Phong Miêu Chứng

Chương 36: Chương 36: Anh chính thức tuyên bố đầu hàng




”Cám ơn. Mèo chủ tử hôm nay rất vui vẻ, thưởng cho cậu một muah~”

Nói xong, cô ngẩng mặt lên ”Ba” một cái, hai gò má lập tức đỏ bừng, sau đó xoay người thật nhanh vọt vào cửa nhà.

Cố Ý phóng lớn tấm hình lên, phóng lớn nữa, dừng tại hình ảnh cơ bụng của ngôi sao nam:

”Tớ nhìn chồng tớ, siêu cấp hấp dẫn.”

Trì Tự: …

Cô rốt cuộc đang nói cái quái gì vậy?

Một nam sinh bên cạnh Trì Tự vỗ vỗ anh: ”Trì Tự, cậu rất nóng?”

”Không có.”

”Tai cậu rất đỏ.” Vừa nói, vừa cả gan nói, ”Cmn, thật là nóng.”

Trì Tự dùng cùi chỏ đánh cậu ta, thiếu chút nữa không nhịn được ném người cậu ta xuống sông Dương.

Chỉ còn lại hơn phân nửa đoạn đường, Cố Ý tìm Trì Tự nói chuyện, anh cũng chỉ nhìn nửa gương mặt cô.

Từ bờ nam sông Dương đi tới bờ bắc, vài nam sinh muốn đi uống thức uống lạnh, những người còn lại quyết định về nhà cùng nhau.

Cố Ý đương nhiên đi theo Trì Tự, đi theo còn chưa đủ, dưới con mắt có tình ý của địch, cô càng phải độc chiếm.

”Chúng ta đi bên kia đi.” Cố Ý kéo kéo ống tay áo Trì Tự, ”Bên kia thanh tịnh, con đường này đầy khí xe.”

Nguyễn Tinh nhảy ra đúng lúc: ”Con đường kia quá xa, cái này gần hơn.”

Cố Ý ra oai: ”Cơ thể của tớ quý giá, chịu không nổi quá nhiều khí xe.”

Nguyễn Tinh nhất thời nổi đóa. Cha mẹ cô dù sao cũng là giám đốc điều hành xí nghiệp, mà cô từ nhỏ chính là hòn ngọc quý trên tay, lần đầu tiên bị một người nói bóng gió mờ ám.

Cô tự khuyên nhủ mình: Người phụ nữ này là người điên, không nên chấp nhặt với người điên.

”Trì Tự.” Nguyễn Tinh thay đổi mục tiêu, ”Chúng ta ở cùng một thu, cùng đi chứ?”

Con mắt của Cố thiên kim cũng trợn tròn: Bọn họ lại ở cùng khu?

Cận thủy lâu đài [1] là chuyện tốt sao?

[1] Cẩn thủy lâu đài: đầy đủ là Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt – 近水楼台先得月 – jìn shuǐ lóu tái xiān dé yuè (ở lầu gần nước nhìn thấy ánh trăng đầu tiên–> xuất phát từ 1 bài thơ thì phải –> tóm lại là ở gần người giàu có quyền thế/ sự vật thuận lợi thì là người đầu tiên được hưởng lợi ích). => Điển tích này về ông Phạm Trọng Yêm, làm quan to nhiều việc lớn, nên quên mất cất nhắc 1 số tay chân, 1 ông tay chân bèn viết 1 bài thơ, trong đó có câu trên, để oán trách là mình không được cận kề nên bị quên mất rồi. PTY đọc xong, có thăng chức cho ông này.

Trì Tự chưa kịp trả lời, một bàn tay nhỏ nhỏ mềm nhũ đột nhiên dán lên cổ tay anh, cầm chắc.

Cả người anh đều run lên, cúi đầu nhìn cô, miệng theo bản năng đã nói:

”Tôi sẽ đi cùng với thọ tinh.”

*

Mèo điên nhỏ Cố đi bộ trên đôi giày da mềm kia cả một ngày, nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào, lúc này còn có thể hưng phấn chay xoay quanh.

Cô ngược lại rất thoải mái, sau lưng của Trì đẹp trai đang mang túi sách đinh tán màu đen bóng của cô, nhẫn nhục chịu khó tiếp mấy trò vớ vẩn của cô.

Bọn họ không theo đường cũ trở về, mà đi theo con đường ven sông bên dưới cây cầu bắc qua sông. Cố Ý không ngừng tìm Trì Tự tán gẫu, anh chỉ trả lời mấy câu ngắn ngủi, dáng điệu không hứng thú mấy.

”Vui vẻ lên đi.” Cố Ý đụng đụng cùi chỏ anh, ”Thọ tinh bảo cậu vui vẻ lên.”

Trì Tự rầu rĩ trả lời: ”Ừ.”

Bây giờ anh bị một loại cảm giác không cách nào nói được bao vây, loại cảm giác này rất hỗn loạn, anh trước kia chưa bao giờ lĩnh hội qua.

Nguyên nhân của cảm giác này chỉ xuất phát từ một người, không ngại lãng phí thời gian, tinh lực của mình, giữa cô và những người khác có thể dễ dàng đưa ra lựa chọn…

Trì Tự không hề chậm chạp, anh mơ hồ có thể nhận ra được đây là loại tình cảm như thế nào. Vì vậy, khi lý trí nhượng bộ, anh cảm thấy hoang mang.

Thiếu niên anh tuấn thở dài, chậm rãi đi bên người Cố Ý: ”Trời đã tối rồi, cậu đón xe trở về sao?”

Cố Ý gật đầu, trong lòng hơi cảm thấy mất mác.

Trì Tự ở cùng cô lâu như vậy, đã đến lúc hạ lệnh trục khách [2] rồi.

[2] Hạ lệnh trục khách có nghĩa là ra lệnh đuổi khách, câu này cũng bắt nguồn từ việc Tần Thuỷ Hoàng từng hạ lệnh đuổi khách các nước, sau này dùng để chỉ việc xua đuổi khách.

Không xa phía trước chính là điểm đậu xe taxi, Cố Ý đang xúc động vì thời gian trôi qua quá nhanh, bỗng nhiên ánh sáng chợt lóe lên.

”Tớ ngồi tàu điện ngầm về thôi, gần đây có thể đi thẳng tới, tiết kiệm tiền lại bảo vệ môi trường.”

Trì Tự cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không suy nghĩ nhiều: ”Được.”

Trạm tàu điện ngầm cách nơi này có mấy trăm mét, cô còn có thể ở cùng với anh một chút.

Hào quang tiêu tan, các biển quảng cáo neon trên đường phố đúng giờ sáng lên, ánh sáng màu sắc sặc sỡ chiếu rọi vào mặt thiếu niên tuấn tú trắng như đồ sứ, điểm sáng lướt qua sóng mũi cao của anh, bờ môi mỏng, cằm thon gầy, cuối cùng biến mất không bóng dáng.

Ánh mắt Cố Ý không hề che giấu, cứ trần trụi ngây ngô nhìn.

Gò má của thiếu niên hơi nóng: ”Nhìn đường.”

Cố Ý nghe theo con tim nói: ”Đường có gì để nhìn, nhìn cậu còn tốt hơn nhìn đường.”

Đây là lời nói thật, cô có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra.

Trì Tự cũng không quay đầu lại: ”Không biết xấu hổ không biết ngượng.”

”Làm sao lại không biết xấu hổ không biết ngượng chứ? Tớ quang minh chính đại nhìn cậu, cũng không phải là nhìn lén cậu thay quần áo tắm rửa…”

”Khụ khụ.” Thật sự là càng nói càng không đúng, Trì Tự kịp thời ngắt lời cô, ”Trạm tàu điện đang đến.”

Cố Ý nhìn về phía trước, trạm tàu điện ngầm quả nhiên cách đó không xa, mở miệng to như muốn ăn tươi cô.

”Cậu giúp tớ đi vào mua vé nha?” Cố Ý không ôm hy vọng hỏi một câu.

Trì Tự suy nghĩ một chút: ”Được.”

Túi sách này thật sự có chút nặng, anh có thể giúp cô mang một lúc.

Hai người đi xuống thang cuốn, bước vào trạm tàu điện ngầm chen chúc.

Trong trạm người đông nghìn nghịt, Cố Ý không có thẻ tàu điện ngầm, cần phải mua vé, đội ngũ đứng trước máy in vé để chờ mua vé quả thực rất dọa người, hàng ngắn nhất cũng có hai mươi mấy người.

Cố Ý lập tức thay đổi suy nghĩ, không muốn đi cùng anh:

”Cái đó…Đưa túi sách cho tớ đi, tớ đi mua vé đây, hôm nay cám ơn cậu nha.”

Trì Tự đứng tại chỗ, giúp cô mang túi sách, bình tĩnh gật đầu.

Cố Ý đi về phía hàng sau cùng, hướng anh phất phất tay: ”Nhanh về đi, tạm biệt.”

Trì Tự vẫn không nhúc nhích, dáng người đứng đơn độc, chỉ lặng lẽ nhìn cô biến mất trong đám người. Hình ảnh cuối cùng trong võng mạc là dáng vẻ bả vai cô nghiêng một bên chỉnh lại quai túi sách.

Sâu trong đáy lòng, nỗi buồn vô hình bắt đầu quấy phá.

Cố Ý giông như một con giun lanh lợi chui vào đám người, cô giả vờ đi tới chỗ xếp hàng, chưa tới mấy giây, liền khom lưng rời đi từ một đầu khác.

Nhiều người như vậy, cô mới không ngu mà đi tàu điện ngầm về nhà.

Lừa gạt lừa gạt Trì Tự mà thôi, bây giờ cô muốn đi ra ngoài đón xe.

Đi ngược dòng người, Cố Ý đi ra tới gần lối ra, trên bả vai bỗng nhiên rung rung.

Cô dừng bước, khó khăn lắm mới mò được điện thoại di động được nhét dưới túi đeo.

Trì Tự?

Không phải vừa mới tách ra sao…

”Alô?” Cô nhận điện thoại, mở miệng liền trêu ghẹo, ”Nhớ tớ rồi?”

Thiếu niên đầu bên kia điện thoại rõ ràng choáng váng: ”Khụ khụ, cậu ở đâu?”

”Tớ…Dĩ nhiên vẫn còn đang xếp hàng mua vé.”

”Cậu ở hàng nào?” Trì Tự đưa mắt nhìn bốn phía, ”Tôi không thể tìm được.”

Cố Ý không rõ cho lắm: ”Cậu tìm tớ làm gì?”

Đối phương dừng một chút, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi lẫn trong tạp âm huyên náo lại cực kỳ ấn tượng:

”Tôi đưa cậu về nhà.”

”…Hả?”

Trì Tự nói một cách đơn giản: ”Bên ngoài trời tối rồi, tôi đưa cậu về đến cửa nhà.”

Trên bậc thang lối ra có một cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp tay cầm điện thoại, đứng ngơ ngác ngây ngốc.

”Được…Được lắm.” Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, Cố Ý cười đến lộ răng hổ, ”Vừa rồi tớ thấy người bên kia nhiều quá, đi tới chỗ khác mua vé rồi.”

Trì Tự: ”Cậu trở lại đi, tôi đang xếp hàng, hàng này rất nhanh.”

”Ồ, được.”

Cúp điện thoại, Cố Ý mang túi lên lần nữa, vội vã chạy trở lại, mỗi một bước đều như giẫm trên đám mây mềm nhũn, giống như bước một bước tiếp theo sẽ được bay lên trời.

Trì Tự mua vé xong, đi ra khỏi hàng, cô gái nhỏ chen chúc đến trước mặt anh.

Đưa cho cô một tấm vé tàu điện ngầm, lại lấy túi sách trên vai cô xuống, Trì Tự trầm tĩnh không lên tiếng, Cố Ý cũng không nói chuyện.

Răng trên răng dưới của cô đều bị đường làm dính lại, giờ phút này quyết định làm một người khôn khéo thục nữ.

Trì Tự dẫn cô đến sân ga, lẳng lặng chờ đợi tàu điện ngầm.

Anh thân cao chân dài, dáng dấp lại anh tuấn vô cùng, bốn phía không thiếu người si mê vây xem. Cố Ý lớn mật nắm vạt áo anh, làm bộ dáng tuyên thệ chủ quyền.

Trong tiếng ầm ầm trầm, tàu điện ngầm đã đến trạm.

Hành khách lên xe xuống xe loạn thành một đoàn người, Cố Ý không cẩn thận buông tay ra, hai người bị đám người tách ra, vóc dáng nhỏ nhắn của Cố thiên kim gần như là bị kẹp lên tàu.

Trước sau trái phải đều là một đám ông lớn, Cố Ý không chạm được tới trụ, đang lo lắng, thì bỗng nhiên bên người có một bàn tay với khớp xương rõ ràng đưa ra, nắm được cánh tay phải nhỏ của cô.

”Lại đây.”

Cố Ý nghiêng đầu nhìn, có chút khó khăn.

”Phiền lòng nhường một chút.” Trì Tự lạnh nhạt mở miệng, vừa nói, vừa đẩy người đàn ông bên cạnh Cố Ý ra.

Cố Ý nghiêng người chui qua, nhếch miệng cười.

Sau khi đứng yên, cô càng vui mừng hết sức.

Đây thật sự là một vị trí được trời ưu ái, bên trái là tấm ngăn cách kính còn bên phải là cửa tàu điện ngầm, quan trọng nhất chính là trước người còn có bức tường đẹp trai che chở cô.

Một bên tay của Trì Tự chống lên cửa tàu điện ngầm, một bên tay nắm chặc tay vịn, ra sức ngăn cách khu vực tự do cho Cố Ý.

Anh hỏi cô: ”Rất ít khi ngồi tàu điện ngầm?”

”Ừ ừ, rất ít rất ít.”

Trì Tự vỗ vỗ tay vịn bên phải, nhắc nhở cô: ”Vịn cái này.”

Cố Ý gật đầu, đưa tay cầm, động tác có chút kỳ quái.

Cô đang đứng thành hình tam giác vuông, muốn cầm vững cái tay vịn kia, phải đưa lưng về phía Trì Tự mới thuận thiện.

Nhưng mà đưa lưng về phía anh sẽ không thấy được.

Không bao lâu, Cố Ý buông lỏng tay.

”Sao vậy?”

”Tớ không nắm vững.” Cố Ý cậy mạnh nói, ”Tới nắm cậu không được sao?”

Dứt lời, cô đưa tay níu lấy vạt áo hai bên của Trì Tự, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, không hề nhận ra mặt mình đã đỏ bừng.

Chuyến tàu dừng tại trạm, trạm này gần tới trung tâm thành phố, ba phần người xuống tàu, lại có một tổ ong người xông tới.

Áp lực sau lưng trong nháy mắt tăng lên, Trì Tự bất đắc dĩ tiến về phía trước nửa bước.

Cố Ý liếc thấy bắp thịt căng cứng trên cánh tay Trì Tự bên cạnh cô, tim đập nhanh hơn, lá gan cũng lớn hơn.

Cô như mèo kêu nhẹ giọng nói một câu: ”Ôi, cậu sang đây, để tí chỗ cho người ta đi.”

Dứt lời, hai tay cô dùng sức, kéo Trì Tự về phía cô.

Trì Tự: …

Bị bao vây tứ phía, anh bất đắc dĩ tiến thêm một bước.

Rũ mắt xuống, chỉ có thể nhìn thấy cái đầu đen nhánh của cô gái nhỏ, và đôi má cười ngọt ngào đạt được ý nguyện chôn trước ngực mình. Chiếc váy mùa hè nhẹ và mỏng, cô gái nhỏ hít thở ra vô lên cần cổ Trì Tự, khiến mảng lớn mảng lớn da thịt phát run.

Trì Tự cố gắng trấn định, nhưng mùi thơm nhàn nhạt trên người thiếu nữ cứ vô khổng bất nhập [3]. Mùi này ấm áp và trẻ trung, nếu như như bánh gatô ngọt đến ngấy, thì mùi này lại gột rửa lòng người.

[3] Vô khổng bất nhập: thành ngữ ví von kẻ biết luồn cúi bốn phía, giỏi về lợi dụng tất cả các cơ hội gặp được, thấy kẻ hở thì chui vào (Theo BaikeBaidu). Ở đây ý Trì Tự là mùi của Cố Ý cứ len lỏi vào mũi Trì Tự vậy.

Lúc cửa tàu điệm ngầm sắp đóng, vào giờ phút cuối cùng một người mẹ ôm đứa con vội vàng xuống xe. Các hành khách tự giác hành động nhường một con đường, Trì Tự khẽ cắn răng, nghiêng về phía trước một lần nữa.

Ngực cường tráng của thiếu niên gần như kề sát vào bên mặt Cố Ý. Cả khuôn mặt cô như lửa đốt đỏ lên, máu tòan thân chảy ngược, mười ngón tay níu vạt áo của anh từ từ nắm chặc, vừa khẩn trương vừa vui sướng, chỉ hận chuyến tàu này vĩnh viễn không điểm cuối.

Cô thật sự…rất yếu đuối.

Cô và tính tình nóng nảy kia hoàn toàn khác nhau.

Hai người mặt đối mặt kề sát nhau, chóp mũi xinh xắn của Cố Ý cách áo t-shirt cọ tới cọ lui, cọ sát khiến huyết khí của thiếu niên tán loạn.

Cô nhất định là cố ý.

Nếu Trì Tự vẫn còn một tay, nhất định sẽ xách cô lên ném đi xa, tuyệt đối sẽ không che chở cho cô nữa.

Chuyến tàu đã đến đích, lúc xuống xe, Trì Tự quay đầu nhanh chóng rời khỏi, từ đầu đến cuối đều nhìn về phía sau ót Cố Ý.

Mèo điên nhỏ Cố lanh trí xít lại gần: ”Meow ô~”

Đối phương không phản ứng.

”Meow ô~ Cậu đi nhanh như vậy làm gì, phải dẫn đường sao?”

Tốc độ bước đi của Trì Tự chậm lại, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm cô:

”Cậu dẫn đường.”

Bên ngoài ga tàu điện ngầm, là khu nhà ở phú hào có tiếng ở phía tây Thượng Hải.

Bóng đêm dầy đặc bao phủ những con đường trống trải. Nơi này cách xa vùng bị ô nhiễm ánh sáng, không hề thấy chút bụi nào, ánh sao trên trời sáng rực rỡ, nếu như không phải gần với đường xe, thì Trì Tự cũng cho rằng mình tới vùng ngoại ô.

Hai người câu được câu không nói chuyện, một người thì nói nhiều, một người là người nghe.

Cố Ý sợ anh nhàm chán, vì vậy trong câu chuyện của tiểu nữ sinh nói nhiều thường xen kẽ kể mấy câu chuyện tiếu lâm.

”Tớ có một hàng xóm, tên là Chu Xuyên.” Cố Ý vừa nói, vừa dò xét trộm nét mặt của Trì Tự, ”Mẹ anh ta mỗi lần mua quần áo cho con trai, người khác khen bà có ánh mắt tốt, bà đều nói ‘Đây là cho Chu Xuyên nhà tôi’, ha ha ha…”

Trì Tự: ”…”

Phản ứng của anh quá lạnh nhạt, Cố Ý tỏ ý không phục, không ngừng cố gắng.

Cố Ý lại hỏi: ”Cậu có biết làm sao để lấy máu vịt không?”

Trì Tự lộ ra biểu cảm chậm hiểu.

Cố Ý lui ra một bước, ngón tay chỉ chính mình: ”Bây giờ tớ là con vịt, cậu đánh tớ một quyền.”

Trì Tự: ”…”

Cố Ý: ”Cậu đánh đi, đừng không nỡ.”

Trì Tự: ”…”

Cố Ý lại tiến lên trước một bước, cầm cánh tay anh giúp anh nắm chặt nắm đấm, sau đó đi tới lắc lư đầu mình.

”Phốc phốc phốc…” Cô bắt đầu hướng lên trời hộc máu, nôn máu mấy chục giây, ”Chính là thế này, máu vịt đều bị tớ nôn ra.”

Trì Tự: ”…”

Sợ nhất là khi không khí bỗng nhiên yên lặng.

Cố Ý yên lặng chớp mắt, nhìn anh, trong mắt có chút mong đợi.

Trì Tự lắc đầu một cái, cuối cùng cũng cong môi, khẽ cười nói: ”Cái này có thể.”

Mèo điên nhỏ nhất thời mặt mày hớn hở: ”Đó là đương nhiên, khi còn bé tớ còn tham gia thi đấu ngôi sao hài nhí ở nhà trẻ, cầm lấy giải đặc biệt đấy.”

Trì Tự còn cười: ”Không tệ.”

Cố Ý chìm đắm trong nụ cười của anh, tâm trạng hoảng hốt.

Anh cười lên thật là đẹp mắt, chìm trong con ngươi đen sáng, đáy mắt giống như kim cương.

Anh còn vươn tay ra xoa xoa tóc cô, động tác nhẹ nhàng chầm chậm.

Lúc anh nói chuyện với cô, giọng nói rất ôn nhu:

”Nhà cậu gần đến chưa?”

Cố Ý giật mình: ”Sắp đến, trước mặt đó.”

Ánh đèn bên trong khu vườn biệt thự mờ tối, bóng cây loang lổ. Vòng qua hòn non bộ, hình dáng của một căn biệt thự ba tầng độc đáo mà hoa lệ hiện ra.

Trì Tự đưa cô đến thẳng cửa sân, cởi túi sách đưa cho cô.

Cố Ý ôm túi sách ở trước ngực, ngửa đầu nhìn anh:

”Trên đường cẩn thận nha.”

”Ừ, tôi đi đây.”

Tiểu cô nương gật đầu, hai chân dường như cố định trên mặt đất, ngơ ngác nhìn anh.

Cô cảm thấy…

Trong lòng Cố Ý có một giọng nói: Tôi cảm thấy cậu ấy rất để ý tôi, việc này không liên quan tới việc hôm nay tôi là thọ tinh.

Bây giờ cô kinh sợ muốn chết, trong đầu đùng đùng cực kỳ hỗn loạn.

Trì Tự mới nghiêng người sang phải, bỗng nhiên lại quay trở lại.

Nét mặt lạnh lùng nghiêm túc của anh gần đây lại có chút quẫn bách.

Nhưng giọng nói vẫn vững vàng, kiềm chế rất tốt.

”Quên nói với cậu, sinh nhật tuổi 16 vui vẻ.”

Cố Ý ôm ”ba năm” chặt trong ngực, nhe răng cười:

”Cám ơn. Mèo chủ tử hôm nay rất vui vẻ, thưởng cho cậu một muah~”

Nói xong, cô ngẩng mặt lên ”Ba” một cái, hai gò má lập tức đỏ bừng, sau đó xoay người thật nhanh vọt vào cửa nhà.

Con đường nhỏ của căn biệt thử vắng ngắt, tác dụng của thuốc diệt sâu bọ tốt đến mức không nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang nhiều.

Hóa ra nguyên nhân là như vậy, nên thính lực của Trì Tự trở nên cực tốt.

Bịch, bịch.

Làm âm thanh tim anh đập.

Anh nắm chặt nắm đấm lại, sau đó buông.

Trong lòng nhấp nhô một tần sóng phiền muộn, đi theo anh hơn nửa ngày, vào thời điểm này lại lặng yên không một tiếng động mà rời đi, gạt mây thấy trăng.

Suốt một năm đánh giằng co, từ khai giảng lớp mười kéo dài đến năm học kết thúc. Trong đó xảy ra vô số sự kiện, tất cả ưu tư anh đều nếm trải một lần.

Mà vào giờ phút này tại đây, cả người Trì Tự nhẹ nhõm.

Anh chính thức tuyên bố đầu hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.