Trên thực tế, vai diễn kia của Hàn Đông cũng không phải là quỷ
Dươngthuần. Vì cha là người Pháp, mẹ là người Trung Quốc, nhiều lắm tính bán quỷ Dương.
Vương Trung Đỉnh sở dĩ ngay từ đầu không nghĩ đến Hàn Đông, cũng là bởi
vì đã có sẵn diễn viên người lai, y liền không hướng suy nghĩ lên Hàn
Đông. Sau lại được Hoàng Thác nhắc một điểm, mới phát hiện Hàn Đông càng thích hợp với cái vai diễn kia hơn.
Hàn Đông vốn tưởng rằng mình diễn người nước ngoài, là có thể thoát ly vai trò chó săn.
Kết quả không nghĩ tới, hắn chỉ là từ chó săn của Nhật biến thành chó săn của người nước ngoài.
Chuyện xưa phát sinh ở thời kì chiến tranh kháng Nhật.
Lúc ấy Thiên Tân có rất nhiều tô giới, quỷ Dương Hàn Đông diễn này là đứng ở tô giới Pháp.
(Tô giới là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị
một thực thể khác quản lý. Thường thường là một cường quốc thực dân hay
một thế lực nào đó được cường quốc thực dân hậu thuẫn như trong trường
hợp các công ty mậu dịch thực dân.)
Bởi vì huyết thống không thuần tuý, hắn tựa như Asan Ấn Độ, chỉ có thể làm một vài chức vụ cảnh sát nhỏ.
(Asan Ấn ĐỘ: thuật ngữ phân biệt chủng tộc chỉ sự thấp kém, đối với
người Thượng Hải thì người Ấn Độ thấp kém hơn người Phương Tây)
Thời gian dài bị người áp chế cùng xua đuổi, tạo cho hắn tính tình nhỏ
nhen. Thường thường trong lòng có chuyện gì khó chịu đều lấy việc khi dễ người Trung Quốc để trút căm phẫn.
Ví như lấy người Trung Quốc làm bia sống, luyện tập bắn súng.
Ví như để nịnh bợ một tên thủ trưởng phương Tây trên đầu đầy nấm thế
nhưng đang trên đường chộp lấy một người Trung Quốc, tàn nhẫn lột da
đầu, mang đến cho thủ trưởng cấy ghép.
Những chuyện thất đức như vậy đếm không xuể.
Trong phân cảnh phải diễn ngày hôm nay này, Hàn quỷ phát hiện chó mình
nuôi bị người Trung Quốc nhục mạ. Vì trả thù, hắn đem người ta trói lên
cây, vừa quất vừa bắt người kia học chó sủa, còn kêu gọi những người
Trung Quốc khác đến vây xem. Cuối cùng kích thích sự phẫn nộ của dân
chúng, bị một đám nhân dân vây đánh.
Phạm đạo diễn vừa hô một tiếng, Hàn Đông kia liền lấy một thân tư thế vẽ đường cho hươu chạy bước ra.
(vẽ đường cho hươu chạy: dung túng, giúp kẻ ác làm việc xấu).
Vương Trung Đỉnh cùng Hoàng Thác cũng tạm dừng nói chuyện phiếm, chuyển
ánh mắt về hướng trường quay, thưởng thức diễn xuất phấn khích của Hàn
Đông.
Hàn quỷ vừa phát hiện chó của mình ở cửa tô giới cắn một người Trung Quốc, lúc này vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Hành động này khiến cho người bị cắn thống hận, nhưng lại sợ quyền uy
người nước ngoài, chỉ có thể bất mãn mắng một câu.Kết quả chuyện xấu đến rồi.
Mẹ Hàn quỷ là người Trung Quốc, thuở nhỏ dạy học song ngữ. Người ta nghe hiểu được tiếng Trung Quốc, hơn nữa có thể dùng Trung văn mắng người
đến so với người địa phương mồm mép còn lưu loát hơn.
Trong nháy mắt nghe thấy vị bị chó cắn này mắng, Hàn quỷ nở nụ cười.
Nụ cười này là phải công phu.
Đã biểu hiện ra tức giận khi chó cưng bị người nhục mạ, lại phải trong
tức giận này trộm mang một tia ác khí, rốt cuộc tìm được "Việc vui" ngày hôm nay rồi...
Nội tâm âm u tiết ra từ đáy mắt, khiến cho nam diễn viên đối diễn phải nổi da gà.
Hàn quỷ dùng súng chọc chọc đũng quần hai người người Trung Quốc bên
cạnh, ý bảo bọn họ đem đồng bào kia trói lên trên cây. (chọc đũng quần
=_=)
Trong quá trình treo lên, Hàn quỷ còn thường xuyên nhìn xung quanh. Bởi
vì đây là ở ngoài cửa tô giới, rất nhiều người Trung Quốc lui tới. Nội
tâm của hắn cũng có chút kiêng kị, liền đem họng súng đặt trên mông hai
người hỗ trợ kia, để ngừa bọn họ sinh sự.
Xem đến đây, Hoàng Thác có chút khó hiểu rồi.
"Cậu ta vì cái gì chỉ khẩu súng vào mông hai người kia, mà không phải đầu vậy?"
Vương Trung Đỉnh ngiêm trang nói: "Vì để che dấu nội tâm nhát gan của
nhân vật a, nếu như hắn đặt khẩu súng ở trên đầu, rất có thể tay sẽ
run." (ở gần Hàn Nhị lâu nói điêu không chớp mắt rồi =)))
Hoàng Thác một biểu tình hiểu ý, "Chẳng thể trách, biểu diễn từng khâu nhỏ thật quá tinh chuẩn đi."
Vương Trung Đỉnh đáp lại một nụ cười, ta chẳng lẽ nói cho ngươi đây là do thói quen sao?
Tiếp theo là tiết mục cao trào Hàn quỷ đánh người đồng thời bắt người kia phải học theo chó sủa.
Ai nấy đều thấy được, thời điểm Hàn quỷ quất roi lên người Trung Quốc
kia, diễn cảm kia là vô cùng phấn khởi a! Một chút cũng không giống như
là giả. Coi như biết ngươi không đau, lão tử cũng phải dùng toàn lực mà
đánh a! Cho ngươi bình thường lấy tiểu roi da, tiểu dây điện quất mông
ta, cho ngươi bức ta cái gì mà lớn tiếng chút a...
Ngày hôm nay cơ hội báo thù đến đây!
Hàn Đông một bên đánh một bên ác mắng, tiếng mắng chói tai kia, diễn cảm xấu xa kia quả thực đến mức chọc điên người.
Hơn nữa lúc người bị hành hạ cầu xin tha thứ, Hàn Đông kia, vài tiếng
cười to kia muốn hào sảng lại hào sảng không nổi, muốn điên cuồng lại
điên cuồng không triệt để. Đem cái bộ dạng đê tiện đắc chí, tác oai tác
phúc này của quỷ Dương diễn xuất đến xuất thần nhập hóa.
Quần chúng vây xem mỗi người đều cắn răng nắm chặt quyền, trong lòng oán thầm: đây là có bao nhiêu bản sắc biểu diễn, mới có thể đạt tới loại
cảnh giới này a!
Ngay cả Hoàng Thác cũng nhịn không được hỏi Vương Trung Đỉnh: "Cậu xác
định nhân phẩm diễn viên này không có vấn đề sao?"Vương Trung Đỉnh ách
nhiên thất tiếu, "Không có vấn đề, cậu ấy chỉ là nhập diễn tương đối
triệt để mà thôi."
(ách nhiên thất tiếu: á khẩu không cười nổi, nói chúng là dở khóc dở cười)
Mới vừa nói xong, Hàn quỷ liền bị một đám người Trung Quốc xông lên vây
đánh rồi. Lúc ấy cái tiếng reo hò cố lên kia, cái tiếng vỗ tay kia, chưa bao giờ khoái lòng người như vậy!
Đạo diễn vừa kêu "Cắt", người quay phim cũng xông lên phía trước bổ thêm mấy đá, có thể thấy được kỹ năng diễn xuất của Hàn Đông có bao nhiêu
nhuần nhuyễn.
Hoàng Thác cũng không khỏi cong khóe miệng, "Xem ra cậu ta rất thích hợp diễn vai phản diện."
"Cũng không nhất định, nếu cậu ấy diễn nhân vật đau khổ, anh xem cũng sẽ cảm thấy rất đáng thương."
Từ lúc Hoàng Thác quen biết Vương Trung Đỉnh tới nay, rất ít nghe y khen người nào. Thấy y cho Hàn Đông một lời khẳng định lớn như vậy, liền có
thêm vài phần hứng thú đối với tiểu Dương quỷ này.
"Cậu ta cũng là nghệ sĩ ký tên của công ty cậu?"
"Ân, ký tên năm ngoái."
"Cậu lúc trước như thế nào lại nhìn trúng cậu ta?"
Ý ở ngoài lời: loại người tính cách như ngươi làm sao lại có thể ở cùng chỗ với hắn? Hoàn toàn là hai thái cực đối lập a!
Nếu đổi lại là người khác, Vương Trung Đỉnh khẳng định tùy tiện bịa vài
câu cho qua rồi. Nhưng là đối mặt với Hoàng Thác, y lại đột nhiên có dục vọng khuynh thuật.
Vì thế, y đem tình huống thực tế ngẫu nhiên gặp Hàn Đông đêm hôm đó, một năm một mười thuật lại cho Hoàng Thác.
Chính là Hàn Đông trần truồng, dùng dây tự trói mình, cùng với ảnh trắng đen.
Hoàng Thác đã thật lâu không cười đến vật vã như vậy.
"Nghe cậu nói như vậy, thật đúng là một kẻ hay ho a!"
Hoàng Thác càng khen, trong lòng Vương Trung Đỉnh càng cao hứng, trong
lòng y cao hứng, liền nhịn không được tiếp tục thổi phồng...
Vì thế, phần lớn thời gian còn lại, Hoàng Thác đều là vượt qua trong công cuộc tẩy não "Vợ ta là bảo vật".
Nghe được đạo diễn hô "Kết thúc công việc", Vương Trung Đỉnh mới như ở
trong mộng chợt tỉnh nhìn đồng hồ một cái, "Thế nhưng đã giờ này rồi."
Hoàng Thác nắm lấy cổ tay của y, "Đồng hồ này của cậu thật đẹp."
Vì thế, Vương Trung Đỉnh lại bồi thêm một câu.
"Đây cũng là Nhị Hàng kia tự mình làm."
Hoàng Thác lộ ra vẻ kinh ngạc, "Đây là cậu ta làm, cậu ta còn có thể làm đồng hồ?"
Lòng hư vinh của Vương Trung Đỉnh ở trong loại ánh mắt này của Hoàng Thác được thỏa mãn đến thật đầy.
"Cậu ấy không chỉ có biết làm đồng hồ, rất nhiều đồ thủ công mỹ nghệ
khác cũng đã làm. Không tin anh đến nhà của tôi xem qua, có một bộ nội
thất gỗ chính là cậu ấy tự mình làm. Lúc ấy Hạ Hoằng Uy trả giá muốn mua đi, tôi cũng không nỡ bỏ, bây giờ còn đang trữ bên trong tàng thất."
Hoàng Thác không khỏi khơi dậy vài phần hưng trí, "Nghe cậu nói như thế, tôi lại thật sự muốn đi xem, nhân thể thưởng thức mấy phòng đồng hồ kia của cậu."
"Không thành vấn đề." Vương Trung Đỉnh thống khoái đáp ứng, "Tôi dặn dì làm thêm vài món ăn, tối nay liền ở lại ăn đi."
"Tôi đây sẽ không khách khí, ha ha..."
Hàn Đông ở thật xa chứng kiến Hoàng Thác nắm chặt cổ tay Vương Trung Đỉnh, liền vẻ mặt như đưa đám vọt tới.
Nhưng là vừa đi đến trước mặt liền sợ rồi, người ta một thân quân trang cũng không phải mặc trắng a.
Hàn Đông chỉ có thể bất động thanh sắc đem bàn tay Hoàng Thác, đổi thành tay của mình, dắt lấy Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài.
"Về nhà đi ăn a!"
Cố ý cất cao giọng, hướng Hoàng Thác công khai biểu thị chủ quyền của mình.
Nhưng mà, Hoàng Thác tựa như không nghe thấy, một đường theo tới bọn họ về nhà.
Vương Trung Đỉnh xách theo đồ đạc đi vào trước, Hàn Đông khóa kỹ xe vừa muốn đi, liền chứng kiến một chiếc xe khác tiến vào.
Nhìn thấy người trên xe, mặt Hàn Đông nháy mắt chuyển đen.
Được a ~ còn đào được đến trong nhà a? Ý định khiêu khích ta có phải hay không?
Đáng tiếc, Hoàng Thác hoàn toàn, từ đầu, vẫn luôn không biết Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông cùng một chỗ, còn tưởng rằng Hàn Đông cũng là đến ăn
cơm, liền đặt tay lên bả vai hắn, xưng huynh gọi đệ tiếp đón.
"Đi nào ~ "
Đầu Hàn Đông mơ hồ, vẫn thật sự theo y đi vào.
Chờ sau khi vào nhà kịp phản ứng, Vương Trung Đỉnh đã dẫn Hoàng Thác lên lầu rồi, hơn nữa thẳng đến gian tàng thất ngay cả hắn cũng không được
bước vào kia.
Mẹ kiếp!
Đây là giang sơn thật vất vả mới giành được muốn đổi chủ sao?
"Những thứ này là do cậu ấy mân mê ra." Vương Trung Đỉnh còn đang hưng trí bừng bừng khoe khoang.
Hoàng Thác không chịu nổi bị một phòng đồ chơi nhỏ rực rỡ muôn màu khóa
lại rồi, thiệt nhiều tiểu lễ vật sáng tạo, nhìn xem gã nhìn cũng không
kịp nhìn, yêu thích không rời tay.
"Đôi tay này cũng quá tà hồ đi?"
Vương Trung Đỉnh sau đó lại giới thiệu cho gã, chứng minh Hàn Đông so với tưởng tượng của ngươi còn tà hồ hơn nhiều.
"Mấy thứ này đều là cậu ấy mân mê ra trong lúc mộng du."
"Mộng du?"
Vương Trung Đỉnh hạnh phúc không cần nói cũng hiểu.
"Có vài buổi sáng sau khi tỉnh lại, đầu giường liền xuất hiện bao nhiêu vật nhỏ."
"Đây là cái gì?" Hoàng Thác lại cầm lấy một thứ đồ.
Sắc mặt Vương Trung Đỉnh thoắt biến.
"Đừng động!"
Mấy hôm nay phải làm bài đến muộn cả nhà thông cảm ^^ hôm nay được một chương thôi nhé