Thời gian lưu chuyển, rất nhanh đến cuối năm.
Các đơn vị cũng đã nghỉ, đoàn phim Hàn Đông vẫn còn đang trong quá trình đẩy nhanh tốc độ.
Vì cam đoan hiệu suất quay phim cùng thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, Vương
Trung Đỉnh chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, dể Hàn Đông ngủ
lại ở khách sạn cùng những thành viên khác trong đoàn.
Cũng may nhiệm vụ quay phim ở địa điểm này đã sắp tiến tới kết thúc, hôm nay chỉ còn một phân đoạn cuối cùng, quay xong là có thể giải tán về
quê ăn tết rồi.
Trong khoảng thời gian này Vương Trung Đỉnh cũng luôn bận rộn, sáng nay
bốn giờ đã đến công ty, còn lôi theo một đám người của các bộ phận vốn
đang ngon giấc.
"Bộ phận của mấy người, ngày hôm nay nhất định phải hoàn thành tất cả công việc còn lại, buổi tối tôi đến nghiệm thu."
"Trong ngày hôm nay? Quá là nhanh đi? Có thể thư thả một ngày nữa không?"
Vương Trung Đỉnh giọng điệu không đáng thương lượng, "Cứ một ngày, không hoàn thành nhiệm vụ khấu trừ tiền lương, hoàn thành nhiệm vụ tặng cái
này."
Bành bạch bành bạch ba ——
Một loạt hộp đồng hồ đeo tay tinh mỹ mở ra, nháy mắt hào quang bắn ra bốn phía, chọc mù ánh mắt vài vị phụ trách kia.
Vì thế, mọi người rút lui khỏi văn phòng trong vòng hai giây.
Vương Trung Đỉnh gọi Nhị Lôi, "Đem thống kê thưởng cuối năm ra cho tôi xem."
Công ty giải trí thưởng cuối năm rất rộng rãi, nhất là tập đoàn Trung
Đỉnh, phía dưới nhiều nghệ sĩ tài đại khí thô (tài giỏi, tiếng tăm lớn)
như vậy, lễ vật nhỏ cho người nào cũng không được.
Cái gì trang sức cao cấp, nước hoa giá trên trời, đồng hồ hàng hiệu, các loại vật phẩm xa xỉ quả thực là cơm thường.
"Lỗ đạo diễn thích ăn tôm sú, nhắc nhân viên mang hai thùng đầy qua. Tào Phỉ Phỉ không phải luôn luôn nhắc muốn tới hồ Khoa Mạc nghỉ phép sao?
Cậu xem thời gian an bài cho nàng. Mặt khác trả tiền tranh chữ cho Cảnh
đại ca, cậu đừng quên đưa tận tay ..."
Vương Trung Đỉnh nói rõ từng mục từng mục, Nhị Lôi ở bên cạnh ghi chép chi tiết.
"Còn có vị nào chưa đề cập tới không?"
Nhị Lôi đang tìm kiếm, Vương Trung Đỉnh trực tiếp giật sổ của hắn lại.
Nhìn qua một hồi, đại bộ phận nghệ sĩ đều đã chiếu cố tới, chỉ còn lại có mấy người dường như khó thu phục.
Tỷ như Lý Thượng.
Vương Trung Đỉnh ngẫm nghĩ một lát, nói: "Tìm cho cậu ta một cái máy mát xa đi, tôi thấy gần đây cậu ta đi đường có vẻ khó khăn."
"Hảo." Nhị Lôi lại hỏi, "Còn Calne đạo diễn?"
Thái độ Vương Trung Đỉnh đột ngột chuyển biến, "Gã cũng phải tặng? Gã lại không ăn Tết âm lịch."
"... Nhưng ngài ấy muốn."
"Muốn? Chủ động đòi ?"
"Ân, ngài ấy nói muốn nhập gia tùy tục."Mặt Vương Trung Đỉnh quả nhiên
chìm xuống, ngữ khí cũng có vẻ có chút khó chịu, "Vậy tặng một bộ thiết
bị quay phim đi."
Nhị Lôi thật cẩn thận nói: "Nhưng người ta muốn không phải thứ này."
"Còn kén cá chọn canh?" Vương Trung Đỉnh càng tức giận.
Nhị Lôi có chút xấu hổ, "Được rồi, vậy thì tặng một bộ thiết bị quay phim."
Kết quả vừa muốn viết xuống, Vương Trung Đỉnh lại ngăn cản.
"Chờ đã."
Nhị Lôi khó hiểu, "Làm sao vậy?"
Vương Trung Đỉnh lại nghĩ nghĩ, Calne một danh đạo quốc tế, lần đầu tiên ăn tết tại Trung Quốc, lại là tự mình chủ động yêu cầu, không hảo hảo
chiêu đãi một chút quả thật có chút không hợp đạo.
Huống hồ y thấy trong khoảng thời gian này Calne tương đối gần gũi cùng
Hạ Dương Trác, hẳn là không còn nhiệt tình đối với Hàn Đông như vậy nữa.
Vì thế liền hỏi Nhị Lôi: "Calne muốn cái gì?"
Nếu ở trong phạm vi năng lực, có thể suy xét thỏa mãn được.
Nhị Lôi lặng nửa ngày mới há mồm, "Cái kia... Ngài ấy nói chính là muốn nguyên bộ ảnh kia của Hàn Đông."
Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt liền tái rồi, tên ngoại lai thối này còn con mẹ nó chưa từ bỏ ý định? Không dứt phải không?
Vì thế, y nói với Nhị Lôi: "Không thành vấn đề."
Nhị Lôi giật mình, "Không thành vấn đề?"
"Trước tiên P xóa nửa người dưới của Hàn Đông, sau đó lại gửi qua cho gã." Vương Trung Đỉnh ánh mắt ngoan độc.
Nhị Lôi lảm nhảm, "Kia còn không bằng P thêm một tầng sa mỏng, phỏng chừng nhìn xong sẽ càng thất vọng điên đảo."
(sa mỏng: loại áo khoác ngoài hờ hững xuyên thấu nửa kín nửa hở J))
"Cậu lầu bầu cái gì đây?" Vương Trung Đỉnh lạnh giọng chất vấn.
Nhị Lôi vội trả lời: "Không không không, tôi nghĩ là vẫn nên trực tiếp tặng một bộ thiết bị quay phim đi."
Vương Trung Đỉnh lại nhìn lướt qua vở, thấy cũng đã gần đủ rồi, liền đưa cho Nhị Lôi, "Được rồi, đi chuẩn bị đi."
"Hàn Đông thì sao?" Nhị Lôi hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Hàn Đông không có trong phạm vi suy xét."
"Chính là mọi người có, chỉ cậu ấy không có, tôi sợ mọi người sẽ nói xằng bậy." Nhị Lôi có chút khó xử.
"Có cái gì có thể nói ? Coi như tôi lén đãi ngộ đặc biệt với Hàn Đông,
cũng bởi vì cậu ấy cống hiến lớn, ai không phục xuất ra một cái kịch
bản giống như 《 trộm ảnh 》 đi!"
Không ngờ, Nhị Lôi lại nói: "Cái tôi gọi là xằng bậy không phải vì bức
xúc anh ưu đãi Hàn Đông, mà là sợ những người đó nghĩ anh lại chán ghét
cậu ấy a."
Mặt Vương Trung Đỉnh xanh một trận lại trắng một trận.
Đây là không cẩn thận lỡ miệng lộ ra rồi sao? (ý là không cẩn thận nói lộ ra việc muốn tặng quà đặc biệt cho Hàn Đông)
Vì thế y vội vàng nói lại, "Được rồi, như vậy tùy tiện tặng một chiếc xe thể thao đi."
Nhị Lôi nghĩ thầm, xe thể thao cũng có thể gọi là "Tùy tiện tặng" ? Vậy
"đãi ngộ đặc biệt" của ngài đây phải được tặng cái gì? Tử Cấm Thành sao?
"Thôi được rồi, cậu có thể đi chuẩn bị." Vương Trung Đỉnh nói.
Nhị Lôi đang định đi, Vương Trung Đỉnh đột nhiên lại gọi lại.
"Còn có chuyện gì sao?" Nhị Lôi bất ngờ.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, nói: "Đừng quên đốt chút gì đó yêu thích cho Y Lộ."
"Ân, tôi biết rồi."
Sau khi Nhị Lôi ra ngoài, lập tức nói với thư ký: "Đi đến hàng vàng mã
bảo người ta dán một cái Vương tổng đốt qua cho Y Lộ." (Nhị Lôi lại càng ngày càng dị =))))))
"... Là Vương tổng hiện tại hay là Vương đổng trước kia?" Thư ký hỏi.
Nhị Lôi cũng vừa mới nhớ tới, vì thế nói: "Đều đốt." Nhi đồng không thể không có ba ba đi.
...
Đoàn phim Hàn Đông tiến trình quay phim đã quá nửa, lúc này chính là thời gian nghỉ ngơi, Du Minh lại đến đây tham ban.
"Sao cậu lại tới đây?" Hàn Đông hỏi.
"Tôi nghe đoàn phim khác nói có một nam nhân để mắt đến Hạ Dương Trác, cho nên đặc biệt đến đây xem."
Ngữ khí Hàn Đông đột nhiên có chút mất tự nhiên, "Vậy sao? Tôi như thế nào không biết việc này?"
Kết quả, hắn vừa nói xong, một nữ diễn viên cùng tổ lại chỉ cho Du Minh
nói : "Chính người nam nhân kia, thấy không? Cái người đầu cua áo đen
..."
Du Minh đánh giá một lát, hướng Hàn Đông nói: "Tôi như thế nào cảm thấy không giống người tốt a?"
Ánh mắt Hàn Đông trộm lướt, vô nghĩa, giống người tốt ta còn có thể giá họa cho gã sao?
Du Minh liền gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Uy, "Giúp tôi tra thông tin cá nhân, tra xem gã rốt cuộc tên..."
Nói còn chưa nói xong, di động đột nhiên bị Hàn Đông đoạt lấy ngắt máy.
"Làm sao vậy?" Du Minh khó hiểu.
Hàn Đông nói: "Không cần tra xét."
"Vì cái gì?"
"Tôi biết tên gã."
"Tên gì?"
"...... Thái Bằng."
Du Minh trước tiên là nghi hoặc, ngay sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì,
"Thái Bằng không phải... Không phải chính là vị theo đuổi cậu kia sao?"
Hàn Đông chột dạ ừ một tiếng.
"Vậy gã tại sao lại..." Du Minh đang nói đột nhiên đem ánh mắt hoài nghi chuyển hướng Hàn Đông.
Hàn Đông quả nhiên tránh đi.
Một lát sau, tiếng gầm giận dữ của Du Minh liền vang lên.
"Tôi nói, rõ ràng là tới để ý cậu, cậu không nên giá họa xuống đầu người ta, cậu có đạo đức hay không a?"
Hàn Đông vội túm cậu lại, "Cậu nhỏ tiếng chút, đừng để cho người khác nghe được."
"Sợ bị người ta nghe thấy đừng có làm thế đi!"
Hàn Đông các loại giả bộ đáng thương, "Tôi cũng là bất đắc dĩ, bọn họ
nếu biết Thái Bằng là theo tôi tới, khẳng định đến chỗ Vương Trung Đỉnh
kia châm ngòi, nhất là cái tên tiểu Lương kia."
Du Minh một bộ biểu tình thay Hàn Đông sốt ruột, "Như vậy là Vương tổng
cũng không biết sao? Vạn nhất y muốn đến tham ban thì sao?"
"Một ngày cuối cùng rồi,hẳn là không có việc gì đi. Huống hồ Vương Trung Đỉnh ngày hôm nay còn có việc,không thể tới được."