Nói đến đây, Hàn Đông mới nhớ tới mục chính mình đến, vội xun xoe dắt Vương Trung Đỉnh sang một bên ngồi xuống ghế lạnh, trịnh trọng nói: "Tôi tới hát một ca khúc tự tay viết cho anh nghe, nghe xong anh cần phải hiểu trình độ sáng tác của tôi."
Vương Trung Đỉnh ngay lập tức nhớ tới bản "Khiếu sàng ca" (hát ru) lúc trước Hàn Đông soạn, trực tiếp xua tay ngăn cản, "Cậu không cần hát, tôi biết cậu trình độ gì rồi."
"Không cần kết luận nhanh như vậy, nghe xong nói sau." Hàn Đông lại thủ thế tự tin gảy một cái lên đàn.
Vương Trung Đỉnh miễn cưỡng ngồi xuống.
Hàn Đông đem đàn ghi-ta khoá ở bên người, ngồi ở đối diện Vương Trung Đỉnh. Ánh sao lấp lánh, mái nhà yên tĩnh, ánh mắt nhìn nhau, đầu ngón tay chảy ra âm phù tuyệt vời ...
"Tơ hồng trong tay Nguyệt lão, chúng ta một người nắm một đầu, tôi nói với anh đây là duyên phận, anh lại nói đó là vô nghĩa..."
Vương Trung Đỉnh, "..."
Hàn Đông không chút nào ý thức được gương mặt rút gân của Vương Trung Đỉnh, tiếp tục hát đến nhập tâm, "Ban ngày trốn tránh, ban đêm phản bội, khẩu thị tâm phi a xin anh có thể cút đi thật xa không ..."
Vương Trung Đỉnh, "..."
Cuối cùng đã tới phần điệp khúc, Hàn Đông mạnh mẽ gật đầu một cái, tràn đầy nhiệt tình phun ra, "l~love~you~my~little~ Trung Trung..."
Vương Trung Đỉnh lập tức với tay kéo Hàn Đông, "Đi thôi, nhanh đi về ngủ đi, cái gì cũng đừng nói nữa, ngày mai tôi sẽ mang cậu đến đoàn phim mới thử vai..."
"Không được!" Hàn Đông chết cũng không đi, "Anh trước tiên nghe tôi hát xong đã, còn có một đoạn."
"Tôi nghe cậu hát xong tôi sẽ nhảy xuống." Thái độ Vương Trung Đỉnh vô cùng quyết liệt.
Hàn Đông ôm lấy một tay Vương Trung Đỉnh mặt dày mài, "Anh không cần chú ý bên trong ca từ, anh chủ yếu nghe ý cảnh, ý cảnh biết không? Tiếp tục nghe thử biên khúc của tôi một chút được không? Nếu anh nghe xong vẫn là thái độ này, tôi đây liền hoàn toàn hết hi vọng ..."
Vương Trung Đỉnh nhìn bộ dạng khát vọng này của Hàn Đông lại bị thuyết phục, thật sự không đành lòng đả kích đam mê của hắn, liền kiên trì ngồi lại.
Hàn Đông hắng giọng một cái, lần thứ hai cường điệu, "Lần này phải nghe biên khúc, chủ yếu nghe biên khúc a!"
Rất nhanh, âm nhạc lại vang lên, Hàn Đông nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ ngâm nga.
Kết quả ngâm nga không đến ba mươi giây lại bị Vương Trung Đỉnh kéo lại, lúc này ngay cả đàn ghi-ta cũng bị đoạt đi rồi.
"Vì cái gì a? Anh có thể cho tôi lý do không?" Hàn Đông tức giận bất bình.
Vương Trung Đỉnh so với hắn còn khó chịu hơn, "Lý do? Hai lần hát ngay cả giai điệu cũng không giống nhau, cậu còn có mặt mũi đòi lý do?"
Hàn Đông còn muốn nguỵ biện, kết quả Vương Trung Đỉnh không trình bày thêm nhấc hắn lên, mạnh mẽ áp lên thang máy.
Thang máy chậm rãi đi xuống, Hàn Đông đột nhiên trở nên đặc biệt ngoan ngoãn.
Vương Trung Đỉnh nghiêng nghiêng đầu, "Lúc này sao không ầm ĩ nữa?"
"Thật khó mới được nằm úp sấp trên người anh, vì sao phải ồn ào? Ngộ nhỡ anh buông tôi xuống thì làm sao bây giờ?" Hàn Đông cười mờ ám.
Vương Trung Đỉnh làm bộ muốn đem hắn buông ra, kết quả hàng này lại bám thắt lưng bò trở lại, còn dính chặt không tha.
Ra khỏi thang máy, Hàn Đông mới mở miệng nói: "Tôi nuốt không trôi cơn tức này."
Vương Trung Đỉnh siết chặt lấy, cánh tay giữ lấy Hàn Đông rõ ràng cứng đờ.
Hàn Đông từ trên người y nhanh nhẹn nhảy xuống, nhìn chằm chằm Vương Trung Đỉnh, trong ánh mắt không còn chút nháo loạn, chỉ còn lại tràn đầy chấp nhất cùng nghiêm túc.
"Tôi muốn viết ra một kịch bản hay, cùng hắn phân chia cao thấp."
"Không cần giận dỗi bằng sự nghiệp diễn nghệ của mình."
"Tôi chỉ cầu anh cho tôi ba ngày, ba ngày này nếu không xong tùy anh sắp xếp cho tôi. Chờ ba ngày sau tôi đem kịch bản đặt trước mặt anh, anh cần phải hiểu tôi có phải giận dỗi hay không."
Nói xong lời này, Hàn Đông đầu cũng không quay lại một đường đi thẳng.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Du Minh điện thoại liền vang lên. Lỗ tai Hàn Đông so với cậu còn nhạy hơn, Du Minh còn chưa có bắt máy, Hàn Đông đã úp sấp ở cửa để nghe.
"Sáng nay? Tôi xem đã, có thời gian tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh."
Nghe được tiếng giường vang, Hàn Đông lại nhanh chóng chen trở về.
Du Minh đang rửa mặt, đột nhiên nghe thấy tiếng Hàn Đông ở cách vách gọi cậu.
"Minh nhi a, cậu mau lại đây giúp tôi một chút."
Du Minh buông chén nước súc miệng đi tới phòng Hàn Đông, "Làm gì?"
"Giúp tôi lồng vỏ chăn này vào, tôi không lồng được." Hàn Đông đem vỏ chăn vừa mới dỡ ra đưa tới tay Du Minh.
Du Minh tỏ vẻ xem thường, ngốc tử! Ngay cả vỏ chăn cũng không biết lồng.
Hàn Đông thừa dịp Du Minh vật lộn với cái chăn, lặn xuống phòng của cậu nhìn xuống điện thoại, trên màn hình hiện lên số điện thoại mà ngày hôm qua hắn đã nhớ rõ kia. Vừa hay số điện thoại kia gửi một tin ngắn đến, Hàn Đông mở ra nhìn lướt địa chỉ phía trên.
"Hàn Đông..." Du Minh ở cách vách gọi một tiếng, "Xong rồi."
Hàn Đông vội vàng buông điện thoại di động, coi như chưa có việc gì trở lại phòng của mình, "Cám ơn a."
Ăn điểm tâm xong, Du Minh lặng lẽ ra cửa. Qua khoảng 20′ sau, Hàn Đông lặng lẽ ra cửa. Cùng một địa chỉ, hai người một trước một sau tới.
Sau khi Hàn Đông tới, phát hiện Du Minh đang trò chuyện cùng một người ở cửa một khác sạn. Người kia đeo kính râm, Hàn Đông nhìn không rõ trông như thế nào, chỉ biết là một nam nhân. Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, người nam nhân này luôn luôn cố gắng động tay động chân với Du Minh, đều bị Du Minh tránh né.
"Em là vay tiền hay là muốn tiền, nói rõ." Hạ Hoằng Uy ngưng thần nhìn chăm chú vào Du Minh.
Du Minh rất rõ ràng giọng điệu, "Vay tiền."
Hạ Hoằng Uy lúc ấy liền nở nụ cười, "Em tự mình diễn còn phải đền bù tiền, còn muốn đầu tư đóng phim?"
"Anh có cho mượn hay không?" Du Minh hỏi thẳng.
Hạ Hoằng Uy nói: "Tôi không cho em mượn tiền, tôi chỉ cho em tiền. Em muốn thì muốn, không muốn thì thôi vậy."
Ánh mắt Du Minh lạnh lùng tiến gần về phía Hạ Hoằng Uy, Hạ Hoằng Uy lại biến thành khiêu khích, ghé vào miệng tai cậu thổi một hơi, nói: "Nếu em không mượn được tiền của tôi, tôi cam đoan, em cũng đừng nghĩ mượn được của ai một phân tiền."
Du Minh cứng mặt không nói lời nào.
Hạ Hoằng Uy cắn lên bờ môi của cậu.
Du Minh lúc đầu rõ ràng muốn trốn, nhưng lại không né tránh. Cánh tay Hạ Hoằng Uy lại giữ trên vai cậu, dùng một lực không để cho chống lại mạnh mẽ xoay người cậu đối diện thẳng về hướng cửa khách sạn, tiếp theo từng bước một đi vào.
Tim Hàn Đông nhéo lên thật chặt, cảm giác tình cảnh của Du Minh không có dễ dàng như bên ngoài đồn đại. Mặc dù biết Du Minh vào khách sạn là để làm gì, nhưng xuất phát từ tò mò cũng như lo lắng, Hàn Đông vẫn trộm đi vào theo.
Hạ Hoằng Uy ôm Du Minh đi suốt một đường, Hàn Đông cũng ở phía sau đi theo một đường, theo tới cửa liền hoàn toàn không còn cách nào. Đó là một căn phòng xa hoa, gồm bốn năm gian phòng nhỏ, phòng ngủ ở tận cùng bên trong, hiệu quả cách âm lại tốt như vậy, hiển nhiên cái gì cũng tìm hiểu không đến.
Vốn tưởng rằng phải chờ tới khi hai người đi ra mới có thể nhìn trộm hình dáng tài chủ, kết quả đột nhiên có một nhân viên phục vụ đẩy xe vệ sinh tới. Trong đầu Hàn Đông nảy ra một kế, vội kéo nhân viên phục vụ vào buồng vệ sinh.
Bỏ ra một công phu lớn, Hàn Đông mới thuyết phục được nhân viên phục vụ cởi quần áo lao động cho hắn mượn dùng một chút, lại phụ giúp đẩy xe vệ sinh giả làm nhân viên vào phòng kia.
Đại khái Hạ Hoằng Uy là khách quen ở đây, cho nên sau khi Hàn Đông vào cửa Hạ Hoằng Uy thậm chí còn không nhìn ra ngoài một cái, còn Hàn Đông ở bên ngoài dọn dẹp, hắn chỉ quản tâm tâm niệm niệm tiểu mặt than của hắn đã vào bên trong thân thiết rồi.
Hàn Đông lau lau liền lau đến cửa phòng ngủ, cửa là khép hờ, Hàn Đông nhẹ nhàng đẩy ra một khe nhỏ, ánh mắt ngắm đến cảnh tượng bên trong, không nhịn nổi bị chấn ngây người.
Người Du Minh bị lột sạch, trực tiếp trói vào trên giường, mà theo Hàn Đông quan sát, biểu cảm của Du Minh tuyệt không giống thú vui giữa người tình, chính là bị cưỡng bức giao dịch thân thể.
Hàn Đông nghĩ không ra, Du Minh vì sao phải hy sinh bản thân như vậy? Cậu có dã tâm sao? Cậu rất muốn hồng sao? Ít nhất Hàn Đông không thấy như vậy. Nếu như vậy, cậu vì sao phải làm thế này?
"A..."
Theo một tiếng kêu đau, huyết áp Hàn Đông mạnh mẽ nhảy vọt lên, nháy mắt không thể nhẫn nhịn. Xắn tay áo nắm chặt nắm tay, trong lòng hét lớn một tiếng: Minh nhi! Ca tới cứu cậu !
Kết quả, một chân còn chưa có bước vào, Hàn Đông liền hóa đá.
Bởi vì hắn nhìn thấy mặt Hạ Hoằng Uy!
Gương mặt kia giống như đã từng biết, suất đến huyết mặt kia!
Hai chân Hàn Đông lúc ấy liền như nhũn ra, trượt tới trên mặt đất. Vì cái gì... Vì cái gì lại là người đó... Tại sao ân nhân của ta lại có ca ca là hắn ...
Minh nhi a, tôi xin lỗi cậu!
Hàn Đông bộ dạng xun xoe bỏ chạy.
Trở lại ký túc xá không đầy một lát, Nhị Lôi liền ôm một hộp lớn đi đến.
"Cái gì vậy?" Hàn Đông thắc mắc.
Nhị Lôi nói: "Tự cậu mở ra nhìn xem."
Hàn Đông sau khi mở ra sợ ngây người, trong cái hộp xanh lót nhung trắng muốt, đặt một chiếc đàn ghi-ta thủ công cực kì tinh mỹ.
"Vương tổng tặng cho cậu." Nhị lôi nói.
Tổn thương tâm lý ở khách sạn của Hàn Đông, nháy mắt đã được chữa khỏi rồi.