được chưa?"

"Thực buồn cười, Lý công tử còn phải mượn tiểu kỹ nữ lăng xê sao?"

"Chính mình tâm tính vặn vẹo, liền cho rằng tất cả mọi người đều vặn vẹo như mình."

"..."

Trong vòng một đêm, lượng fan của Lý Thượng tăng vọt.

2 ngày sau, Hàn Đông xem video Lý Thượng được phỏng vấn, không chịu nổi cảm thán: "Tiểu tử này càng ngày càng có kĩ năng."

Du Minh nhìn lướt qua không đến nơi đến chốn, hỏi: "Phương Vân còn có thể trở mình không?"

Hàn Đông bĩu môi, "Không thể nào."

Cùng lúc tung ra 2 scadal, hơn nữa thêm một cái "Giả tự sát" như vậy, con đường làm sao của nữ nhân này coi như đã tận.

"Đến đến đến, cơm tới, tất cả mọi người lĩnh cặp lồng cơm."

Hàn Đông vỗ vỗ mông đứng lên, đi qua liếc một cái, nhịn không được càu nhàu.

"Lại là vài món này?"

Phó đạo diễn vừa hay ở bên cạnh, nghe nói như thế nhịn không được nói: "Đoàn phim kinh phí khó khăn như vậy, có thể có thịt ăn là tốt rồi, đừng chọn tam lấy tứ, nhanh ăn đi."

Hàn Đông ăn thì ăn nhưng vẫn không thể thôi lầu bầu: "Tôi muốn ăn thịt nướng."

Du Minh nghiêng qua liếc hắn một cái, "Đoàn phim nhiều người như vậy, cần bao nhiêu công mới có thể nướng đủ a?"

"Tôi chỉ là nói chơi thôi, cũng không trông mong được ăn thật. Cậu nhìn miếng thịt này đi, lại nhỏ lại còn cháy nha."

Mới vừa nói xong, Thẩm Sơ Hoa cướp lấy từ hộp cơm của hắn.

"Anh chê em ăn, em không kén."

Hàn Đông nhe răng, "Cô trông như có bầu rồi, còn ăn!"

"Ha ha ha... Béo chút nữa không phải vừa đủ chắn máy quay sao?" Thẩm Sơ Hoa nhe răng cười ngây ngô khoe hàm răng sole.

Hàn Đông vừa nhìn thấy nàng cười, càng không thấy đói bụng.

Buổi chiều trong lúc quay phim, Lỗ đạo diễn bàn bạc với Hàn Đông về chuyện sửa chữa kịch bản.

"Thuật thôi miên với Thanh minh mộng có thể có thể cắt đi một loại không? Tôi thấy ý tứ cơ bản không khác nhau lắm, có thể sẽ khiến người xem có cảm giác kịch bản lặp lại?"

Hàn Đông nghiêm túc giải thích cho Lỗ đạo diễn, "Thuật thôi miên và Thanh minh mộng hoàn toàn là hai loại khuyết vân tinh thần khác nhau, người bị thôi miên là không có ý thức chủ quan, hoàn toàn bị người khác khống chế. Thanh minh mộng thì ngược lại, là do người mộng chủ động điều khiển cảnh trong mơ, hoàn toàn là tự do."

Lỗ đạo diễn sau nhiều lần cân nhắc, trong lòng vẫn băn khoăn.

"Nếu là hai loại đều cùng sử dụng, nội dung có chút phức tạp quá mức. Đừng nói người xem, chính mình còn có chút nhiễu loạn không thông."

"Tôi cảm thấy ông có chút xem nhẹ khán giả." Hàn Đông nói.

Lỗ đạo diễn trả lời: "Cái này không chỉ là vấn đề chỉ số thông minh, còn liên quan đến tình hình thị trường phim nhựa. Nhiều chi tiết đốt não đương nhiên tốt, nhưng là nếu quá đốt não, sẽ khiến người xem sinh khiếp. Xét đến cùng, phim nhựa là để giải trí thả lỏng."

Về mặt này toàn bộ tình tiết đều là Hàn Đông viết ra từ cuộc sống hàng ngày, chỗ nào bị xóa cũng cảm thấy đau lòng.

Lỗ đạo diễn còn nói: "Diễn biến phức tạp như thế, không đến ba tiếng căn bản không thể diễn tả rõ."

Hàn Đông trầm tư một lát nói: "Tôi đối với giá trị phim hoàn toàn là phán đoán không có kinh nghiệm, anh cảm thấy nắm chắc thì làm, tôi tôn trọng quan điểm của anh."

Lỗ đạo diễn thấy Hàn Đông khéo hiểu lòng người vô cùng vui mừng, cười nói: "Tôi sẽ hảo hảo thương lượng cùng Vương tổng."

"Sao phải thương lượng cùng hắn?" Hàn Đông đột ngột gào lên.

Lỗ đạo diễn hoảng sợ, đây là làm sao vậy? Nói trở mặt liền trở mặt?

Hàn Đông lại bổ sung một câu: "Hình như rất coi trọng anh ta."

A... Lỗ đạo diễn nhất thời không nghĩ ra, tôi có tư cách gì xem thường người ta a? Mà hình như cậu càng không gì tư cách đi?

"Không cần thương lượng với anh ta!" Hàn Đông nhấn mạnh.

Lỗ đạo diễn phất phất tay cho có lệ, "Được, không cần thương lượng, cậu yên tâm chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo đi."

Sau khi Hàn Đông đi rồi, Lỗ đạo diễn liền gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh.

"Vương tổng a, tôi muốn thương lượng với cậu chuyện này, tôi muốn thay đổi kịch bản ..."

Nghe Lỗ đạo diễn nói ý kiến của mình xong, Vương Trung Đỉnh mới mở miệng.

"Anh hỏi qua ý kiến Hàn Đông chưa?"

"Hỏi rồi, cậu ta nói theo ý của cậu."

Vương Trung Đỉnh nói: "Được, tôi sẽ sớm cho anh câu trả lời thuyết phục."

Cúp điện thoại xuống, Vương Trung Đỉnh hít sâu một hơi.

Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, scadal nghệ sĩ, cổ phiếu đi xuống, ban quản trị ý kiến bất đồng.. không khí trong công ty vô cùng căng thẳng. Mỗi lần đi tới văn phòng, sắc mặt mọi người đều nghiêm trọng, vẻ mặt cẩn thận, không dám hé một câu.

Loại thời điểm này, Vương Trung Đỉnh đột nhiên nhớ tới cái giọng nói mài mài chít chít kia.

Có vẻ như, đã thật lâu không có nghe được.

...

Đoàn phim vừa kết thúc công việc, không biết ai hô lên một tiếng.

"Ngày hôm nay ăn thịt nướng!"

Cả studio truyền đến tiếng hoan hô rần rần.

"Đi đâu ăn? Đến tiệm ăn hay là tự nướng?" Hàn Đông không thể chờ đợi.

"Đều không cần, chốc nữa Vương tổng đến tham ban, đặc biệt dẫn người tới đây nướng thịt cho chúng ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.