Phong Miêu Chứng

Chương 70: Chương 70: Hôn em một phút




Bạn gái của Trì Tự kiếp trước nhất định cứu vớt thế giới!

Thật là muốn gặp cô gái cứu vớt thế giới xem có bộ dáng gì!

”Mọi người nghỉ mười lăm phút, mười lăm phút sau chúng ta bắt đầu mô phỏng biện luận chính thức.”

Nói xong, đội trưởng đội biện luận khoa luật G Đại từ chỗ ngồi đứng lên, xách một cái bình nhỏ đi tới bên cửa sổ phòng sinh hoạt mà tưới nước cho chậu hoa.

Cuộc thi biện luận tuần trước chiến thắng, khoa luật thành công thăng cấp vào top tám thi biện luận, sau khi công bố đề biện luận các thành viên đóng quân ở phòng sinh hoạt thảo luận nhiều lần, mô phỏng biện luận, bài chuyên khoa luật pháp nhiều, bọn họ chỉ có thể chiếm dụng thời gian nghỉ trưa của thành viên, rất nhiều người mặt đã lộ vẻ mệt mỏi.

Đội trưởng vừa tưới hoa vừa nói:

”Chờ một lát mô phỏng biện luận xong, đến lớp thì đến lớp, buổi tối chúng ta tụ họp ăn một bữa buông lỏng một chút nhé?”

Các thành viên nhao nhao phụ họa, Trì Tự chờ cảnh tượng náo nhiệt này yên ổn lại, mới nhàn nhạt mở miệng:

”Tôi không đi, buổi chiều có trận bóng rổ muốn đánh.”

Đội trưởng cười lên: ”Hệ cỏ chính là hệ cỏ, người bận rộn a.”

Đinh Duyệt ngồi đối diện Trì Tự, không nhịn được nói: ”Cậu hôm nay còn muốn đánh bóng à? Không bằng nghỉ ngơi một ngày, cùng chúng ta đi ăn chung đi.”

”Không cần.”

Đinh Duyệt hậm hực cười một tiếng, trong lòng suy nghĩ: Nếu Trì Tự không đi, thì cô cũng không đi, buổi chiều đến sân bóng rổ cổ vũ cho anh.

Đinh Duyệt và Trì Tự cùng khối, cô còn chưa chính thức ở trên đài biện luận, bình thường huấn luyện chủ yếu đảm nhiệm người biện luận mô phỏng biện luận bên đối thủ, lúc rảnh rỗi thì làm việc lặt vặt trong đội biện luận. Mặt mũi cô ngọt ngào, tay chân cũng chịu khó, các chị học trưởng trong đội rất thích cô.

Vào lúc này, Đinh Duyệt cầm mấy cái ly giấy đi về phía máy đun nước, bận rộn rót nước cho các đồng sự.

Trong tay xuất hiện một ly nước ấm, Trì Tự nói tiếng cám ơn, không ngẩng đầu.

”Có thể có chút nóng, qua năm phút nữa cậu hãy uống.” Đinh Duyệt thấp giọng nhắc nhở anh.

Sau khi Trì Tự nghe xong, đột nhiên ngẩng đầu quan sát cô.

Từ ngày Cố Ý nổi giận với anh, Trì Tự liền có tầm mắt rộng. Hôm nay anh phát hiện, Đinh Duyệt rót nước cho nhiều người như vậy, duy chỉ có anh là quan tâm nhiệt độ nước ấm cao, những người khác đều không có cái đãi ngộ này.

Anh dừng công việc trong tay lại, giọng nói trầm ổn rõ ràng: ”Cảm ơn, nhưng mà sau này không cần rót nước cho tôi, cậu giúp người khác đã tốt rồi.”

Đinh Duyệt sững sốt, lúng túng nói: ”Tiện tay mà thôi a.”

Các thành viên xung quanh nghe bọn họ đối thoại, cũng rất là kỳ quái nhìn về phía bên này.

Sắc mặt Trì Tự như thường: ”Bạn gái tôi không thích, phiền hà.”

Một câu nói ngắn ngủi, như đá lớn ném vào hồ tĩnh lặng, một cục đá kích thích nghìn tầng sóng.

Trong phòng sinh hoạt, sắc mặt biến hóa lớn nhất không ai bằng Đinh Duyệt. Cô tiêu hóa một hồi lâu, mới tận lực dùng giọng bình thường nói:

”Oh, cậu không phải nói không có bạn gái sao?”

Trì Tự: ”Tôi nói lúc nào?”

”Ngay tuần đầu tiên cậu tham gia đội, tôi nhớ là đội trưởng hỏi cậu, cậu nói không có.”

Đội trưởng từ cửa sổ đi tới: ”Là anh hỏi, em khi đó xác thực nói không có bạn gái, mấy lão học tỷ trong đội cũng nhộn nhạo.”

Trí nhớ của Trì Tự không tệ, nhưng anh ước chừng mười giây mới nhớ lại.

”… Tôi có lẽ phải nói xin lỗi.” Anh hơi rủ mắt xuống, ”Tôi biết trong đội có một tập tục, buổi tụ họp đón người mới với những thành viên có đối tượng phải dẫn người thân tham gia, không rót đến không nhúc nhích là không thể rời đi. Ngày đó vừa vặn phải tụ họp, đội trưởng tới hỏi tôi, tôi không muốn để cho bạn gái uống quá nhiều rượu, nên tùy tiện ứng phó.”

Sự thật chứng minh quyết định của anh là chính xác, đêm hôm đó có hai người thân của hai thành viên uống đến say rượu, chính Trì Tự trở về ký túc cũng ói ba bốn lần.

Khóe miệng đội trưởng giật giật: ”Như vậy à, ha ha, vài lão học tỷ trong đội đau lòng chết đi được.”

Hai lão học tỷ rất phối hợp làm động tác che ngực.

Trì Tự khiêm tốn mà nói xin lỗi một lần nữa. Trong đó có một bạn học cùng lớp ở bên cạnh phòng ký túc anh, lúc này cũng xen vào nói:

”Thật ra thì tôi đã thấy, Trì Tự thật sự có bạn gái, siêu đẹp, đại khái là hoa khôi giảng đường.”

”Wow.”

”Học đệ, biết rõ cậu cưng chìu bạn gái, nhưng dù sao cũng phải đưa đến cho chúng tôi nhìn một chút chứ.”

”Đúng vậy à, giấu kín như vậy làm gì.”

Trì Tự gật đầu: ”Sau này không giấu.”

Đinh Duyệt trong lòng khó chịu như kim đâm, nhưng chỉ có thể cười hùa theo.

Trì Tự lúc này mới nhớ tới cô:

”Xin lỗi.”

Đinh Duyệt lấy ly nước trên bàn anh đi, thuận miệng nói:

”Cho cậu nước thôi mà, bạn gái cậu cũng chuyện bé xé ra to quá?”

Ánh mắt Trì Tự thoáng chốc lạnh lùng:

”Mời cậu thu hồi câu trên.”

”Tôi…”

”Không liên quan đến cô ấy, là chính tôi muốn giữ một khoảng cách với những người khác phái. Còn nữa, tôi không muốn nghe nửa câu người khác nói cô ấy không tốt.”

”Ah, đúng…thật xin lỗi.”

Trì Tự không có phản ứng nữa, cúi đầu làm chuyện của mình.

Không khí toàn bộ phòng sinh hoạt cực kỳ quỷ dị.

Hiện tại biết rõ danh thảo đã có chủ rồi, bạn học nữ nào đó lại càng thêm động tâm.

Bạn gái của Trì Tự kiếp trước nhất định cứu vớt thế giới!

Thật là muốn gặp cô gái cứu vớt thế giới xem có bộ dáng gì!

***

Cô gái cứu vớt thế giới sáng hôm nay không có lớp, gần mười một giờ mới tỉnh ngủ.

Tóc một năm qua nuôi đã qua vai, Cố Ý ngồi trước gương chải xuống, sau khi rửa mặt xong bắt đầu trang điểm.

Tháng trước cô nhuộm tóc thành màu xám đậm, lại uốn sóng lớn, thoáng cái từ mèo hoang dã nhỏ biến thành mèo quý tộc quyến rũ, hôm nay cô lại ngại màu nhuộm này quá trưởng thành, vì vậy dùng dây thun cột kiểu đuôi ngựa, đặc biệt chọn màu son môi hồng nhạt dùng riêng cho mùa xuân.

Màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn.

Trì Tự: <Ăn cơm trưa chưa?>

Lần này hai người giận dỗi, là thời gian lâu nhất.

Sau một tuần, Cố Ý vẫn không nghĩ ra, từ đầu đến cuối không cách nào thỏa hiệp.

Cô thở dài một hơi: Có lẽ hôm nay phải thỏa hiệp a.

Thật sự rất nhớ anh.

Cô trả lời: <Chưa có, vừa mới dậy thôi>

Trì Tự:

Cố Ý: <Không biết, xem tâm trạng>

Trì Tự:

Cố Ý: <Không muốn, tự em đi>

Ying ying ying, cô là muốn anh tới đón đấy, nhưng ngón tay lại không chịu kiềm chế, chính là muốn chọc tức anh.

Trì Tự: <Ừ>

Ừ?

Cố Ý có chút đau lòng.

Trì Tự: <Vậy thì anh bây giờ đến>

Cố Ý: <!!! Anh buổi chiều không có lớp???>

Trì Tự: <Lớp phổ biến, cúp.>

Cmn, Trì Tự vậy mà lại cúp học đến tìm cô!

Tay Cố Ý run run, son môi bôi lên mặt.

Cô vội vàng rút khăn giấy lau sạch, luống cuống tay chân thay quần áo mang giày.

Chưa tới hai mươi phút, đối phương đã gọi tới.

”Xuống.”

”Hừ.”

”Cục cưng, xuống nhanh lên.”

Cmn!

Bây giờ Trì Tự gọi cô nhảy lầu đi xuống cô cũng nguyện ý a!

Ba phút sau, một cô gái chậm rãi đi tới cửa.

Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu be, một chiếc váy màu xanh nhạt, giày da nhỏ dưới chân lấp lánh, đuôi ngựa buộc sau đầu đang lắc lư. Khi Trì Tự nhìn thấy cô, liền không ngăn được cong khóe môi.

Cố Ý nheo mắt nhìn anh: ”Anh là ai a?”

Trì Tự không nói hai lời, đầu tiên kéo cô vào trong ngực.

”Ai nha, còn đừa bỡn nữa!

Cô nói xong, tự mình cười khanh khách.

Trì Tự cầm bàn tay ấm áp nhỏ bé của cô đi tới căn tin, Cố Ý ngước mắt nhìn bóng lưng anh, trong lòng thỏa mãn, nhưng vẫn có chút chua.

Buổi chiều Cố Ý còn lên lớp, Trì Tự cùng cô lên, hai người ngồi cạnh nhau, tay anh giấu ở phía dưới bàn, liên tục xoa xoa đầu ngón tay cô.

Hai người ở cùng với nhau như thế lại như trở về khi trước, Cố Ý luôn nũng nịu với anh, anh sẽ vuốt vuốt lông mèo từng lần từng lần một, khiến cho mèo con vui chết đi được.

Cố Ý không biết Trì Tự nghĩ như thế nào, biểu hiện của anh giống như đã quên chuyện lúc trước.

Nhưng cô khẳng định không quên được, trong lòng vẫn còn khoảng cách, chẳng qua là bây giờ cô muốn gần gũi với anh để chiếm lấy thế thượng phong.

Cô có chút lo lắng, sợ mình không cẩn thận sẽ lại thiếu bình tĩnh [1].

[1] Từ gốc là Tạc mao (炸毛) là phản ứng khi bị hoảng sợ của 1 số động vật; Dùng để hình dung người thì thường là chỉ những người dù bị một ít kích động nhỏ cũng dễ dàng có sự dao động cảm xúc mạnh, có phản ứng kịch liệt, nói cách khác là những người tính nóng nảy, thiếu bình tĩnh.

Sau khi học xong, hai người cùng đến G Đại.

Ánh mặt trời mùa xuân ấm áp, những cơn gió nhẹ từ bốn năm hướng thổi đến. Trì Tự cởi áo khoác xuống, lộ ra quần áo chơi bóng, sau đó ngoắc tay bạn gái nhỏ.

Cố Ý trợn trừng mắt đi qua: ”Làm gì nha!”

”Anh lạnh.”

”Ừm, sau đó thì sao.”

”Cần một lò lửa nhỏ.”

Anh đi về trước một bước, đưa tay muốn ôm cô, Cố Ý lanh lẹ chạy trốn, cố tình sừng sộ lên:

”Nơi đông người đấy, người hâm mộ của anh thấy thì đau lòng.”

Trì Tự bị cô làm sặc nói không ra lời.

Sau đó, anh xoay người đi vào sân bóng.

Liền đi?

Liền đi!

Cố Ý giậm chân thầm mắng một câu ”Khốn kiếp”.

Lúc bắt đầu thi đấu, một làn sóng lớn sinh viên hết giờ học tràn vào sân bóng, khung cảnh thật ngoạn mục.

Đại học không giống cấp ba, lúc học cấp ba khán giả bên sân đều mặc đồng phục một màu ngay ngắn, bây giờ thì biến thành một biển hoa, nhìn lại số lượng nữ sinh cực kỳ đồ sộ, ngoại trừ đội cổ động chính quy ra, những nữ sinh vây xem đều không quên cạnh tranh sắc đẹp, thêm một cái đài T nữa là có thể có cuộc thi sắc đẹp rồi.

Đối thủ của khoa luật là khoa công thương, nam sinh hai đội người cao to lớn, dáng người không phân cao thấp. Cố Ý nghe được bạn học bên sân cá cược thắng thua, phần lớn đều đặt thành tích xuất sắc hơn cho phe khoa thương công.

Cố Ý bày tỏ không phục: Có cô tại chỗ thi đấu, Trì Tự không thể thua.

Sau khi tiếng còi vang lên, hai đội anh tới tôi đi, tình huống chiến đấu kịch liệt.

Trong hai tiểu tiết đầu tiên, khoa công thương từ đầu đến cuối đều dùng hai đến ba điểm nhỏ nhoi để áp chế khoa luật. Số người xem cổ vũ cho bên khoa luật rất nhiều, bầu không khí trên khán đài thậm chí còn gấp rút kích động hơn trong sân.

Từ cấp ba bước vào đại học, số lượng fan hâm mộ Trì Tự tăng theo cấp số nhân. Cố Ý phóng mắt nhìn lại, ít nhất hơn nửa vòng bạn gái trong miệng đều hô tên bạn trai cô.

Trì Tự đang ở trên sân rong ruổi, các cô thì cố gắng trầm trồ khen ngợi.

Trì Tự ghi bàn, các cô ấy ôm chằm thét lên.

Trì Tự đi bộ trong sân, các cô ấy có thể lập tức té xỉu.

Nhưng không thể nhẫn nhịn nhất chính là…

Mười lăm giây trước khi kết thúc trận đấu, Trì Tự đưa vào rỗ một quả ba điểm phản công khoa công thương, Cố Ý còn chưa kịp hét lên, nữ sinh bên cạnh cô đã đạp vào chân cô, lại hưng phẫn mà đụng mạnh vào bả vai Cố Ý, đụng cô đến đầu óc rối mù không nói, vị fan hâm mộ này còn hướng trong sân hô to:

”Số 23 tôi muốn gả cho anh ấy a a a!”

Cố Ý ổn định trọng tâm, bình giấm chua lập tức phát nổ:

”Gả em gái cô, đó là chồng tôi!”

Cố Ý không khống chế được giọng, mặc dù trên sân huyên náo, nhưng cô em kia rõ ràng đã nghe được.

Cô ấy quay đầu lại nhìn Cố Ý, như gặp quỷ:

”Cô có bệnh à!”

”Cô mới có bệnh!”

Âm thanh tiếng còi kết thúc trận đầu đã vang lên, trước khi các cô bắt đầu mắng nhau.

”Cô không bệnh sao cô quản tôi gả cho người nào!”

”Đã nói đó là chồng tôi…”

Cố Ý tức giận đến mặt đỏ tới mang tai, lời mới nói một nửa, trên cổ tay bỗng có một đạo lực kéo cô đi ra bên ngoài.

Mèo điên nhỏ vừa mới ngước mắt, liền đụng một con ngươi đen như đêm.

Trên người anh tản ra hơi nóng hấp cô đến choáng váng.

Nữ sinh mới vừa còn mắng người kia thoáng chốc ngây dại.

Không chỉ có cô ta, mà tất cả người xem vây quanh đền che miệng khiếp sợ.

Cố Ý mở to mắt, hai tay cô nắm chặt vạt áo đồ chơi bóng của người trước mặt, trái tim như bị điện giật co lại, sau đó đập mạnh.

Tay mà Trì Tự đặc biệt rửa, lúc này đang nâng mặt cô dùng sức hôn sâu.

Thừa dịp cô không có phòng bị há miệng, anh liền xâm lăng thủ phủ trong miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô cùng múa với anh.

Sau khi Cố Ý lấy lại tinh thần, cuối cùng nhón chân lên vòng lên cổ anh, toàn tâm giao chính mình, cũng thử đáp lại.

Cuối cùng lúc tách ra, ngực Trì Tự hơi phập phồng, thấp giọng thổi hơi bên tai cô:

”Anh không thích nhiều người, bởi vì lúc nhiều người, chỉ có thể hôn em một phút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.