Phong Mang

Chương 168: Chương 168: Thuần gia môn nhân




Sắc mặt Vương Trung Đỉnh không thể tự khống chế mà chìm xuống.

Nam nhân để lại cho vợ y một sợi dây thừng, khiến cho vợ y hồn khiên mộng nhiễu, thì ra chỉ là cái bộ dạng này.

Thật sự là một trời một vực so với tưởng tượng của y.

Diệp Thành Lâm trong tưởng tượng của Vương Trung Đỉnh trầm mặc nho nhã, một thân phong thái văn nghệ. Nhưng mà ở hiện thực Diệp Thành Lâm lại rắn chắc khỏe mạnh, nhiệt tình ngay thẳng, so với nhân vật bi tình muốn yêu không dám yêu hoàn toàn không có chỗ nào liên quan.

Đến tức là khách, Diệp Thành Lâm mặc dù đối với gương mặt Vương Trung Đỉnh hoàn toàn xa lạ, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi.

"Xin chào, xin hỏi anh là?"

Là nam nhân của Đông tử ngươi yêu nhất ... Vương Trung Đỉnh nghĩ trong lòng như vậy, nhưng ở trước mặt vợ Diệp Thành Lâm, vẫn phải để lại cho hắn vài phần mặt mũi.

"Người quản lý của Hàn Đông."

Nghe được hai chữ Hàn Đông, Diệp Thành Lâm đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó sảng khoái cười nói: "Thì ra là người đại diện của Đông tử a, hân hạnh hân hạnh."

Vương Trung Đỉnh cũng không nói gì.

"Tôi đi thay quần áo trước đã, anh ngồi uống ngụm trà."

Diệp Thành Lâm nói xong liền trở về phòng ngủ, hướng về Diệp phu nhân nhỏ giọng hỏi: "Người kia làm sao mà tới đây?"

"Em không biết, hình như là lái xe đến."

"Hắn có nói tới đây làm gì không?"

"Không có."

Diệp Thành Lâm buồn bực, người đại diện của Hàn Đông sao lại biết mình ở đây? Chẳng lẽ là tiểu tử Lý Thượng đó tiết lộ sao? Nếu thật là như vậy, theo tính cách Hàn Đông đã sớm không kìm nén được gọi điện thoại cho mình, sao lại không nói một tiếng phái người tìm đến chỗ này?

Không phải là Cẩu Tử đội chứ?

(cẩu tử đội: paparazzi)

Diệp Thành Lâm trước kia từng nghe Hàn Đông nhắc tới phóng viên giới giải trí, nói bọn họ có thể dùng bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào. Chỉ để đào được nguồn tin giá trị, có thể ngồi xổm mai phục khắp nơi liên tục mấy ngày đêm.

Nghĩ vậy, Diệp Thành Lâm lo lắng liếc ra bên ngoài một cái, kết quả lại đụng phải ánh mắt lãnh duệ của Vương Trung Đỉnh, đột nhiên cảm giác da gà toàn thân đều nổi lên rồi.

"Hắn đã nói chuyện gì với em rồi?" Diệp Thành Lâm lại hỏi vợ.

Diệp phu nhân nói: "Cũng không có nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm hoàn cảnh nhà mình."

Nghe nói thế, Diệp Thành Lâm lại càng nghi ngờ.

Vì thế dặn dò vợ, "Lát nữa nếu là hắn lại hỏi gì, em trả lời cẩn thận chút, tận lực đừng nói chuyện."

"Vì sao?" Diệp phu nhân khó hiểu.

Diệp Thành Lâm tỏ vẻ cẩn thận, "Anh nghi hắn là phóng viên, trộm lẻn vào nhà chúng ta lấy thông tin riêng tư của Hàn Đông."

"Không thể nào?" Diệp phu nhân kinh ngạc.

"Sao lại không? Em không nhận ra ánh mắt của hắn đặc biệt sắc bén sao?"

"Không a, ánh mắt anh ta nhìn em rất bình thường a."

"Bởi vì em không quen Hàn Đông, hắn nhìn em đương nhiên bình thường. Tóm lại nghe anh, có thể tránh được bao nhiêu thì tránh nói đi."

"Được rồi, em biết rồi."

Sau khi ra ngoài, Diệp Thành Lâm lại giống như không việc gì mời Vương Trung Đỉnh ăn cơm.

"Nếu sớm biết anh tới đã chuẩn bị thêm vài món ngon rồi."

Vương Trung Đỉnh không nói gì, cầm lấy đũa liền ăn.

"Trong nhà chỉ có mấy thứ này, anh ăn tạm vậy."

Vương Trung Đỉnh vẫn không nói chuyện.

Cho đến những phút cuối cùng, Vương Trung Đỉnh vẫn luôn trầm mặc như vậy. Diệp Thành Lâm và vợ cũng không dám mở miệng. Ba người yên lặng ăn cơm, không khí trong phòng vô cùng quỷ dị.

Không phải nói là phóng viên sao? Không rên một tiếng cũng gọi là phóng viên? Ánh mắt Diệp phu nhân nghi hoặc hướng về Diệp Thành Lâm.

Diệp Thành Lâm cũng buồn bực, người anh em này không nói lời nào thăm dò mình, chẳng lẽ cũng xuất thân thầy tướng số? Chỉ nhìn cũng ra tin tức sao?

Nghĩ thế, Diệp Thành Lâm nhịn không được mở miệng trước.

"Là Hàn Đông bảo anh tới tìm tôi sao?"

Hắn dám! Trong đầu Vương Trung Đỉnh nháy mắt lóe ra hai chữ này.

"Không phải, là tự tôi chủ động muốn tới."

Diệp Thành Lâm càng nghĩ không thông, "Tự mình chủ động tới?"

"Ừ."

Diệp Thành Lâm vẫn chờ Vương Trung Đỉnh giải thích thêm, chờ để lợi dụng lần giải thích này vạch trần y. Kết quả Vương Trung Đỉnh một câu cũng không nói, cứ như vậy trầm mặc ăn cơm của mình.

Cho nên kết quả vẫn là Diệp Thành Lâm phải chủ động gặng hỏi, "Vì sao anh phải tới tìm tôi?"

Vương Trung Đỉnh tận dụng hết cả một thân khí khái gia môn nhi mới bắt chính mình nói ra được những lời này.

"Muốn mời anh đến Bắc Kinh gặp Hàn Đông."

Sắc mặt Diệp Thành Lâm có chút cứng ngắc, lại hỏi: "Vì sao phải dẫn tôi đi gặp Hàn Đông?"

Những lời này Vương Trung Đỉnh càng không cách nào trả lời, cũng không thể nói ta vì muốn thể hiện tấm lòng rộng rãi bao la, khoan dung độ lượng của mình, muốn đặc biệt mời ngươi đến ngược ta đi?

"Anh là phóng viên sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi lại.

Diệp Thành Lâm, "Tôi là phóng viên?"

"Không phải phóng viên truy vấn như vậy làm gì."

Diệp Thành Lâm nghẹn lời, như thế nào lại là mình trở thành phóng viên rồi?

...

Ăn cơm chiều xong, Diệp Thành Lâm cùng Vương Trung Đỉnh ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh, giải thích triệt để rõ ràng mọi chuyện.

"Tôi nghĩ tôi không có cách nào quay về Bắc Kinh với anh, ba mẹ tôi đều ở nơi khác, để vợ ở nhà một mình tôi lo lắng." Diệp Thành Lâm uyển chuyển cự tuyệt.

Vương Trung Đỉnh nói: "Vậy dẫn cả vợ anh cùng đi."

"Chính là công việc của nhà máy rất bận, lãnh đạo chắc chắn sẽ không cho tôi nghỉ nhiều như vậy."

Vương Trung Đỉnh lại nói: "Cho tôi cách liên lạc với lãnh đạo của anh, tôi thuyết phục họ."

Diệp Thành Lâm thấy lý do nào cũng không được, bất quá đành phải nói thật.

"Tôi sở dĩ rời khỏi Bắc Kinh, đến một nơi xa như vậy, còn thay đổi số điện thoại, chính là vì không muốn tiếp tục liên hệ với cậy ấy nữa."

"Tôi không bắt anh liên hệ, tôi chỉ là muốn anh theo tôi trở về gặp cậu ấy một lần. Sau khi trở về, anh lại có thể tiếp tục ẩn cư, tiếp tục đổi số điện thoại, tiếp tục đoạn tuyệt liên hệ... Nhưng chuyến này anh nhất định phải đi!"

Diệp Thành Lâm không hiểu, "Làm như vậy có ý nghĩa gì?"

"Không ý nghĩa!"

"..."

Một lát sau, Vương Trung Đỉnh lần thứ hai tỏ rõ thái độ.

"Việc này không thương lượng, anh nhất định phải theo tôi trở về!"

Thái độ Diệp Thành Lâm cũng cường ngạnh không kém, "Nếu anh không nói được một lý do thuyết phục, tôi sẽ không đi theo anh!"

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh lần thứ hai lãnh duệ quét về phía này, "Anh không cùng tôi trở về, tôi sẽ đem tờ giấy giấu trong dây thừng đưa cho vợ anh, cái này đủ thuyết phục chưa?"

Diệp Thành Lâm rùng mình, ánh mắt không thể tin nổi hướng về Vương Trung Đỉnh, thấy y không giống đang nói đùa, lại nói: "Anh như vậy cũng quá thiếu đạo đức đi?"

Vương Trung Đỉnh rất muốn hồi xích một câu: ngươi nhét tờ giấy đó cho vợ ta thì không thiếu đạo đức sao?

Diệp Thành Lâm rốt cục mềm xuống, trong giọng nói lộ ra vài tia bất đắc dĩ, "Anh đã biết rồi, tôi cũng không giấu diếm nữa. Sở dĩ tôi không muốn gặp lại Đông tử, chính là sợ mình sẽ phạm sai lầm."

Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Trốn tránh sai lầm cũng không phải cách, mấu chốt là phải sửa."

"Nhưng tôi không thay đổi được."

"Không được cũng phải sửa!" Vương Trung Đỉnh không báo trước rống lên.

Diệp Thành Lâm bị hù nhảy dựng, làm gì kích động vậy?

"Nếu tôi có thể thay đổi, đã không đến nỗi phải trốn đến nơi khỉ ho cò gáy này, sống vất vả như vậy, tiền lương ít như vậy."

"Cho nên tôi là tới giúp anh cải thiện cuộc sống."

Diệp Thành Lâm, "?"

"Chỉ cần anh theo tôi quay về Bắc Kinh một chuyến, tôi có thể giúp anh thay đổi triệt để, quay về muốn ở đâu thì ở."

Diệp Thành Lâm hỏi: "Đây là ý của Hàn Đông sao?"

Vương Trung Đỉnh lần thứ hai nhấn mạnh: "Là tự tôi chủ động muốn tới, không liên quan đến hàn Đông. Cậu ấy không biết có tờ giấy này tồn tại, tôi cũng hi vọng cậu ấy vĩnh viễn không cần biết."

Nghe đến câu này, Diệp Thành Lâm có vẻ như hiểu ra rồi.

Vương Trung Đỉnh là quản lí của Hàn Đông, tất nhiên sẽ không muốn nghệ sĩ của mình liên lụy đến loại chuyện này.

"Anh yên tâm đi, tôi vĩnh viễn sẽ không gây rắc rối cho cậu ấy, tôi cam đoan với anh!"

Nói nửa ngày thành ra nói vô ích, Vương Trung Đỉnh bực lên, "Ai muốn cam đoan của anh? Tôi muốn anh theo tôi trở về!"

Diệp Thành Lâm vẫn không rõ điểm này, "Rốt cuộc là vì cái gì a?"

Vương Trung Đỉnh cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy tờ giấy ra. Cưỡng bức Diệp Thành Lâm thu dọn đồ đạc, ngay trong đêm cùng mình đi về Bắc Kinh.

Trên đường, tâm lý Diệp Thành Lâm luôn bất ổn.

Trở lại nơi quen thuộc này, tình cảm này đó lại muốn nổi lên. Gã chỉ có thể liều mạng áp chế dục vọng xuống đáy lòng, lặp đi lặp lại suy nghĩ vợ mình đang một mình ở nhà.

Hàn Đông mỗi ngày đều chìm trong bận rộn.

Tham gia biểu diễn, chạy tuyên truyền, thảo luận kịch bản, nghiên cứu và thảo luận đạo cụ, tập thể hình tập luyện quyền cước... Phim còn chưa có chính thức quay cũng đã bề bộn không ngóc đầu lên được, đợi cho chính thức khai máy, Hàn Đông thật khó có thể tưởng tượng đến cái loại cuộc sống này.

Quả nhiên không phải dễ làm!

Trước kia Hàn Đông cảm giác lời này là lấy chỉ để khoe, bây giờ mới hiểu được đây chính là lời tâm huyết.

Đương nhiên, thứ bóp chết nhiệt tình của hắn là không chỉ là mệt nhọc, là quan trọng hơn là không thấy Vương Trung Đỉnh.

Mấy ngày hôm trước còn thường xuyên ẩn hiện ở nơi làm việc của Hàn Đông, hai ngày nay hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Hàn Đông có chút không yên tâm trong lòng, liệu có phải mấy ngày trước đắc ý quá mức, khiến Vương Trung Đỉnh nản rồi? Cho nên không kiên nhẫn kéo dài nữa sao?

Đang nghĩ ngợi, liền thấy Vạn Lý Tình đi ra từ trong xe cách đó không xa, hướng thẳng đến cao ốc văn phòng.

Hàn Đông trong lòng lộp bộp một trận.

Ta kháo, sao lại quên mất cô ta? Cô ta cũng về nước rồi a, cũng bắt đầu hành động bên cạnh Vương Trung Đỉnh a.

Không ổn... trong lòng Hàn Đông vang vang báo động.

Thấy thời gian còn chưa muộn, Hàn Đông liền trộm chạy đến một quầy hàng nhỏ thần bí, chọn một đồ vật thần bí, thần thần bí bí quay về.

Nếu anh ta tiếp tục gọi điện thoại thì ta sẽ bắt máy, sau đó mời cô đến một nơi nào đó mà gặp đi...

Đang nghĩ ngợi, điện thoại chợt vang lên, vừa cúi đầu nhìn thấy là Vương Trung Đỉnh.

Cũng quá thiêng đi?

Hàn Đông ổn định cảm xúc một chút, chờ tiếng chuông vang lên bảy tám lần mới ra vẻ không tình nguyện bắt máy.

"Có việc gì?"

"Hội sở Mộc Dương, lô A2166, tôi chờ em."

Hàn Đông ý muốn cự tuyệt, "Tôi đây rất nhiều việc cần làm, không rảnh gặp anh."

"Không phải gặp tôi, là gặp một người khác."

Hàn Đông buồn bực, "Ai?"

"Diệp Thành Lâm."

Hàn Đông vừa mới nghe đến cái tên này, quả thật bị kích động nhỏ. Nhưng rất nhanh bình phục lại, hoàn toàn không để tâm.

Vương Trung Đỉnh tìm Diệp Thành Lâm đến gặp mình? Rất mới mẻ a!

Bất quá Hàn Đông nghĩ: nếu người ta đã không nể mặt dùng loại ngụy trang này gạt ta, vậy cứ đối mặt đi.

"Được rồi, 20 phút sau đến."

Sau khi xuống xe, Hàn Đông cất đồ vừa mua vào túi thật cẩn thận, cực kỳ hứng thú đi vào trong.

Chuông cửa vang lên.

Vương Trung Đỉnh cho Diệp Thành Lâm một ánh mắt ám chỉ, để gã tự mình đi mở cửa.

Trong lòng Diệp Thành Lâm vẫn băn khoăn, "Tôi lo làm cậu ấy sợ."

"Tôi đã nói cho cậu ấy biết trước rồi, sẽ không hưng phấn đến vậy đâu."

Cũng không dám hưng phấn như vậy, trong lòng Vương Trung Đỉnh bồi thêm một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.