Hạ Hoằng Uy điểm một điếu thuốc, trên vầng trán lạnh lùng thoáng ẩn hiện một nét nhu sắc.
"Hôm qua tôi mắng cậu ây mấy câu, mặc dù là vì muốn tốt cho cậu ấy, nhưng ngữ khí có chút nóng nảy, sợ cậu ấy sẽ căm ghét tôi."
Hàn Đông vội thay Du Minh nói tốt, "Cậu ấy không hề ghét anh, trong lòng luôn rất cảm tạ anh."
Hạ Hoằng Uy không chút nào nghi ngờ tính chân thực của những lời này,
trực tiếp gật đầu, "Cậu ấy quả thật không phải người lòng dạ hẹp hòi."
Hàn Đông đột nhiên phát hiện, hắn và Hạ Hoằng Uy tán gẫu vài ba câu ngắn ngủn này, Hạ Hoằng Uy đều một mực khen Du Minh. Đầu tiên là khen chân
của cậu vừa dài vừa đẹp, lại khen cậu có chừng mực, tiếp đó lại nói có
khí độ...
"Cái kia, tôi muốn hỏi anh một câu, có phải anh cảm thấy Du Minh đặc biệt ưu tú không?" Hàn Đông rất tò mò.
"Tôi cảm thấy bất luận là ai đồng thời xuất hiện trong màn ảnh cùng cậu ấy, đều là vũ nhục đối với kẻ đó."
Giọng điệu Hạ Hoằng Uy cuồng vọng lại thong dong khiến cho Hàn Đông chấn động thật sâu.
Hàn Đông đột nhiên phát hiện, thì ra còn có một loại tự kỷ là không phải luyến bản thân, mà luyến ánh mắt của chính mình.
Kỳ thật hắn đặc biệt muốn nói: hai người các người thứ duy nhất xứng đôi chính là ánh mắt. Một nhìn đối phương thấy cái gì cũng sai, một nhìn
đối phương thấy không hề tì vết, ánh mắt đều sai bét như vậy.
"Cho nên hôm nay tôi tìm tới cậu mục rất đơn giản, tôi cần một người làm tai mắt, giúp tôi theo dõi trông coi cậu ta, có tình huống kịp phản ứng tôi đúng lúc." Hạ Hoằng Uy nói.
Hàn Đông kinh ngạc, tôi... quản cậu ta? Anh xác định sao?
"Sao? Có vấn đề gì không?" Hạ Hoằng Uy hỏi.
Hàn Đông nghĩ nghĩ, cái này đồng nghĩa với nằm vùng, nếu để Du Minh
biết, tuyệt đối không thể tránh được một phen chiến tranh lạnh. Nhưng
nếu quả thật không đáp ứng, ngày sau Hạ Hoằng Uy biết chuyện nhảy giếng, liền một đường sống quay về cũng không có nữa.
Nghĩ trước nghĩ sau, Hàn Đông đưa ra một câu trả lời thỏa hiệp.
"Tôi xem xét một chút."
Hạ Hoằng Uy coi như nhân từ, gật đầu đồng ý.
Hàn Đông nhẹ nhõm thở ra một hơi, trước cứ như vậy đi, có lẽ hai ngày nữa hắn hiểu được ý tứ của mình, liền đi tìm người khác .
Kết quả đứng dậy vừa muốn đi, lại bị Hạ Hoằng Uy kéo lại.
"Suy nghĩ kỹ chưa." Hạ Hoằng Uy nói.
Cả người Hàn Đông cứng đờ, rất nhanh xoay người hướng về phía Hạ Hoằng
Uy bày ra nụ cười thật hàm hậu, tận lực mà tranh thủ tín nhiệm.
"Thời gian suy xét của tôi tương đối dài."
Hạ Hoằng Uy hoàn toàn không kiêng nể bộ dạng kia, trực tiếp tiếp tục sử
dụng thủ đoạn của Hàn Đông nói: "Cậu suy xét bao lâu, tôi nuôi cậu chừng đó."
"Như thế thật ngại." Hàn Đông cười toát mồ hôi lạnh.
Hạ Hoằng Uy vẫn là thái độ kia, tôi không phải tìm cậu thương lượng, tôi là trực tiếp tìm cậu gật đầu.
Không khí đang lúc căng thẳng, di động Hạ Hoằng Uy đột nhiên vang lên, rốt cục cho Hàn Đông cơ hội nhả khí.
"Chú muốn đến đây sao? Tốt, anh đang không có việc gì, ừ... Có cần anh
phái người đã qua đón không? Được, vậy lái xe chú ý chút."
Hàn Đông nghe giọng điệu Hạ Hoằng Uy, có vẻ như đối phương có quan hệ
rất thân mật, vội vàng nhân cơ hội nói: "Nhà anh đã sắp có khách tới,
tôi đây cũng không tiện quấy rầy, hôm nào chúng ta tiếp tục tán gẫu."
Hạ Hoằng Uy thản nhiên trả lời: "Không phải khách, chỉ là em họ tôi mà thôi, nhân tiện có thể giới thiệu cho cậu quen luôn."
Hàn Đông nói chuyện bắt đầu run rẩy, "Em họ ah?"
"Đúng rồi, Hạ Diệu."
Hàn Đông lập tức biến ra một biểu cảm vô cùng thống khoái, "Tôi đã suy nghĩ kỹ."
"Nhanh như vậy?" Hạ Hoằng Uy không nhịn được hoài nghi.
Hàn Đông thập phần xác định, "Tôi giúp anh."
Hạ Hoằng Uy nhìn kỹ Hàn Đông một lát, thấy hắn không giống như là gạt người, mới lộ ra nụ cười hài lòng.
"Tôi thích người thoải mái."
Hàn Đông lau mồ hôi, ta không thoải mái được sao? Tiếp tục kéo dài nữa em họ ngươi liền giết đến cửa.
"Kia nếu không còn việc gì, tôi đi trước." Hàn Đông vẻ mặt vội vàng mà xoay người, "Tôi còn phải bận đi quay phim."
"Trước chờ chút, có vài thứ cần mang cho Du Minh."
Nói xong, Hạ Hoằng Uy liền dẫn Hàn Đông tới phòng chứa đồ tầng hai, mấy
hàng trên kệ bầy đặt đủ loại thực phẩm. Chẳng thể trách Du Minh có thể
vài ngày không ra khỏi phòng, thì ra mỗi ngày đều có cung ứng cuồn cuộn
không ngừng.
"Đem những thứ này để lên xe."
Hàn Đông ngây dại, đều bê lên xe? Phải tiêu phí bao nhiêu thời gian a?
"Cái kia, tôi chọn mấy thứ đi, đều cầm qua cậu ấy cũng không ăn hết." Hàn Đông nói.
Hạ Hoằng Uy gật gật đầu, "Tùy cậu."
Hàn Đông rất nhanh tự lựa những đồ ăn vặt mình thích, đóng gói thật nhanh chuyển lên xe, trước sau không đầy ba phút.
Chờ xe vừa khởi động, Hàn Đông rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Ô tô vững vàng chạy trên đường, Hàn Đông ngửa ra tựa vào phía ghế sau
nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên, xe ngừng lại giữa đường, tim Hàn Đông lại run lên.
"Cậu đi đâu vậy?"
Hàn Đông nghe được tiếng lái xe đang hỏi, thần kinh căng chặt được lơi
lỏng xuống, không có việc gì, chỉ là gặp phải người quen thôi.
"Đi đến nhà anh họ tôi."
Nghe nói như thế, trong lòng Hàn Đông lập tức hoảng loạn.
"Anh tôi có ra ngoài không?"
"Không, vẫn luôn ở nhà đó."
"Vậy đây là anh chở ai?"
"Một người bằng hữu của cậu chủ."
Hàn Đông mạnh mẽ mở mắt ra, bên cạnh trên xe chính là ân nhân của hắn,
lái xe chính là lão công của ân nhân - bộ đội đặc chủng. Hơn nữa ngay
tại một khắc kia, tầm mắt ân nhân chợt đảo qua về phía này.
Hàn Đông vội vàng nằm rạp xuống.
"Tôi đi qua trước." tiếng của ân nhân.
Lái xe vừa khởi động xe vừa nói: "Được, cậu đi đi."
Hai chiếc xe lần lượt rời đi, Hàn Đông rốt cục cũng được ngồi dậy.
Nguy hiểm thật...
Buổi tối Vương Trung Đỉnh Về đến nhà, Tây Tây còn chưa ngủ, đang ngồi ở trên giường của y chơi.
"Sao trễ thế này còn chưa ngủ?" Vương Trung Đỉnh ôm nó đến trên đùi.
"Ba ba, sao con không thể đến công ty của ba chơi?"
Vương Trung Đỉnh có chút bất đắc dĩ, "Ba ba không muốn làm cho sinh hoạt của con bị quấy rầy."
"Chỉ là con ở nhà một mình thật chán." Tây Tây trề cái môi nhỏ.
Vương Trung Đỉnh lại cân nhắc một lúc, mới nói: "Ba mời mấy tiểu bằng hữu đến nhà chơi với con."
"Con không muốn chơi cùng bọn nó."
"Vì sao?"
Tây Tây vẻ mặt ngạo nghễ, "Bọn nó chỉ có năm ngón tay."
Vương Trung Đỉnh lập tức nói: "Không được xem thường người ta."
"Con thực sự nhìn thấy như thế."
Vương Trung Đỉnh không tiếp tục đề tài này, mà lấy tay vuốt vuốt tóc Tây Tây, nói: "Nên cắt tóc rồi."
"Con không cắt, con muốn chờ dài để buộc bím tóc, giống như thúc thúc chữa bệnh cho con."
Vương Trung Đỉnh rất thắc mắc, Tây Tây chỉ thấy qua mặt Hàn Đông một
lần, hơn nữa còn là ở trong mộng, sao vẫn đối với hắn nhớ mãi không
quên?
"Sao con còn nhớ người đó?"
Tây Tây nghiêm trang chững chạc nói: "Uống nước không quên người đào giếng, chúng ta phải thời thời khắc khắc nhớ rõ biết ơn."
Lời nói khiến Vương Trung Đỉnh thực vui mừng, chỉ là người đào giếng ở đây có chút khiến y bận tâm.
"Trị hết bệnh cho con là bác sĩ, không phải người đó." Vương Trung Đỉnh cố gắng xoay chuyển tư tưởng của Tây Tây.
Không ngờ, Tây Tây lại dùng bàn tay nhỏ che miệng Vương Trung Đỉnh, thần thần bí bí nói: "Không phải bác sĩ, chính là thúc ấy."
Vương Trung Đỉnh đột nhiên có một ảo giác, cảm giác đứa bé trước mắt này chính là Hàn Đông thu nhỏ. Tóc quăn quăn, hốc mắt sâu, mộng du... Vừa
nghĩ tới bộ dạng vô liên sỉ hiện tại của Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh liền sinh ra lo lắng nặng nề đối với tương lai của Tây Tây.
"Nói cho con biết, không được nói nếu không có bằng chứng, nếu không ba đánh mông."
Tây Tây ủ rũ, vùi vào trong ngực Vương Trung Đỉnh không rên một tiếng.
Vương Trung Đỉnh lại mềm lòng, tay vuốt ve tóc của nó nói: "Sau này ba sẽ về nhà sớm một chút, ở cùng con nhiều hơn."
...
Vấn đề lúc trước đoàn phim Hàn Đông gặp phải, hiện tại chuyển sang đoàn phim Lý Thượng.
Tiến độ của bên Lý Thượng nếu so với bên Hàn Đông nhanh hơn nhiều, nếu
giờ đột nhiên đổi studio mới, rất nhiều cảnh quay trước đây cũng không
thể dùng lại, tổn thất còn lớn hơn. Hơn nữa nội bộ đoàn phim phát sinh
bất đồng rất lớn, có mấy diễn viên trực tiếp bãi công bỏ mặc.
Trong đó có một người diễn quỷ, bởi vì trường kỳ bị Lý Thượng áp chế,
vốn đã mang trong lòng bất mãn, gặp loại chuyện này lại càng không hề
nghĩ ngợi liền rời tổ.
Lương Cảnh hai ngày này mặt cau mày có.
Lý Thượng khuyên hắn, "Có lẽ đây đối với chúng ta mà nói lại là một cơ hội."
"Cơ hội?" Lương Cảnh hừ cười một tiếng, "Cậu từ chỗ nào nhìn ra đây là cơ hội?"
Lý Thượng không nhanh không chậm nói: "Ngày đó lúc hai đoàn phim phát
sinh tranh chấp, tôi từ hóa trang trên mặt bọn họ mơ hồ đoán được đề tài bọn họ, tôi cảm thấy có thể tham khảo một chút."
"Có ý gì?" Lương Cảnh nhíu mắt.
"Anh nhớ a, lúc chúng ta đến studio, bọn họ sử dụng khung cảnh bên trong có giường, ba máy quay toàn bộ nhắm vào giường, nhưng lại phát một đoạn âm thanh 'Máy móc hộp băng', có vẻ như là vì để cho diễn viên nhanh
chóng nhập vai. Từ những khâu nhỏ này mà phân tích ra, bọn họ hẳn chính
là diễn phân đoạn quỷ áp giường."
Lương Cảnh lơ đễnh, "Thì sao? Phân đoạn quỷ áp giường từng xuất hiện ở rất nhiều phim nhựa, không có gì ngạc nhiên."
"Nhưng tôi nghe nhân viên công ty nói, Hàn Đông từng thừa dịp Vương tổng đi vắng giảng qua cho bọn họ rất nhiều tà thuật thần kì, trong đó chính là có đề tài quỷ áp giường này. Cho nên tôi cảm thấy, kịch bản bên kia
hẳn là có Hàn Đông tham dự."
"Có hắn tham dự thì thế nào? Hắn trung học sơ cấp cũng chưa tốt nghiệp,
trong đầu đều là một ít tà thuyết ngụy biện, có thể cung cấp ý tưởng giá trị gì sao?"
"Nhưng bọn họ nói lúc trước Hàn Đông giảng đặc biệt có chiều sâu."
Nghe thế, sắc mặt Lương Cảnh đổi đổi.
Lý Thượng lấy ra một đĩa nhỏ ném cho Lương Cảnh, "Tôi nhờ người đem toàn bộ video lúc trước Hàn Đông giảng bài tới, không bằng chúng ta xem qua
một chút, nói không chừng có thể có thu hoạch ngoài ý liệu."
"Chúng ta còn cần tham khảo đường ngang ngõ tắt của hắn? Cậu cũng quá coi trọng hắn!"
"Không xem làm sao biết." Lý Thượng ngược lại rất khiêm tốn.
Vì thế, Lương Cảnh nhẫn nại cùng Lý Thượng xem một đoạn, mới đầu còn
cười nhạt, sau lại càng ngày càng nhập tâm, khi chấm dứt lại có loại cảm giác không đủ.
"Không còn sao?" Hỏi Lý Thượng.
Lý Thượng, "Sau đó là Vương tổng trở lại."
Xem đến đây, Lương Cảnh không thể không thừa nhận, Hàn Đông quả thật có chút tài năng.
Rõ ràng một thứ rất khó lý giải, qua miệng của hắn trình bày liền trở
nên phi thường sinh động thú vị. Hơn nữa hắn nói chuyện phi thường có
trật tự, tư duy logic tương đối mạnh, ưu điểm này cũng có thể dùng đến
trong sáng tác kịch bản.
Lý Thượng còn nói: "Chúng ta xem hắn nói qua mấy đề tài lớn, bình thường đều là dẫn dắt, nhử, giảng ví dụ thực tế, nội dung vở kịch xoay ngược
lại, cuối cùng trở về đến hiện thực, tôi cảm thấy lối suy nghĩ này rất
có thể được vận dụng vào trong phim."
Lương Cảnh cũng bắt đầu cân nhắc, "Hơn nữa hắn kể rất nhiều chuyện đều
nói đến 'Chết tuần hoàn', tôi cảm thấy hắn là rất hứng thú với hiệu ứng
Droste."
"Nói cách khác, phim này của hắn rất có thể là đề tài quỷ áp giường, sau đó lồng ghép huyền nghi trinh thám, cuối cùng đến nội dung đại biến
chuyển, kết cục chính là chết tuần hoàn." Lý Thượng cho ra kết luận.
Lương Cảnh cảm thấy được này kịch bản bất luận là lập ý hay là bộ lộ (khung, hướng phát triển tình tiết), so với bọn họ đều cao hơn một bậc. Chủ yếu, quay chụp khó khăn và hao phí tài chính rất nhiều.
"Ý của cậu là đem bộ lộ này cho biên kịch, để anh ta dựa theo dàn giáo này sửa một lần nữa?"
Lý Thượng gật đầu, "Đúng, so với phải khép nép cầu xin bọn họ trả lại
studio, còn không bằng tham khảo cái này của bọn họ vừa bớt tiền lại hấp dẫn, cuối cùng chiếm trước tiên cơ."
Lương Cảnh âm u nhiều ngày như vậy mặt rốt cục sáng lên.
"Như vậy còn có thể nói tácgiả kịch bản là cậu, vạn nhất đến lúc kịch
bản trở nên đại hỏa, cậu lại có thểcó danh xứng Lý đại tài tử."BlJ