Buổi tối, Hàn Đông chỉ mặc một cái quần lót giạng thẳng cẳng trên chiếc
giường hai mét. Vẫn không chứa được hết, hai chân còn thò ra khỏi
giường. Du Minh vừa mới đi tới cửa, thấy một màn như vậy nhịn không được dừng bước.
Vương Trung Đỉnh quả nói không sai.
Cùng một tư thế, người khác làm nhìn rất bình thường, Hàn Đông làm lại thành tiêu hồn. (mê hồn, ngây ngất, cực lạc....)
Du Minh đột nhiên muốn được xem Hàn Đông diễn cảnh ngã xuống nước kia,
trong cảnh đó, Hàn Đông rơi xuống thật nhanh từ độ cao trăm mét, thân
thể đập xuống mặt nước liền bị tứ phân ngũ liệt (tan vỡ chia năm xẻ bảy). Nếu người khác quay cảnh này sẽ phi thường kinh tởm, nhưng đổi lại là
Hàn Đông, cảnh tứ chi tản mạn khắp nơi kia nhất định vô cùng kinh diễm.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy bàn tay hắn đưa đến giữa 2 chân, phi
thường bất nhã kéo kéo quần lót, cảnh xuân chợt tiết kia trong nháy mắt
đem suy nghĩ tốt đẹp của cậu đập tan.
Vừa định xoay người về phòng, chợt nghe thấy Hàn Đông ở đằng sau hô một tiếng.
"Minh nhi, cậu lại đây."
Du Minh khôi phục biểu cảm lãnh đạm đạm, "Để làm gì?"
"Kể cho cậu một chuyện rất vui." Hàn Đông cười híp mắt.
"Chuyện gì?"
Hàn Đông cầm tay Du Minh đưa đến trên quần lót của mình, nói: "Cậu kéo một chút."
"Cậu có bệnh a?"
Du Minh vừa muốn rút tay về, lại bị Hàn Đông nắm lấy.
"Cậu giúp tôi thử xem độ co dãn thế nào." Hàn Đông nói.
Du Minh tùy tiện kéo kéo, nói: "Co dãn rất tốt."
"Phải không? Rõ ràng đang rất vội, vẫn nhất định theo tôi bới lông tìm
vết, cậu nói Vương Trung Đỉnh có phải muốn tặng tôi quần lót hay không
a?"
Du Minh ngay cả đầu đuôi sự tình cũng không biết, làm sao có thể biết ý định của Vương Trung Đỉnh.
"Hẳn là thế." Nói một câu cho có lệ.
Hàn Đông vừa nghe lời này, nhất thời mắt lộ ra tà quang.
"Theo tính cách của anh ta, tặng trực tiếp khẳng định kéo không hạ mặt
mũi. Tôi đoán anh ta sẽ thừa dịp tôi ngủ trộm đến đây tặng, cậu tin
không?"
Hàn Đông ngày trước đã đoán nhiều như vậy, thường thường đều ứng, cho nên Du Minh không thể không tin.
Vì thế, Hàn Đông đứng dậy nhặt quần lót rơi rụng khắp mơi, cả cái trên
người này, đồng thời ném hết vào thùng rác. Để tránh lúc mộng du lại đi
nhặt về, hắn còn đặc biệt nhổ vài ngụm nước miếng vào bên trong.
"Nếu anh ta thấy tôi không mặc, sẽ không thể nào không tự tay mặc quần lót vào cho tôi."
Du Minh quả thực phục Hàn đại gia, lần sau trước khi thả Điểu đánh tiếng trước một chút được không?
Hàn Đông cũng mặc kệ, trực tiếp ném mình lên trên giường, một chân duỗi
thẳng, một chân gấp lên, hai chân bổ ra một cái đại góc độ. Cái mông
trần trụi cao điệu mê người, cái gì lộ được đều lộ ra, chỉ sợ người ta
cho là hắn đã mặc quần lót.
...
Giờ này khắc này, Vương Trung Đỉnh đang ở nhà triển khai hoạt động tẩy não "Vạch tội đuôi sam thúc thúc".
Nguyên nhân chính là Tây Tây chơi xấu ở trên giường Vương Trung Đỉnh không chịu đi.
Trừ bỏ mấy ngày khi mới đến Bắc Kinh, khi ấy Tây Tây bởi vì chưa thích
ứng luôn kề cận Vương Trung Đỉnh, thời gian còn lại đều là tự ngủ một
mình. Kết quả hôm nay sau khi tiếp xúc với Hàn Đông trong chốc lát, lại
trở lại giống như tiểu vương bát một mực dính trên người Vương Trung
Đỉnh, nói gì cũng không chịu về phòng của mình.
Vương Trung Đỉnh mặc nhiên đem trách nhiệm đổ lên đầu Hàn Đông, lại bắt đầu quá trình giáo dục gian nan.
"Con bị lừa rồi, hắn làm như vậy chỉ vì muốn hôn con."
Nhưng nhất định Tây Tây cho là mình mới là bên chiếm được tiện nghi.
"Là con muốn ăn kẹo của thúc ấy, mới cố ý để cho thúc ấy hôn."
"Hắn chính là bởi vì biết con sẽ cố ý để cho hắn hôn, mới ăn kẹo."
"Không đúng, là con cố ý để cho thúc thúc hôn, thúc mới bằng lòng để lại kẹo ngoài miệng cho con."
"..."
Hàn Đông chỉ cần tung ra một ít thủ đoạn mấy phút đồng hồ, Vương Trung
Đỉnh lại tốn mất mấy giờ mới có thể giảng minh bạch cho Tây Tây. Hơn nữa sau khi giải thích rõ vẫn là không đạt đến tác dụng chính diện, mà
khiến cho Tây Tây sản sinh nghi ngờ và xuyên tạc đối với rất nhiều lời
Hàn Đông nói.
"Ba ba, có phải người không thích con nữa không?"
Vương Trung lập tức phản bác, "Ai nói?"
"Đuôi sam thúc thúc, thúc ấy nói sau này sẽ là ba ba của con."
Vương Trung Đỉnh, "..."
"Người thật muốn đưa con cho người ta sao?"
Vương Trung Đỉnh vội giải thích, "Chú ấy không phải ý đó."
"Vậy là có ý gì?"
Vương Trung Đỉnh nhất thời không nói lên lời, cũng không thể nói Hàn Đông và y cùng một chỗ đi?
Tây Tây vừa nhìn thấy Vương Trung Đỉnh không trả lời được liền đau khổ, gắt gao ôm Vương Trung Đỉnh không buông.
"Ba ba, ngàn vạn lần không được đưa con cho đuôi sam thúc thúc. Vốn con
còn cảm thấy chú ấy rất tốt, nhưng sau khi người cho con biết chân
tướng, con đã không còn cách nào tiếp nhận chú ấy."
Vương Trung Đỉnh kiên nhẫn khuyên nhủ: "Sẽ không, làm sao ba có thể đưa
con vào tay người xấu?" Kết quả Tây Tây vẫn là không những không yên
tâm, trái lại giống như đột nhiên ý thức được điều gì, lộ ra vẻ hoảng sợ nghiêm trọng."Nếu ba ba biết thúc thúc là người xấu, vì sao lại để cho
người ta đón con?"
"Cái này..."
"Ba ba, người đừng hòng bỏ rơi con! ! !"
Vương Trung Đỉnh vạn bất đắc dĩ, đành phải đồng ý cho Tây Tây ngủ ở phòng của mình.
"Vậy con leo xuống khỏi người ta đi? Như vậy sao ta ngủ được?"
"Không, con muốn nằm trên người ba ngủ."
Tây Tây không đầy một lát liền ngủ mất, bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt
cánh tay Vương Trung Đỉnh. Chỉ cần có động tĩnh rất nhỏ liền tỉnh lại,
ngủ đến thập phần không yên ổn.
Tay Vương Trung Đỉnh sờ đến đám tóc xoăn, vuốt vuốt, cuộn nhỏ biến thành cuộn to. Sau đó ngay cả cái đầu biến thành lớn, phía trên đột nhiên
hiện ra một cái đuôi thỏ.
Vương Trung Đỉnh không khỏi sửng sốt.
Sau đó, thân thể đang úp sấp chậm rãi ngồi dậy.
Vương Trung Đỉnh thấy gương mặt Hàn Đông cười như không cười, hơn nữa cả người trần như nhộng, hai cái đại chân dài giạng rộng tư thế cưỡi ở eo
mình.
Vương Trung Đỉnh muốn lấy tay đẩy Hàn Đông ra, nhưng căn bản nâng không nổi.
Hắn biết mình đang bị "Quỷ áp giường", nói chính xác thì là "Giấc ngủ tê liệt" . Ý thức đã tỉnh táo lại, những thân thể vẫn còn trong trạng thái ngủ say.
Vương Trung Đỉnh giằng co một trận, rốt cục tỉnh táo lại.
Nằm trên người y vẫn là thân thể nhỏ nhắn kia, chính bởi vì ngực bị đè xuống, mới xuất hiện ảo giác vừa rồi.
Vì thế Vương Trung Đỉnh định tách Tây Tây ra, nhưng vừa dùng sức đứa bé
liền tỉnh, ủy khuất nức nở hai tiếng. Vương Trung Đỉnh lo nhi tử sợ hãi, liền tiếp tục để nó nằm trên người như vậy.
Không đầy một lát, cảnh tượng quen thuộc tái hiện.
Hàn Đông lại bắt đầu ở trên người y đong đưa, tư thế tựa như y từng nhìn thấy ở trường quay. Chẳng qua quần áo che đậy đều không có, chỉ còn lại cái mông trần sóng lắc lắc...
(sóng: phóng túng, dâm đãng)
Vương Trung Đỉnh lại buộc mình tỉnh lại, lần này không thể không đánh thức nhi tử, sửa tư thế thành thành nghiêng người ôm.
Kết quả vừa đi vào giấc ngủ, hài tử lại biến thành tên kia, chẳng qua chỉ thay đổi tư thế.
Tư thế lần này so ra hoàn toàn ăn khơp với tư thế ngủ của Hàn Đông, lưng nằm nghiêng hướng về phía Vương Trung Đỉnh, cái mông cao cao nhếch lên, hai chân mở ra một cái góc lớn, tùy tiện khoe ra chỗ kín.
"Sờ ta... Sờ ta..."
Giống như tiếng xẹt xẹt kinh khủng của hộp băng lại trở thành âm phù mê người, lượn lờ khuếch tán bên tai Vương Trung Đỉnh.
Y rõ ràng cảm giác được bàn tay mình chạy dọc ở mặt trong đùi Hàn Đông,
khiến cho cơ thể run rẩy kịch liệt, hết thảy cảm giác kia đều vô cùng
chân thật.
Đột nhiên không muốn tỉnh dậy...
Thân thể cũng chưa hề đụng qua, ý thức đã sớm phát sinh bạo loạn.
Vương Trung Đỉnh mặc kệ bản thân bị thần kinh chi phối đưa tay vuốt ve
mông thịt mềm của Hàn Đông, chính là khối thịt nơi mà y vẫn thường xuyên dùng chân đá, cảm xúc quen thuộc như thế. Sau đó đưa ngón tay nhét vào
khe mông, tùy ý vuốt ve những nếp nhăn ở giữa, ngay cả chính y cũng
không biết vì cái gì lại thích sờ nơi biến thái này như thế ...
Sau hết thảy phát sinh, hoàn toàn phá tan những ràng buộc dục niệm bén rễ trong đầu Vương Trung Đỉnh.
Y cũng không biết mình thích nhìn tư thế hạ lưu như thế, thích nghe âm
thanh thô tục như thế, thích dùng phương thức thô bạo như thế "làm" đối
phương đến gào khóc cầu xin tha thứ...
Chờ Vương Trung Đỉnh thật sự tỉnh lại, y như cũ chưa hề chạm tới, con trai đã sớm lăm đến đầu giường.
...
Hàn Đông một đêm vô mộng.
Đêm qua ngủ dạng nào, buổi sáng liền thức dậy như vậy.
Đáng thương cho Du Minh, gần như một đêm không ngủ được, vừa nghe được
cách vách có động tĩnh liền chạy vọt sang, chỉ vào mũi Hàn Đông gầm lên
giận dữ: "Cậu không phải nói đêm qua anh ta sẽ đến sao? Người đâu?"
Hàn Đông lơ mơ nhìn cậu, "Cậu như thế nào còn kích động hơn tôi vậy?"
"Vô nghĩa, cũng vì cậu nói đêm qua anh ta sẽ đến, làm cho tôi suốt một
đêm đều chờ động tĩnh ở cửa! Đắc ý a! Như thế nào không đắc ý nữa? Còn
đem quần lót ném đi, tôi xem cậu hôm nay mặc cái gì!"
Hàn Đông không nhịn được, liều mạng lấy lại mặt mũi.
"Coi như anh ta không tặng quần lót cho tôi bằng cách này, khẳng định cũng sẽ có cách khác."
Du Minh gật gật đầu, dựa theo ý tưởng YY của Hàn Đông: "Được rồi, anh ta nhìn thấy cậu trần trụi đảm bảo tròng mắt sẽ rơi xuống dưới đất, cậu
vừa lòng chưa?"
Hàn Đông, "..."
Du Minh mắng đủ xong liền trở lại phòng mình.
Hàn Đông lại ghé vào cửa phòng cậu năn nỉ: "Cho tôi mượn quần lót mặc."
"Không có quần mới." Du Minh ngữ khí lạnh cứng.
Hàn Đông nói: "Mặc rồi cũng được."
Du Minh không để ý hắn, bận rộn thu dọn đồ đạc của mình.
Hàn Đông hừ cười nói: "Cậu còn sợ tôi mang thai a?"
"Cút, không mượn!"
Vì thế, Hàn Đông tiếp tục áp dụng phương thức lưu manh, ngươi không cho mượn ta liền cứ thế lắc lư trước mặt ngươi.
Cuối cùng Du Minh không thể nhịn được nữa, rốt cục đem một cái quần lót mới vất lên mặt Hàn Đông.
Trên đường đến đoàn phim, Hàn Đông còn trêu chọc Du Minh: "Quần nhỏ của cậu quá chật, khiến Đại Điểu của héo rũ rồi."
Du Minh trái lại trào phúng: "Đây không phải chính là hợp ý Vương tổng
sao? Cậu có thể coi như người ta tặng cho cậu, dù sao cậu tự lừa chính
mình cũng sẽ tin."
Hàn Đông âm thầm nghiến răng, Tiểu Minh nhi, cậu chờ, chờ tôi ngày nào
đó sẽ YY ra một đoạn thông dâm của cậu, sau khi tự lừa mình thành công
nhất định sẽ đi mật báo!
Vào đoàn phim, Lỗ đạo diễn đang kêu gọi mọi người lĩnh đồ.
"Mùa hè cũng sắp tới, Vương tổng nghĩ đến chúng ta quay phim vất vả, đặc biệt định chế một đám quần áo chuyên biệt. Vừa rồi tôi thử một chút,
vừa thoải mái lại mát mẻ, có thể mặc lúc nghỉ ngơi."
Bởi vì studio ồn ào, Hàn Đông không nghe rõ lỗ đạo diễn đang nói gì, liền túm một người hỏi thăm.
"Làm gì đây?"
"A, Vương tổng có tặng chúng ta một đám quần áo."
Sống lưng Hàn Đông nháy mắt thẳng lên, cố ý chọc chọc Du Minh, "Tôi đã
nói gì? Anh ta nhất định sẽ nghĩ cách khác! Bất quá tặng quần lót tập
thể ...thế này có chút khoa trương phải không?"
Du Minh nghiêng qua hắn liếc mắt một cái, "Yên tâm, không ai nghĩ đến là vì cậu đưa đến đâu."
Hàn Đông tự mãn duỗi duỗi đầu lưỡi, tự mình hiểu được là đủ rồi.
Lúc hai người đi lĩnh, Lỗ đạo diễn đưa một phần từ chỗ khác cho Hàn Đông.
"Đây là của cậu."
Hàn Đông phi thường thiếu thu liễm nhún nhún vai, "Nhận loại đãi ngộ đặc biệt này, tôi thật cảm thấy hổ thẹn với mọi người."
Du Minh không thèm để ý đến hắn, quay đầu lại tự đi đến phòng thay quần áo.
Sau khi mở gói đồ, Du Minh cầm qua cho Hàn Đông xem.
"Ê, không phải quần lót, là quần đùi."
Hàn Đông đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó vỗ mạnh đùi một cái.
"Quá thông minh!"
Du Minh không hiểu, "Làm sao lại là thông minh?"
Hàn Đông cực kỳ hứng thú nói: "Tặng các người quần đùi, tặng tôi quần
lót, không phải thông minh hơn so với tặng quần lót tập thể sao?"
Du Minh muốn nói: tôi hoàn toàn, từ đầu, chưa hề nghĩ Vương tổng tặng quần lót tập thể.
Hàn Đông mở gói của mình ra, nụ cười trên mặt ngưng trệ, sao cũng là
quần đùi? Vốn tưởng rằng chỉ dùng để đến che mắt người khác, kết quả lật xuống dưới nữa, vẫn là một cái quần đùi.
Chẳng qua của người ta là quần ống rộng, hắn chính là quần ôm chân mà thôi.
(Chết cười =))))