Phong Mang

Chương 87: Chương 87: Ông trời bị mù sao?




Đêm khuya từ studio trở về, Du Minh đã buồn ngủ không chống đỡ nổi, Hàn Đông vẫn còn ra ra vào vào, một mực mân mê loạn.

"Cậu làm gì đây?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông đem một cái chuông gió bằng đồng treo ở ngoài cửa sổ, dùng bút đỏ viết một chữ "Loan (Phượng hoàng)" ở trên. Lại đặt một chậu hoa hồng phía trong cửa sổ, trên bông hoa viết tên mình và Vương Trung Đỉnh. Sau đó lại vẽ một cái hoàng phù (bùa màu vàng), đặt phấn tinh đá vụn dưới gối. Cuối cùng tiếp tục uống một chén trà hoa hồng, quay về chỗ cũ mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, thản nhiên phun ra ba chữ: "chiêu — đào — hoa." (mời người đào hoa)

Du Minh cũng đáp lại hắn ba chữ: "Bệnh thần kinh."

"Cậu tin có tin tôi chiêu (mời) như vậy, trong chốc lát Vương Trung Đỉnh sẽ tới đây không?" Hàn Đông định liệu.

Du Minh dè bỉu, "Cậu đã than thở bao nhiêu ngày rồi? Anh ta vẫn không thấy đâu."

"Tôi mấy ngày hôm trước chỉ nói là nói, ngày hôm nay mới chính thức hành động được không?"

Du Minh lười phản ứng đến hắn, tự mình bò lên giường ngủ.

Cửa phòng Hàn Đông không đóng, hắn nói chuyện Du Minh đều có thể nghe thấy.

"Minh nhi a, cậu có đối tượng không?"

Du Minh trầm mặc lúc lâu mới mở miệng: "Không có."

"Cậu là lúc này không có hay là vẫn luôn không có?" Hàn Đông lại hỏi.

"Luôn luôn không có."

"Tôi phi, loại người như cậu sống có ý nghĩa gì a? Phải tôi là cậu đã sớm đi tìm chết."

Du Minh đảo cặp mắt trắng dã.

Tiếng Hàn Đông lại từ cách vách truyện tới, "Cậu có phải vừa liếc mắt hay không?"

Du Minh cả kinh, hắn làm sao biết?

"Cậu có phải đang nghĩ nghĩ làm sao tôi biết hay không?" Hàn Đông lại bắt đầu thần lẩm bẩm.

Du Minh chết không mở miệng thừa nhận.

"Tôi cho cậu biết, lỗ tai cậu thính, tai tôi so với của cậu còn thính hơn. Chỉ cần cậu đang ở gần tôi trong phạm vi mười thước, tôi sẽ có thể nghe được lời nói trong lòng cậu. Người anh em ở phòng đối diện tôi ngày trước, chỉ cần anh ấy nghĩ bất cứ cái gì tôi đều sẽ biết."

"Ít nổ." Du Minh hừ một tiếng.

Hàn Đông nói: "Tôi không lừa cậu, chỉ tiếc sau đó anh ấy đi quá xa, anh ấy nghĩ gì tôi cũng không còn nghe được nữa."

Du Minh không nói gì.

"Minh nhi a, cậu đừng học theo người đó a."

Du Minh mất ngủ.

Hàn Đông tự khen, đem tai họa khiến nỗi lòng người ta khó mà bình thản, chính hắn thật sảng khoái ngáy khò khò rồi.

Không biết qua bao lâu, Du Minh thật sự nghe thấy tiếng cửa phòng mở.

Vương Trung Đỉnh yên lặng đi vào phòng Hàn Đông.

Hàn Đông đã ngủ rồi, thời tiết hơn mười độ cũng không đắp chăn, cứ như vậy cuộn tại trên giường phơi mình. Hơn nữa cái mông lớn vừa hay hướng về phía cửa, độ cong tương đối mãnh liệt, đặc biệt có cảm giác thiếu đánh.

Vương Trung Đỉnh nhịn xuống xúc động muốn đá một cước, lấy cái chăn bị rơi dưới đất trùm lên trên người hắn.

Máy tính vẫn đang mở, hiện lên trên màn hình là status của Hàn Đông hôm nay.

"Quân tử căng nhi bất tranh, quần nhi bất đảng." (Người quân tử tự trọng mà không tranh chấp với người, tụ họp mà không kết bè cánh)

"Ý chí kiên như thiết, độ lượng đại như hải." (kiên cường như sắt, độ lượng như biển)

"Chịu thiệt chính là chiếm tiện nghi, mặc kệ ngươi tin hay không, dù sao ta vẫn tin."

Vương Trung Đỉnh tuy rằng nhìn ra bên trong là vài phần giả bộ cộng với lấy lòng, nhưng giữa lông mày vẫn tràn ra vài tia ý cười.

Kết quả không biết đụng thế nào, tài khoản đột nhiên tự động thoát ra. Đến khi Vương Trung Đỉnh đăng nhập lại, lại chuyển tới tài khoản weibo nữ vẫn để đăng nhập tự động.

"Đầu năm nay suất ca đều đi chiếu cố suất ca, bắt ta chờ đợi nữ tình dư lại làm sao chịu nổi?"

Vương Trung Đỉnh: "..."

Hàn Đông ở trong mộng cảm giác được Vương Trung Đỉnh đang từng bước hướng đến giường của mình, trong mắt mang theo đau lòng, thương tiếc cùng nhu tình tràn đầy. Sau đó hắn đem chăn của mình lật lên, Hàn Đông không nhịn nổi cong cong lên khóe miệng, kết quả...

Pa!

Một mảng hình bàn tay lớn nóng ran, đốt đến Hàn Đông vội vàng đem mông giấu trở về.

Ngày hôm sau Du Minh vẫn chưa rời giường, đã nghe thấy cách vách truyền đến tiếng gào thét của Hàn Đông.

"Hoa của tôi a a a a a..."

Du Minh đi đến phòng Hàn Đông, phát hiện một chậu hoa đêm qua còn nở đến tranh kỳ đua sắc, ngày hôm nay chỉ còn trơ lại cây. Vương Trung Đỉnh đem tất cả bông hoa mang tên mình đều ngắt xuống, vì thế liền... Trọc .

"Còn có chuông gió của tôi, cũng bị anh ta cướp đi rồi, hoàng phù của tôi cũng không biết chạy nơi đâu, gối đầu của tôi cũng không thấy, ngay cả 'Vương Trung Vương' của tôi cũng bị anh ta tịch thu ..."

Du Minh nhịn cười, "Không có việc gì, không phải chỉ là một ít đồ vật thôi sao, tiếp tục mua thôi!"

"Không phải vấn đề tiền nong, là loại hành vi này rất đáng xấu hổ."

Du Minh thật cảm thấy không có gì, "Cậu đem tên người ta viết loạn khắp nơi, người ta mất hứng đương nhiên lấy đi."

"Tôi không phải nói anh ta lấy đồ của tôi đáng xấu hổ, tôi là nói anh ta đem vật phẩm viết tên đều lấy đi, làm sao lại không cởi quần nhỏ của tôi? Trên quần lót của tôi cũng viết tên của anh ta a!"

Du Minh: "..."

Nhị Lôi hai ngày này rảnh rỗi liền chạy xung quanh tìm chuyên gia xem ảnh chụp, tìm rất nhiều vị đều bày tỏ khó có thể giải mã. Sau lại có một giáo sư nghiên cứu văn học cổ đại nhìn thoáng qua, cảm giác như là ký hiệu tâm linh, nhưng cũng không hoàn toàn giống. Tựa hồ có quy luật riêng ở bên trong, một chốc đoán không ra.

"Tôi cảm thấy cậu có thể tìm bản nhân người vẽ bùa hoặc là người trong nghề đến nhìn xem."

Hàm ý của giáo sư đã rất rõ ràng rồi, chính là trực tiếp bắt Nhị Lôi đi tìm thầy tướng số.

Nhị Lôi tuy rằng không mê tín, nhưng cũng không phải chủ nghĩa duy vật thuần khiết, có nhiều thứ hắn vẫn giữ lại thái độ. Ví như những đường ngang ngõ tắt kia của Hàn Đông, cùng với những liệu đoán thỉnh thoảng tuôn ra, quả thật làm cho người ta không thể nắm bắt được. Vì thế nghĩ trước nghĩ sau, Nhị Lôi vẫn quyết định đi thử một phen.

Thông qua vài ngày hỏi thăm, Nhị Lôi xác định phía bắc đường số XX, có một người mù, danh tiếng coi như không tồi. Lo lắng người mù nhìn không thấy, Nhị Lôi liền tìm người chạm lại hình vẽ giống như đúc.

Bởi vì không muốn để cho Vương Trung Đỉnh biết, Nhị Lôi kiếm cớ xin nghỉ một ngày, đánh xe đến đó.

....

"Đi đâu?" Du Minh hỏi.

Hàn Đông nói: "Cách đây không xa có một nghĩa địa."

Du Minh run bắn cả người, "... sắp 12 giờ rồi."

"Chúng tôi phải nắm chắc thời gian, tranh thủ đến trước mười hai giờ."

Du Minh: "..."

Ban đêm mười hai giờ, xòe tay không thấy được năm ngón, Hàn Đông cùng Du Minh ngồi trên hai ngôi mộ. Một cơn gió quét tới, Du Minh nhịn không được rùng mình.

"Cảm thấy sợ sao?" Hàn Đông hỏi.

Trong lòng Du Minh thấy sợ nhưng cũng không cường liệt như vậy, "Tạm được đi, cũng không phải quá đáng sợ."

Nghe nói như thế, Hàn Đông ra vẻ bất cứ giá nào, "Chúng ta liền lấy bia mộ đi."

Trong lòng Du Minh lý lộp bộp xuống."Không cần lấy cả bia mộ, chỉ cần lấy tên là được. Tôi tìm từ phía đông, cậu phía tây, chúng ta từ hai hướng gặp nhau, tìm thiếu lại phải chờ ở đây một đêm."

Du Minh nuốt nước bọt, "Cậu xác định sao?"

Hàn Đông không nói hai lời, ném tàn thuốc xuống trực tiếp tiến về phía đông.

Lúc hai người cùng một chỗ không tính là gì, đợi cho Du Minh một mình cô đơn đối mặt với phần mộ, cảm giác sợ hãi mới chính thức từ đáy lòng lan ra.

"Trương Hoa, Lưu Vân Tranh, Mã Chí Mân, Chương Lại Dung..." cánh tay Du Minh ngày càng run run, bước chân càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng đã tới vị trí ở giữa, Du Minh quét mắt đến một bia mộ, thở dài hạ bút, "Hàn... Đông... Hàn Đông?"

Du Minh nháy mắt một mất hồn, vô thức đưa đèn pin trong tay chiều đến ảnh chụp trên bia mộ.

Nụ cười nửa miệng kinh điển của Hàn Đông kia hiện ra trong tầm mắt Du Minh.

Du Minh lúc ấy liền ném đèn pin, kinh hoảng không thôi hô: "Hàn Đông? Hàn Đông? Cậu có ở đây không..."

Đáp lại hắn chỉ có mấy tiếng quạ đen kêu.

Thẳng đến khi Du Minh chạy trốn không còn bóng dáng, Hàn Đông mới từ sau gốc cây lớn cách đó không xa chui ra, kéo hình của mình xuống, hừ nói: "Lão tử tìm tên trùng dễ dàng sao? Tôi không tin sau màn này cậu còn không qua được!"

Sau đó lại hướng về bia mộ người ta cúi đầu ba cái : "Chưa được ngài đồng ý đã hợp nhất ảnh của ngài, thật sự mạo phạm ..."

Ngày hôm sau, vẫn là một cảnh như thế, Lỗ đạo diễn vẻ mặt hưng phấn đối diện máy nhắm.

"Tốt, tốt, thật tốt quá, chính là loại cảm giác này..."

"Cắt!" Viên mãn kết thúc công việc.

Lỗ đạo diễn lại lập tức thay đổi giọng điệu nói chuyện cùng Du Minh, "Tôi nói nha, quay qua nhiều phim lớn như vậy, không có khả năng ngay cả màn nhỏ như vậy cũng không ứng phó được."

Hàn Đông sửng sốt, phim lớn? Ai quay phim lớn? Quay đầu nhìn về phía Du Minh: "Cậu từng quay phim lớn?"

Du Minh không nói hai lời xách đồ bước đi.

"Ê, hỏi cậu đó." Hàn Đông đưa tay đặt ở vai Du Minh.

Chỉ thấy Du Minh mạnh mẽ run rẩy, chợt bay lên một cước đá đến trán Hàn Đông, xong không quay đầu lại chạy mất hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.