Phong Mang

Chương 26: Chương 26: Thằng ranh chết tiệt!




ợng cũng từ phòng đơn đổi tới phòng tập thể ở ký túc xá, tuy rằng đãi ngộ giảm xuống, nhưng tâm tình tốt hơn trước nhiều. Có bạn cùng phòng cùng nhau tập luyện, cuộc sống không quá mờ mịt buồn tẻ.

“Sau khi thảo luận, nghệ danh của cậu sẽ là Lý Thiên Bang. Xuất thân trong gia đình nghệ thuật, ông nội là người sáng lập Hiệp hội Trung Hoa nghệ thuật ở Mỹ. 10 tuổi theo ba mẹ di dân tới Mỹ, tốt nghiệp Yale Drama. Mà cậu là trong một cuộc thi nghệ thuật được Lương giám chế chọn vào công ty…”

Những người còn lại cũng giống như Lý Thượng bị đủ loại đóng gói. Vì tránh trường hợp sau này các nghệ sĩ tự phá hoại nhau, bối cảnh thật của mỗi người chỉ có thể lén lút trao đổi. Lý Thượng đã từng phải phẫu thuật chỉnh hình, chuyện này càng phải cấm tiết lộ.

“Từ hôm nay trở đi, các cậu đều phải đổi lại các thiết bị thông tin liên lạc, dùng số mà công ty đưa cho, không được liên lạc với bằng hữu. Làm như vậy là để tránh phiền phức khi debut. Đương nhiên, một khi các cậu trở thành người mới, có thể tự nắm giữ các mối quan hệ, chúng tôi sẽ trả tự do.”

Hàn Đông xuất viện được hơn một tuần, gọi cho Lý Thượng vô số cuộc vẫn không có người nghe. Mắt thấy hôn sự của Diệp Thành Lâm càng lúc càng gần, trong tài khoản vẫn chỉ có mấy trăm đồng.

“MD! Biết ngay là không thể trông cậy vào thằng nhóc này mà!”

Hàn Đông một bên mắng chửi nhưng vẫn không chịu bỏ ý định, bình thường mấy tên xưng huynh gọi đệ, vừa nghe đến vay tiền là mỗi người trốn không thấy mặt mũi. Duy chỉ có Lý Thượng đồng ý, không tìm hắn thì tìm ai?

Vừa muốn ra khỏi nhà, Hàn Đông đột nhiên ý thức được một chuyện rất quan trọng, Lý Thượng ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh, nếu giờ hắn đi tìm Lý Thượng, có phải sẽ có khả năng gặp phải Vương Trung Đỉnh không?

Hàn Đông bấm đốt tay tính toán, điềm xấu!

Không được, mình phải hóa trang hóa trang…

Hàn Đông thay một đôi giày cũ mèm hết mốt sờn rách, phía dưới phối hợp mang thêm một cái quần đáy rộng lụng thụng tới đầu gối, lộ ra cái quần bông bên trong. Khóe miệng dính bẩn lem luốc, tóc rối tung lòa xòa, hai má dán thêm bảy cái mụt ruồi, trên mụt còn có mấy cọng lông… Còn ngại chưa đủ dơ lăn lăn trên đất thêm hai vòng, ngại người chưa đủ “mùi” lại phun thêm một chút thuốc diệt côn trùng.

Cứ quái vật như thế, rời nhà!!!

Kết quả đương nhiên có thể đoán, ngay cả cửa lớn của công ty Hàn Đông cũng không được vào.

Cuối cùng một anh cảnh vệ vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng phải tự mình lắc lư tới nghiêm mặt năn nỉ hắn: “Đại ca! Cậu có thể cách xa tôi một chút không? Cơm trưa muốn trào lên cổ họng rồi.”

“….”

Một chiếc xe chở người đại diện và thực tập sinh chậm rãi tới gần cửa chính, vị trợ lý đang ăn gì đó đột nhiên phát ra một tiếng nôn khan, lập tức xấu hổ chỉ ra ngoài cửa xe, “Ngại quá, cái thằng này trông thiệt tởm…”

Lý Thượng quét mắt về phía cửa sổ xe, đột nhiên cảm thấy người kia hình như hơn quen quen.

Ngay lúc đó, Hàn Đông cũng nhìn thấy hắn, vội vàng chạy tới đón đầu xe.

“Ê, dừng một chút!”

Bạn cùng phòng của Lý Thượng mở cửa sổ xe, kết quả bị mùi xông cho choáng váng, chỉ có thể ở bên trong hỏi vọng ra: “Anh là ai?”

Hàn Đông lớn tiếng gọi: “Lý Thượng! Tôi là Hàn Đông đây! Mau ra đây ngay!”

Người đại diện lạnh giọng chất vấn: “Lý Thiên Bang, cậu biết tên này hả?”

Nếu là bình thường, Lý Thượng còn có thể nháy mắt ra hiệu cho Hàn Đông, nhưng với cái phong cách hiện tại… Lý Thượng thật không dám liếc mắt thêm nữa.

“Không biết.”

Nhìn thấy xe bắt đầu chuyển bánh, Hàn Đông nhịn không được chửi ầm lên.

“Lý Thượng cái thằng ranh này!”

Mới vừa mắng xong, một chiếc xe đứng phía sau lưng lập tức bấm còi inh ỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.