Không để cho bất kì ai nào kịp phản ứng, Vương Trung Đỉnh đã kéo Hàn Đông vào thang máy.
Lần này trong gian thang máy thủy chung tỏa khắp mùi hương thung, rốt cục dùng "đế giày đôn thịt mông" ưu ái đáp lễ Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh không nghĩ ra, vì cái gì con người bình tĩnh nhất quán thường ngày mỗi khi gặp hàng này lại giống như nuốt phải mấy cân thuốc nổ? Là bởi vì hắn một thân đầy tính xấu, hơn nữa mỗi cái đều chạm đến lôi khu (giới hạn, cấm kị) sao? Hay là bởi vì bộ dạng cái mông tròn kia rất hợp với tâm ý bản thân, chỉ có "tiếp xúc thân mật" mới có thể bình ổn lửa giận trong lòng?
Hàn Đông cũng nghĩ không thông, vì cái gì một phần tử trí thức du học từ phương Tây trở về lại truyền thừa tinh túy võ thuật Trung Quốc được tốt như vậy?
Có lẽ đứng ở phương diện người khác thấy đây là "ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ", trong mắt Hàn Đông lại là "vô tâm sáp liễu liễu thành âm". Không mất công tính toán bất cứ kế hoạch gì, lại tự nhiên mà vậy đắc tội Vương Trung Đỉnh, nhặt được bao nhiêu tiện nghi! Nhưng sau khi bị đá tàn nhẫn, loại cảm giác "Đau cũng là hạnh phúc" này bị cảm giác "Đau lớn hơn hạnh phúc" xâm lược, Hàn Đông rốt cục xù lông.
Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: nhà dột bởi vì mưa suốt đêm, ý nói chuyện xấu đến dồn dập.
Vô tâm sáp liễu liễu thành âm: Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, Vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
"Đừng đạp JB! Trêu chọc anh hai câu đến nỗi sao? Ê! Anh vẫn chưa thôi có phải không? Anh đá tôi thêm một cái thử xem! Còn đá? Còn đá? Anh chờ, tôi con mẹ nó gọi người đến..."
Hàn Đông phản bác đến vô cùng ngang tàng, ánh mắt cháy đến cực kỳ ngoan cường, đáng tiếc người ta không để vào mắt, một chút rắm tác dụng cũng không có!
Hảo hán không sợ thiệt thòi trước mắt, huống gì Hàn Đông cũng không phải hảo hán, chỉ là một nam nhi nhát gan, đau vài cái liền chịu không được, thấy "cứng đối cứng" không có tác dụng, lại bắt đầu dùng nhuyễn bác đồng tình.(khổ nhục kế)
Vương Trung Đỉnh vừa nghe thấy Hàn Đông nức nở, lập tức ngừng động tác, ngay cả chính y cũng không biết sao lại thu tay nhanh như vậy.
Hàn Đông đã đạt được mục đích chính, trong lòng thối lại bắt đầu đắc ý: bắt anh dừng anh liền ngừng, lập trường không kiên định như vậy, xem ra vẫn là không đành lòng với tôi a...
Ra khỏi thang máy, Vương Trung Đỉnh kéo Hàn Đông vào một căn phòng nhỏ, bắt hắn phạt đứng tự kiểm điểm.
Phạt đứng này không phải phạt đứng trong ý nghĩa bình thường, mà là phải đứng trên một thiết bị, chưa hết thời gian không thể xuống. Tư thế không đúng hoặc là cử động rất nhỏ, thiết bị đều sẽ phát ra tiếng cảnh báo, thời gian trong máy đếm tự động lặp lại.
Rất nhanh, Quý Đào cũng bị Vương Trung Đỉnh gọi vào văn phòng.
"Sân khấu giới giải trí lớn như vậy, cá tính hóa nghệ sĩ mới có thể thỏa mãn nhu cầu đa dạng của khán giả. Nếu chúng ta đào tạo toàn bộ nghệ sĩ theo một khuôn mẫu, vậy không phải công ty đào tạo ngôi sao mà là sản xuất giấy hán (giấy than)." Quý Đào nói.
"Tôi không bắt cậu làm mất đi cá tính của hắn, tôi chỉ bảo cậu chắt lọc để lấy tinh hoa. Cậu thì sao? Không chỉ có không lấy được tinh hoa, còn đem bã hấp thu!"
"Trong mắt tôi không phải là bã."
"Mê tín không phải bã, chẳng lẽ còn là ưu điểm sao?"
"Cậu ta không mê tín." Quý Đào bình tĩnh trần thuật, "Cậu ta là đại Tiên nhi thật."
"..."
Vương Trung Đỉnh không biết trầm mặc hết bao lâu, thời điểm mở miệng thần sắc dị thường nghiêm trọng.
"Vậy tôi chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích."
Quý Đào cố chấp, "Nếu anh muốn đuổi Hàn Đông đi, tôi sẽ đi cùng cậu ấy."
Vương Trung Đỉnh gầm lên một tiếng, "Tôi là đuổi cậu đi!"
Quý Đào lắp bắp kinh hãi, rất nhanh cũng nói một câu khiến Vương Trung Đỉnh giật mình.
"Tôi đi cũng được, nhưng tôi muốn đem Hàn Đông đi."
Văn phòng có loại tiết tấu biến thiên, may mắn Phùng Tuấn đuổi tới đúng lúc, cứu lại trận bão táp này.
"Cậu đi ra ngoài trước." Phùng Tuấn hướng Quý Đào nói.
Sau khi Quý Đào ra ngoài, Phùng Tuấn một mình đối diện Vương Trung Đỉnh, cảm giác không khí căng thẳng đến nghẹt thở, "Xem ra... Chúng ta thực sự phải đưa Hàn Đông đến chỗ tỷ của tôi."
Vương Trung Đỉnh chỉ tay ra cửa, "Cậu cũng đi ra ngoài!"
...
Văn phòng chỉ còn lại một mình Vương Trung Đỉnh, trong gạt tàn đã đầy ngập tàn thuốc.
Lúc đầu còi báo động ở phòng nhỏ một mực vang không ngừng, không biết qua thời gian bao lâu, không hề thấy kêu nữa, im lặng suốt hơn hai giờ, rốt cục khiến cho Vương Trung Đỉnh hoài nghi.
Thiết bị này có rất nhiều người đã đứng, một trong đó số đó là Nhị Lôi, nhưng Nhị Lôi chỉ là muốn thử thách. Hắn kiểm tra được cực hạn duy trì thế đứng của bản thân là 1 giờ 30 phút, liền đem kết quả này quy định làm tiêu chuẩn ban đầu. Một khi có người vượt qua được tiêu chuẩn này, thiết bị liền tự động thay đổi lịch sử mới nhất. Nhưng từ xưa tới nay, tiêu chuẩn này vẫn chưa từng thay đổi.
Bất quá, ngay tại ngày hôm nay, đã có một "Vua phạt đứng" hoàn toàn mới ra đời.
Vương Trung Đỉnh đi vào phòng nhỏ, Hàn Đông vẫn đứng trên dụng cụ, thân hình thẳng tắp như thương, tựa như một pho tượng điêu khắc.
Hàn Đông đối với Vương Trung Đỉnh đã đến vô tư bất giác, giống như tu luyện đạt tới mọi sự không cảnh giới.
Vương Trung Đỉnh dạo bước đến trước mặt Hàn Đông, nhìn lại trên mặt hắn.
Con mắt đã khép lại...