Từ lúc gặp phải Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh cơ hồ chưa từng trải qua một
ngày bình thường nào. Mỗi cuối tuần, người ta đều ở nhà thư giãn nhàn
tản, thế nhưng y lại bay đến đảo nhỏ, triển khai một hồi vật lộn hơn ba
giờ đồng hồ cùng ngàn vạn gai nhọn.
Thân cây tạo gai, cứng rắn như sắt thép. Hơn nữa tuổi càng lớn gai càng nhiều, sau ba năm có thể trở thành tường gai.
Cây này, phỏng chừng đã ..... vài thập niên đi...
Lúc trước Vương Trung Đỉnh không để ý tới nó, hiện tại nhìn thấy, trong
đầu chỉ có một ý tưởng: đầu óc ta có phải bị lừa đá rồi hay không? Như
thế nào lại nhìn trúng tên quái đản này?
Bất quá, chuyện lặt vặt này cũng trong khả năng của Vương Trung Đỉnh.
Trước tiên đem một sợi dây thừng vắt lên cành cây, trực tiếp bám vào dây thừng leo lên. Việc này cần lực tay rất mạnh, hơn nữa cành luôn đung
đưa, hẫng một cái liền va phải gai nhọn.
Vương Trung Đỉnh bên này mồ hôi đầm đìa, Hàn Đông bên kia lại thảnh thơi say mê.
Hàn Đông ta thật là con mẹ nó quá soái!
Leo đến độ cao nhất định, Vương Trung Đỉnh không thể tiếp tục mượn lực
dây thừng. Chỉ có thể nhảy vào trong tán cây, chịu đựng gai nhọn trong
đó, từng chút từng tiến gần tới điện thoại.
Trong chuyện này gian khổ cũng không cần nói.
Con người bị vây trong trạng thái căng thẳng quá lâu, tim sẽ phải chịu
tổn hại rất lớn, Vương Trung Đỉnh leo đến cuối cùng còn có loại cảm giác tinh thần muốn bùng nổ. Y thậm chí hoài nghi đây là Hàn Đông ác ý trả
thù, bằng không ai có thể làm ra loại chuyện thất đức như vậy?
Hàn Đông lúc này biết y căng thẳng, còn ý vị ở dưới tàng cây kêu: "Để ý
chút, để ý chút, thật sự với không tới coi như thôi đi, đừng để mình bị
đâm..."
Lời này nếu đặt ở ngay ban đầu mà nói, Vương Trung Đỉnh có thể còn vui
mừng một chút, bây giờ nghe thấy trừ bỏ căm tức chính là căm tức.
Ngươi con mẹ nó tới đây làm gì?
...
Rốt cục, di động được an toàn gỡ xuống.
Vương Trung Đỉnh không bị thương, chỉ là ánh mắt nhìn đâu cũng thấy gai.
Cặp tiện thủ kia của Hàn Đông với qua, vừa muốn cảm động đến rơi nước mắt lấy lại điện thoại, lại bị Vương Trung Đỉnh gạt ra.
(thủ ở đây là tay : ))
"Đi qua một bên."
Vương Trung Đỉnh trước tiên kiểm tra "lưu trữ" trong điện thoại.
May mắn cái gì cũng chưa bị mất đi.
Y lại kiểm tra nhật ký cuộc gọi của Hàn Đông.
Quả nhiên... Rỗng.
Hàn Đông mỗi lần mộng du đều không quên tiêu hủy chứng cớ, lần này cũng
không ngoại lệ. Con đường duy nhất Vương Trung Đỉnh có thể biết là di
động của chính mình.Thực đáng tiếc cũng bị xóa bỏ rồi.
Trong lòng hơi có mất mát, nhưng bởi vì không ôm cái hi vọng gì, cũng không quá để bụng.
Nhưng Hàn Đông lại không hiểu ý, giọng điệu méo mó: "Thật không nghĩ
tới, chúng ta cùng một chỗ anh lại coi trọng từng ly từng tý như vậy."
Vương Trung Đỉnh nhìn cũng không nhìn hắn cái nào, quay đầu đi thẳng.
Hàn Đông lại sáp đến gần các loại lấy lòng, "Sau này chụp cho anh nhiều chút."
Vương Trung Đỉnh như trước không để ý tới hắn.
Hàn Đông lại nói: "Em quay GV, quay một loạt biến thái, quay một loạt cường X dã ngoại, quay một loạt các loại ..."
Vương Trung Đỉnh rốt cục nhe răng cười, "Bớt nhị."
(nhị: ngớ ngẩn)
...
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, chuyến bay lâm thời hủy bỏ, hai người ở lại đây một đêm.
Vương Trung Đỉnh hiếm khi cởi bỏ nửa người trên, mặc quần đùi, chân trần trước đi, có loại phong tình nói không nên lời.
Hàn Đông tiến đến sàm sỡ một trận.
Vương Trung Đỉnh không tỏ vẻ phản cảm giống như bình thường, mà hoàn
toàn dung túng hành vi này. Coi như Hàn Đông làm loạn hơn nữa, y cũng
chỉ nhẹ nhàng vỗ một cái liền cho qua.
Tuyệt đối sẽ không lôi đế giày ra.
Tại nơi chỉ có hai người này, Vương Trung Đỉnh sẽ đột nhiên trở nên vô cùng ôn nhu.
Hàn Đông lại càng một khắc cũng không muốn đi.
Đầu vừa dán trên người Vương Trung Đỉnh một cái liền không nhúc nhích nữa.
"Đông Đông." Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng.
Hàn Đông ngước cằm lười biếng trả lời: "Gì vậy?"
"Em rốt cuộc từ đâu tới?"
"Nội Mông a! Không phải nói với anh rồi sao?" Hàn Đông hiếm lạ vuốt ve quần đùi Vương Trung Đỉnh.
"Tôi là hỏi thân thế của e."
Động tác Hàn Đông dừng một chút, "Như thế nào đột nhiên lại nghĩ đến cái này?"
"Thấy em và thân thích cho tới bây giờ cũng chưa từng liên hệ." Vương Trung Đỉnh lập một cái cớ.
Hàn Đông hừ nói: "Bọn họ đối với em như vậy, em còn liên hệ với bọn họ?"
Vương Trung Đỉnh thăm dò hỏi: "Bọn họ còn ở nhà cũ sao?"
"Như thế nào? Anh còn muốn gặp bọn hoj a? Ngàn vạn lần đừng, bọn họ nhất định sẽ lừa anh cả đời."
Nghe nói như thế, Vương Trung Đỉnh càng sinh nghi, theo ý tứ của Hàn
Đông, thân thích này thật là thích chiếm tiện nghi. Nhưng mà lấy độ nổi
tiếng hiện tại của Hàn Đông, không nói hỏa bao nhiêu cũng coi như có
danh tiếng rồi, như thế nào bên kia một chút động tĩnh cũng không có?
"Em và bọn họ bao lâu không liên hệ rồi?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông nói: "Hơn hai mươi năm đi.""Hơn hai mươi năm? Cũng chính là khi em khoảng bảy tám tuổi đã bị đưa đến nhà cha mẹ nuôi sao?"
"Phải a, bảy tám tuổi bọn họ đã đem em đi bán."
"Bán ?" Vương Trung Đỉnh căng thẳng.
Hàn Đông đĩnh đạc nói: "Em dầu gì cũng là nam hài, sao có thể tặng không?"
"Em sao lại biết được?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
"Vô nghĩa, em lúc ấy đã nhớ rõ không được sao? Không phải em đã nói về Nhị đại gia rồi sao"
Nhắc tới người này, Hàn Đông lại bắt đầu hai mắt đẫm lệ nhẹ nhàng nói, "Nhớ ngày đó Nhị đại gia..."
"Được rồi được rồi." Vương Trung Đỉnh vội vàng đình chỉ, "Cằn nhằn nhiều lần như vậy rồi không ngán sao?"
Hàn Đông không lên tiếng.
"Vậy em còn nhớ nhị đại gia của em tên là gì không?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi.
"Nhớ không rõ lắm, em chỉ biết ông họ Hàn."
Nói như chưa nói...
Vương Trung Đỉnh trầm mặc một lúc lâu, sau đột nhiên lại nhớ tới cái gì.
"Em không phải từ ngày sinh tướng mạo là có thể tính ra nội tình gia
đình một người sao? Vậy em như thế nào không biết nhị đại gia của mình
tên là gì?"
Hàn Đông chậm chạp nói: "Thông thường thầy tướng số sẽ không quá quan tâm đến số mệnh của chính mình."
Vương Trung Đỉnh lại nghĩ đến một loại khả năng hoàn toàn tương phản.
"Nhị đại gia có khi nào không có gì quan hệ huyết thống gì với em không? Em xác định ông là nhị đại gia ruột sao?"
Hàn Đông hừ một tiếng, "Bản thân em hi vọng ông ta không phải, vậy em sẽ không hận như thế."
Vương Trung Đỉnh không hỏi nữa.
Trong lòng y rất rõ ràng, Hàn Đông dù cà lơ phất phơ thế nào, phương diện gia đình này vẫn là một cái gai trong lòng hắn.
Rút ra cũng không đồng nghĩa với sẽ lập tức hết đau.
Cho nên không thể nóng vội.
Huống hồ một buổi tối thư giãn thoải mái như vậy, tán gẫu cái đề tài này thật sự là quá lãng phí.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh đứng dậy đi đến nơi cách đó không xa.
Hàn Đông chưa ý thức được Vương Trung Đỉnh đã đi, một mình ngây ngốc nhìn sóng biển quay cuồng, không biết suy nghĩ cái gì.
Chờ hắn kịp phản ứng, Vương Trung Đỉnh đã đã trở lại.
"Anh vừa rồi đi làm gì vậy?" Hàn Đông hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói: "Đào hầm."
"Đào hầm làm gì?"
Vương Trung Đỉnh khiêng Hàn Đông lên trên vai, vừa đi vừa thản nhiên trả lời: "Đem em đi chôn."
Hàn Đông gào khóc, "Kháo, chôn em làm gì?"
"Miễn cho em suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt."
...
Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh vừa hòa hảo, bệnh đau mắt của phần tử Bát Quái lại tái phát.
Chu Lê chính là một điển hình.
"Tôi nghĩ Hàn Đông sẽ nhân cơ hội chia tay với Vương Trung Đỉnh, không
ngờ hắn còn quá biết chịu đựng, xem ra là chân ái a. Chỉ tiếc, huyết khí tuổi sung mãn, cứ như vậy bị chôn vùi ..."
Lý Thượng khó hiểu, "Có ý gì?"
"Còn có thể có ý gì? Giày xéo rồi."
Lý Thượng nghẹn lời, "Vương tổng sẽ không phải là..."
Chu Lê hừ cười một tiếng, "Cậu cho là sao? Diện mạo soái, gia thế tốt,
nhân phẩm tốt, các phương diện đều ưu tú, như thế nào lại đi yêu thích
một nam nhân đến không lối thoát như vậy"
Lý Thượng theo ý tứ của Chu Lê nói tiếp: "Hẳn là bị cô chiếm dụng rồi mới đúng."
Chu Lê không chút khách khí tiếp nhận tâng bốc của Lý Thượng.
"Chính vậy, Vương Trung Đỉnh nếu phương diện kia không có vấn đề, sẽ không có chuyện Hàn Đông rồi."
Bất quá, Lý Thượng vẫn là rất thắc mắc.
"Cô là làm sao mà biết được?"
Chu Lê cười đến phong tình, "Cậu cứ nói đi?"
Lý Thượng nháy mắt minh bạch rồi, bao nhiêu đại lão giới giải trí, ngay
cả những phú hào có uy tín ở những ngành khác, cơ hồ đều từng có một
chân với Chu Lê.
"Tôi lại nghĩ Vương tổng có thể ngoại lệ." Lý Thượng cảm khái.
Chu Lê tràn đầy tự tin cười, "Vương Trung Đỉnh phương diện kia bất lực, không có nghĩa là ánh mắt cũng không tốt a."
Lý Thượng cười theo, "Quả nhiên quạ đen khắp thiên hạ đều đen."
(quạ khắp thiên hạ đều đen: một con quạ thì không thể trắng hơn những
con khác, ý nói những kẻ có quyền lực đều không thể tốt đẹp)
"Cho nên nói hoàn cảnh Hàn Đông cũng quả thật rất bi thống." Chu Lê giả mù sa mưa thở dài.
Lý Thượng đùa giỡn : "Không có việc gì, cậu ta có Ngũ tỷ muội, mỗi ngày hẳn là cũng không đến nỗi tệ."
"Ngũ tỷ muội?" Chu Lê kinh ngạc.
Lý Thượng đem chuyện Hàn Đông mộng du lôi "Ngũ tỷ muội" ra thuật lại với Chu Lê, Chu Lê cười dến miệng đều không khép được.
"Emma ~ cười chết tôi... Người này là có bao nhiêu đói khát? Lại có thể
thụ năm? Lúc hắn quyết định cùng Vương tổng cùng một chỗ, sẽ không phải
là vừa ý cái diện mạo kia của Vương tổng, cảm thấy được người này nhất
định là mãnh thủ phương diện kia, cho nên muốn mượn lần này thoát khỏi
cuộc sống cô đơn đi?"
"Kết quả không nghĩ tới..."
Lý Thượng còn chưa nói xong, Chu Lê liền chắp tay cầu xin.
"Đừng nói nữa, cười chếttôi, ha ha ha..."