Cùng lúc đó ở chỗ Phùng Mục Chi, Lý Thượng đã đến "Sào huyệt" của Thái Bằng ——công ty hữu hạn truyền thông ảnh thị Hằng Vũ.
Công ty tọa lạc ở một tòa văn phòng cũ gồm 23 tầng, phòng làm việc chỉ
có 3, nhân viên không đến 20 vị, hoàn cảnh làm việc sơ sài tới cực hạn.
Dù vậy, Lý Thượng đến cũng không làm cho nơi này tăng thêm sức sống. Ánh mắt mọi người đều thực hờ hững, tựa hồ đối với nhân khí vị tiểu sinh
này một chút lòng hiếu kỳ cũng không có.
"Xin hỏi, chúng tôi có thể chờ Thái tiên sinh ở đâu?" Phùng Mục Chi lịch sự hỏi ý kiến một nhân viên nữ.
Nữ nhân viên giọng điệu không thèm để ý, "Cô tùy tiện, muốn đợi ở chỗ nào thì đợi, không phải nơi nơi đều có ghế sao?"
Phùng Mục Chi xấu hổ cười, "Cám ơn nhiều."
Nữ nhân viên một lời "Đừng khách khí" cũng không nói, liền lập tức trở về phòng làm việc của mình.
Lý Thượng đã từng giao tế qua nhiều công ty như vậy, chưa bao giờ thấy
nơi nào lại có loại thái độ này, hắn càng thêm khó có thể lý giải Phùng
Mục Chi đến tột cùng vì sao lại xem trọng tiền cảnh của nó như thế.
Ngồi chờ hơn nửa canh giờ, thân ảnh Thái Bằng cùng trợ lý mới hiện ra ở cửa.
Lý Thượng nghiêng đầu sang, nháy mắt sững sờ.
Trợ lý Thái Bằng không ngờ lại là người tại ngày hắn bị thua Hàn Đông
trong buổi "diễn viên đại chiến" kia, ở buồng vệ sinh đã đánh hắn thừa
sống thiếu chết.
Phùng Mục Chi cảm giác thấy Lý Thượng dị thường, vội hỏi nói : "Làm sao vậy?"
"Không sao." Lý Thượng dời ánh mắt.
Thái Bằng và trợ lý đi đến trước mặt hai người, Phùng Mục Chi đứng lên, cười cười vươn tay về hướng Thái Bằng.
"Thái quản lí, thật ngại lại đến đây quấy rầy ngài."
Thái Bằng liếc cũng không liếc cô ta một cái, ánh mắt bay thẳng về phía Lý Thượng hất cằm.
"Vào phòng nói chuyện."
Phùng Mục Chi có chút xấu hổ, nhưng vẫn cùng Lý Thượng đi vào văn phòng Thái Bằng.
Kết quả, Lý Thượng mới vừa bước chân trước vào, trợ lý Thái Bằng đã đóng sập cửa lại ở sau lưng.
"Không mời cô." Trợ lý lạnh lùng nói.
Phùng Mục Chi đã làm tốt tâm lý chuẩn bị, cho nên ra vẻ không sao cả, trực tiếp ngồi đợi ở bên ngoài.
Sau khi Lý Thượng đi vào, trước tiên biểu lộ ý đồ đến đây với Thái Bằng, lời nói đến vô cùng thành khẩn, tư thế cũng bày ra vô cùng sự thấp, so
với hình tượng cao điệu xuất hiện trên màn ảnh giống như hai người hoàn
toàn khác nhau.
Đáng tiếc, Thái Bằng không để mình bị đẩy vòng vòng.
Gã không đợi Lý Thượng nói xong, liền hỏi thẳng: "Cậu vẫn cứ muốn tranh
đoạt với Hàn Đông như vậy sao?"Lý Thượng không nghĩ tới Thái Bằng mới mở miệng liền bén nhọn như vậy, cũng may hắn có chuẩn bị tâm lý, có thể
ung dung ứng đối.
"Tôi nghĩ ngài hiểu lầm, tôi chỉ là thích cái nhân vật kia. Vô luận nó do ai đến diễn, tôi cũng muốn giành lấy."
Thái Bằng hừ cười một tiếng, "Một nghệ sĩ tự cho là thế phát triển cũng
không tệ lắm, nếu trong đó không trộn lẫn chút ân oán cá nhân, sẽ ăn nói khép nép cầu một tiểu giám đốc không có danh tiếng gì?"
"Được rồi, tôi thừa nhận có nhân tố người ở bên trong, nhưng quan trọng
hơn là tôi rất xem trọng bộ điện ảnh này, xem trọng tiền cảnh phát triển của công ty ngài."
Thái Bằng chậm rì rì hút thuốc, "Cậu rất biết nói chuyện, nhưng tôi không thích cậu."
Lý Thượng cố nén không tức giận.
"Cậu có lẽ không hiểu rõ tôi lắm, con người tôi đặc biệt chú trọng ấn
tượng đầu tiên. Nếu ánh mắt đầu tiên của tôi cảm thấy cậu là tốt, cậu dù là ngồi trên cổ tôi mà thải, tôi cũng vẫn thích. Ngược lại, nếu ánh mắt đầu tiên cảm thấy cậu không tốt, cậu dù là phục lạy tôi, tôi cũng vẫn
chán ghét."
Đang nói, Thái Bằng đột nhiên tiến đến bên cạnh Lý Thượng, phun đến một ngụm sương khói trên mặt của hắn.
"Thật xin lỗi, ánh mắt đầu tiên của tôi nhìn thấy cậu, ngay tại hiện trường tranh đấu của cậu cùng Hàn Đông."
Lý Thượng bị bị nghẹn đến ho khan.
Thái Bằng lại cười, "Cậu nói... tôi nếu là bỏ Hàn Đông mà dùng cậu, tôi có phải là ngu ngốc rồi không?"
"Mỗi người đều có sở trường riêng, hắn thắng tôi chỉ có thể chứng minh
hắn thích hợp với cái vai diễn kia. Nhưng là một số nhân vật khác, hắn
không hẳn có thể diễn được bằng tôi."
"Tôi nói rồi, con người của tôi đặc biệt chú trọng ấn tượng đầu tiên,
ánh mắt nhìn người của tôi chính là hạn hẹp ở chỗ này. Tôi bất kể như
thế nào cũng đều không nhìn trúng cậu, cậu nói làm sao bây giờ đây?"
Nếu không có cái tội phẫu thuật kéo xương kia, giờ này khắc này Lý Thượng đã quay đầu rời đi rồi.
"Ta không cần ngài nhìn trúng tôi, tôi chỉ muốn hỏi, phải làm sao ngài mới có thể suy xét đến tôi?"
Thái Bằng lẳng lặng trả lời: "Rất đơn giản, thứ nhất Hàn Đông xác định
không đón diễn, hai là tôi muốn nhân cơ hội thay cậu ấy chỉnh cậu."
Nghe nói như thế, nắm tay Lý Thượng đang nắm chặt rốt cục nới lỏng rồi rời ra.
"Quấy rầy rồi."
...
Phùng Mục Chi thấy Lý Thượng đi ra, vội chạy đến phía trước hỏi: "Thế nào?"
Lý Thượng cái gì cũng không nói, bất quá kết quả đã viết rõ ở trên mặt.
Bất ngờ chính là, Phùng Mục Chi cũng không có bởi vậy chỉ trích Lý
Thượng, ngược lại ôn nhu an ủi: "Quên đi, nếu hắn không muốn, chúng ta
sẽ không tiếp tục miễn cưỡng nữa."
Trên đường về, ánh mắt Lý Thượng luôn luôn gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ, cảm xúc nhìn không ra là gì.
Đi đến một ngã rẽ ra đường lớn, Phùng Mục Chi đột nhiên nói với lái xe: "Rẽ hướng Đông, tôi phải đi làm chút chuyện."
"Được." Lái xe điều chỉnh phương hướng.
Kết quả, xe mới vừa chạy đến hoạt động trung tâm, đã bị đám người trùng điệp vây chặt, cơ hồ tới nửa bước cũng khó đi.
Lý Thượng nhìn lướt qua bên ngoài, ở đây người người tấp nập, đông đến
chưa bao giờ có, chỉ là bảo vệ trị an đã đến hơn một trăm vị. Rất nhiều
người trong tay đang cầm hoa tươi, poster hoặc tranh hay chữ viết lớn,
nhìn bộ dáng là đang tham gia hoạt động gì đó.
"Đây là đang làm gì?" Lý Thượng hỏi trợ lý.
Trợ lý còn chưa nói gì, PhùngMục Chi tiện chen lời nói: "Hạ Dương Trác gặp gỡ fan."