Phong Mang

Chương 223: Chương 223: Phúc hắc




Phúc hắc: Bụng dạ đen tối nham hiểm

Cuối cùng Hoàng Thác cũng không đem "máy bắn nhan" kia đi.

Hàn Đông tỉnh lại thấy mình ngủ ở trên giường Vương Trung Đỉnh, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

Bất quá sau khi xuống lầu, như cũ kỳ quái hỏi Vương Trung Đỉnh: "Vị Hoàng ca ca kia của anh đâu?"

Vương Trung Đỉnh nói: "Bị tôi đuổi đi rồi."

Trong mắt Hàn Đông toát ra chính là vui sướng khi người gặp họa, khẩn cấp hỏi: "Vì cái gì?"

"Tôi phát hiện ra con người này không thành thật."

Hàn Đông căng thẳng trong lòng, "Có ý gì? Gã chiếm tiện nghi của anh sao?"

Vương Trung Đỉnh trâng tráo: "Muốn chiếm, nhưng bị tôi ngăn lại đúng lúc."

Hàn Đông nghiến răng nghiến lợi, "Em đã cảm thấy gã có mưu đồ quấy rối anh, quả nhiên bị em đoán trúng rồi! Bà ngoại nó, thậm chí ngay cả người của ta cũng dám động đến, không muốn sống nữa đi?"

Vương Trung Đỉnh thỏa mãn thu hoạch một phen thóa mạ này của Hàn Đông.

"Đây là cái gì?" Hàn Đông cầm lấy máy bắn nhan.

Hắn không hề có ấn tượng đối với phát minh lúc mộng du này của mình, lại giống như Hoàng Thác, tay không cẩn thận chạm vào công tắc, nháy mắt bị văng sữa tắm lên mặt.

"Ta phi, chuyện gì đây?" Hàn Đông tức giận.

Vương Trung Đỉnh giả vờ bộ dạng vừa tỉnh ngộ.

"Không ngờ là ý đồ này ..."

Hàn Đông bất minh sở dĩ, vừa lau vừa hỏi: "Y đồ?"

Vương Trung Đỉnh giống như khó có thể mở miệng nói: "Đây là Hoàng Thác tặng cho tôi, ngay từ đầu tôi tưởng cái bình nén, không ngờ là mô phỏng..." (từ Du Minh đến Vương tổng, bị dạy hỏng thật rồi=)))))))))

"Mô phỏng cái gì?" Hàn Đông vội hỏi.

Vương Trung Đỉnh không nói gì, trực tiếp đưa tới một cái gương.

Hàn Đông chợt nhận ra, nghiến răng nghiến lợi.

"Kháo! Đường đường một sĩ quan quân đội, thế nhưng chơi cái loại này? Thiệt thòi em còn xem gã là một người đứng đắn! Náo loạn nửa ngày chính là ra vẻ đạo mạo nguỵ quân tử!"

Vương Trung Đỉnh cũng thở dài.

Hàn Đông nhìn về phía y, ánh mắt lại mềm xuống.

"Bất quá em rất hài lòng đối với biểu hiện biểu hiện lần này của anh, thật sự, em không nghĩ tới anh thẳng thắn đối với em như vậy."

Hàn Đông tiến lên các loại âu yếm với Vương Trung Đỉnh, ẩn tình đưa tình, yêu thương thắm thiết.

Vương Trung Đỉnh vẫn là bộ dạng người đàn ông tốt không thẹn với lương tâm kia, vuốt tóc Hàn Đông nói: "Tôi rất lo cho em."

"Lo cho em? Vì cái gì?"

"Tôi lo lắng gã đã biết quan hệ của chúng ta, sẽ có ý định trả thù."Hàn Đông uy trừng hai mắt, "Trả thù? Gã còn có mặt mũi trả thù em? Lão tử không tính toán với gã đã là may mắn rồi!"

Vương Trung Đỉnh nói: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, trong khoảng thời gian này tốt nhất em cách xa gã một chút, không cho gã cơ hội thương tổn em, nhất là lúc tôi không có ở đây."

Hàn Đông tuy rằng nuốt không trôi cơn tức này, nhưng vẫn cắn chặt răng ẩn nhẫn.

"Yên tâm đi, em sẽ không trực diện đối đầu với gã, muốn chỉnh cũng phải chỉnh sau lưng!"

Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Có thể như vậy là tốt nhất, dù sao mặc kệ em làm gì, tôi cũng ủng hộ em."

Hàn Đông cảm động hai mắt xoạch đẫm lệ, sáng sớm liền cho Vương Trung Đỉnh ăn triệt để một phen.

...

Vài ngày sau đó, hết thảy đều bình an vô sự.

Hoàng Thác vì để giảm bớt khả năng phát sinh hiểu lầm, cơ hồ không ghé qua kịch tổ lần nào, bất quá vẫn như trước duy trì tình bằng hữu qua lại cùng Vương Trung Đỉnh.

Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, liền đến công ty Vương Trung Đỉnh một lát, hai người trò chuyện một chút liền kéo đến chủ đề bộ phim truyền hình này.

"Phạm đạo diễn thổi phồng Hàn Đông với tôi, nói cậu ta diễn cái vai quỷ Dương này đến tuyệt. Tương lai vừa truyền bá, khẳng định đưa tới không ít bêu danh, ha ha ha..." Hoàng Thác sảng khoái cười lớn.

(bêu danh: tên dùng để thóa mạ, xỉ nhục)

Vương Trung Đỉnh mặc dù khó chịu, nhưng cũng cười cười.

"Đó là đương nhiên, thời gian chưa truyền bá đã bắt đầu bị mắng rồi, chờ truyền bá không biết sẽ bị nguyền rủa thành cái dạng gì."

Hoàng Thác có chút nghe không ra thâm ý trong lời nói của Vương Trung Đỉnh, còn gật đầu, "Quả thật, tôi thấy người trong kịch tổ đều đánh giá cao kỹ năng diễn xuất của cậu ta."

"Bọn họ không phải đánh giá cao kỹ năng diễn xuất, là không quen nhìn thái độ làm người của hắn." Vương Trung Đỉnh lại bắt đầu châm ngòi.

Hoàng Thác nhíu mày khó hiểu, "Thái độ làm người?"

"Hắn sở dĩ lúc đang diễn lại bị đánh, căn bản không phải là diễn quá chuẩn xác, mà là những diễn viên khác nhân cơ hội trả thù. Những người đó thấy tôi và hắn quan hệ tốt, không dám trực tiếp gây với hắn, chỉ có thể nương cơ hội này trút giận."

"Vì sao phải trả thù? Là bởi vì quá giỏi sao?" Hoàng Thác vẫn không bắt được trọng điểm.

Vương Trung Đỉnh chỉ có thể tiếp tục đen, "Nếu giỏi thì tốt rồi, chỉ sợ hắn một lọ bất mãn nửa bình ngông nghênh, mỗi người đều không phục hắn, hắn lại càng muốn đùa giỡn uy phong, khoe khoang thối."

Hoàng Thác khó mà tin được, "Tôi thấy bình thường ở kịch tổ cậu ấy rất giản dị, người ta là phối hợp diễn đòi các loại yêu cầu với sản xuất, cậu ấy không ghế cũng không nói một tiếng."

Vương Trung Đỉnh hừ cười một tiếng, "Hắn không phải không đề cập tới a? Hắn là nói sau lưng, yêu cầu càng quá phận!""Nhưng là đã vài ngày liền, cũng chưa thấy hắn ngồi trên ghế."

"Bởi vì thứ hắn yêu cầu ngồi phải là long ỷ."

"... Cái gì?"

"Hắn bắt kịch tổ đặt cho hắn một cái long ỷ, cuối cùng phải nửa tháng mới cố đẩy nhanh tốc độ hoàn thành."

Hoàng Thác hơi hơi nheo mắt lại, "Hắn cũng dám nói loại yêu cầu này?"

Vương Trung Đỉnh trong lòng thầm nghĩ: vốn là không dám, nhưng ta thấy Hoàng thủ trưởng ngài quan tâm nghỉ ngơi hằng ngày của hắn như vậy, ngay cả chuyện không có ghế đều nhớ kỹ trong lòng, có thể nào không đem hắn trong lòng ngài hảo hảo thượng một phen?

Chứng kiến "Bất đắc dĩ" trong mắt Vương Trung Đỉnh, Hoàng Thác không khỏi cảm thán, "Thật không nhìn ra a ~ "

Nhị hàng vô lại cà lơ phất phơ này, thế mà cũng quá có quyết đoán đi!

"Anh không nhìn ra thôi, hắn thông thường chuyện thất đức nào cũng đã ám lên. Thuộc loại 'Sau lưng đem người lừa thảm, giáp mặt còn muốn đỡ một phen'."

Hoàng Thác lại hỏi , "Nếu như vậy, cậu vì cái gì còn quan hệ thân thiết với hắn như vậy?"

Hoàng Thác tuy rằng quen Vương Trung Đỉnh không lâu, nhưng đối với tính tình của y vẫn là rất hiểu. Nếu Hàn Đông không phẩm chất không tốt, Vương Trung Đỉnh không có khả năng coi trọng hắn.

Trả lời vấn đề này, quả thật cần tốn một phen chất xám, lấy cớ bình thường khẳng định không thể qua mặt Hoàng Thác.

Vì thế Vương Trung Đỉnh nói: "Có chuyện, tôi vẫn luôn không dám nói thật với anh."

"Chuyện gì?" Hoàng Thác tò mò.

Vương Trung Đỉnh nói ra chân ngôn, "Tôi mặt ngoài nhìn chính phái, kỳ thật trong lòng thích người phản nghịch."

Hoàng Thác cười ha ha, quả nhiên là đồng đạo!

Hơn nữa gã và Vương Trung Đỉnh càng nhất trí hơn ở "Ưu điểm" là: có ý tưởng đều không nói lên, tự mình vụng trộm thích.

Bất quá, gã đối với lần "Tẩy não" này của Vương Trung Đỉnh vẫn bảo trì cảnh giác nhất định. Dù sao gã đã nói qua lý do cự tuyệt cho Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh nói lời này cũng có thể có thể xuất phát từ nhân tình, cho nên là thật hay giả còn phải nghiên cứu thêm.

"Xem ra tôi cần phải đến studio một chuyến rồi." Hoàng Thác trước khi đi nói với Vương Trung Đỉnh.

Vương Trung Đỉnh thần kinh căng thẳng, trả lời: "Vẫn là đừng đi, tránh bị Hàn Đông gây ra một bụng tức giận."

Hoàng Thác lại nói: "Tôi đây càng muốn xem xem, tuy rằng tôi không có quyền nhúng tay vào công việc quay phim của các cậu, nhưng là người có thể phá hủy thanh danh bộ phim này, tôi nhưng không thể ngồi xem không để ý tới."

Vương Trung Đỉnh chỉ có thể cố mà làm tỏ vẻ ủng hộ.

Sau khi Hoàng Thác đi rồi, Vương Trung Đỉnh lệnh Nhị Lôi đi mua một cái long ỷ.

"Mua long ỷ làm gì?" Nhị Lôi khó lý giải, "Hàn Đông quay không phải là phim kháng chiến sao? Lúc ấy hoàng đế đã sớm bị hủy bỏ đi?"

Vương Trung Đỉnh minh xác nói, "Cho Hàn Đông ngồi."

Nhị Lôi nghẹn lời, Vương tổng càng ngày càng quá mức, còn tiếp tục đùa như vậy, tôi đây thật sự sợ ngài ngày nào đó sẽ đến cửa thành Thiên An Môn mà làm lễ cầu hôn người ta a!

"Có vấn đề sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Nhị Lôi thống khoái đáp: "Không thành vấn đề."

Chỉ cần là có thể xúc tiến tình cảm của Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh, đều phải ủng hộ bất chấp hết thảy đi.

Khuya về nhà, Vương Trung Đỉnh tự nhiên mà đem chuyện này nói cho Hàn Đông.

Hàn Đông kinh ngạc, "Anh không phải lặp đi lặp lại bắt em ở kịch tổ phải giản dị sao? Như thế nào còn cho em ngồi long ỷ?"

Vương Trung Đỉnh nói: "Còn tiếp tục giản dị nữa thì em ngay cả chỗ để đứng cũng không có, so với tiêu tốn tâm tư lo đến ý niệm người khác, không bằng hảo hảo lo cho tình cảm của chính mình."

Hàn Đông kích động chà xát tay, rốt cục có thể danh chính ngôn thuận lợi hại một phen rồi !

Vì thế hướng Vương Trung Đỉnh các loại khen, "Em phát hiện anh càng ngày càng có mị lực, càng ngày càng cuồng bá khốc soái, em thật hạnh phúc được gặp anh."

Lòng hư vinh của Vương Trung Đỉnh bành trướng, tiếp tục nhận lấy ngưỡng mộ cùng sùng bái của vợ mình.

"Hơn nữa ngày mai Hoàng thủ trưởng có thể đến tham ban, tôi không hi vọng em phải thấp hơn gã một đầu."

Nghe nói như thế, Hàn Đông lập tức quỳ liếm cho Vương Trung Đỉnh.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.