Phong Miêu Chứng

Chương 14: Chương 14: Nếu không cậu sờ Lại đi




Cố Ý cười vui vẻ hơn: ”Hôm nay tớ học thuộc rất nhiều, đầu óc không đủ dùng.”

Thật ra thì bộ não của cô có thể dung nạp nhiều hơn, nhưng chỉ chứa những thứ khác, ví dụ như anh.

Cố Ý tìm một vị trí bên cửa sổ trên lầu hai, đối diện với hồ Phượng Hoàng ngoài thư viện.

Trì Tự kéo ghế ra ngồi xuống: ”Cảnh sắc cũng tạm được.”

”Chuyện đó chắc chắn rồi.”

Cố Ý lấy hai chai nước uống từ trong cặp sách ra: ”Cho cậu một chai.”

Trì Tự liếc nhìn: ”Không cần.”

”Ơ kìa, khách sáo cái gì.” Cố Ý thay anh mở nắp lon, ”Đại gia mở cho cậu,”

Trì Tự:…

Cố Ý có chút hoảng.

Cô gần đây ở cùng với Hạ Vũ Tâm, há miệng ngậm miệng chính là đại gia đại ca, thật sự có tổn hại đến hình tượng thục nữ của cô.

Trì Tự lười phản ứng lại cô, bản thân mở sách làm bài.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn, cảnh sắc mùa thu dễ chịu, Cố Ý chống mặt học thuộc lòng, nhìn sách một chút, lại nhìn anh đẹp trai, không bỏ lỡ cả hai.

Trì Tự vẫn không ngẩng đầu lên: ”Nghiêm túc một chút.”

”Ơ, cậu không nhìn tớ, làm sao biết tớ đang nhìn cậu?”

”Cậu cảm thấy tôi cần nhìn sao?”

Cố Ý: ”Nói cũng phải ha.”

Cô cười trộm: ”Cậu cũng rất hiểu tớ mà.”

Trì Tự không đáp, lặng lẽ di chuyển sáng chỗ ngồi bên cạnh.

Cố Ý: ”Cậu xấu hổ thật.”

Trì Tự: ”Nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ đi.”

Những lời này rất có tác dụng.

Ai Cố Ý cũng không phục, nhưng lại phục anh, anh nói gì cô đều nghe…

Nhưng mà…

Bên cạnh là một tiểu cô nương hai tay chống mặt, cặp mắt đào hoa ngây thơ mơ mộng nhìn chằm chằm anh không hề nháy mắt một cái, Trì Tự cầm bút cũng không ổn định.

”Còn không học?”

Cố Ý lắc đầu: ”Ú u ù.”

Trì Tự: ”Nói tiếng người.”

Cuối cùng, bổ sung một câu: ”Tôi không đi.”

Cố Ý cười vui vẻ hơn: ”Hôm nay tớ học thuộc rất nhiều, đầu óc không đủ dùng.”

Thật ra thì bộ não của cô có thể dung nạp nhiều hơn, nhưng chỉ chứa những thứ khác, ví dụ như anh.

Trì Tự lẳng lặng liếc cô: ”Cậu có thể không đi, nhưng không được quấy rầy tôi.”

”Ừ.” Cố Ý vội vàng gật đầu.

Anh cầm bút lên, viết viết tính tính một chút lên giấy nháp trên bàn, dùng chuyện này để dời sự chú ý.

Tiểu cô nương bên cạnh thật sự im lặng, không ồn ào nữa.

Anh nghiêm túc làm đề thật kỹ.

Tóc hơi dài, đen bóng đen bóng đấy, cổ áo đồng phục học sinh sạch sẽ, cổ cũng trắng.

Ánh mặt trời mùa thu ôn nhu, mặt Cố Ý dần dần hoảng hốt.

Cô thật sự muốn mổ một cái lên cái cổ đẹp đẽ của anh, không làm gì, chỉ muốn mổ một cái.

Không đúng, cô cũng không phải là chim, cô là một con mèo, mà mèo thì làm so biết mổ.

Mèo đều là liến…

”Tớ thật sự rất mệt, muốn ngủ.”

”Ừ.”

Trì Tự thuận miệng đáp một câu, chờ anh làm xong bài tập cả chương, khi nhìn cô lần nữa, phát hiện Cố Ý đã gục xuống bàn, đang ngủ say.

Má trái cô gối lên tay trái, mặt hướn phía anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo bĩu môi, lông mi đậm dày giống như hai cây quạt nhỏ, theo hô hấp run run.

Trì Tự không nhịn được nhìn thêm máy lần.

Với tư cách là một trong hai đại hoa khôi lớp mười, đứng sau Hạ Vũ Tâm chính là Cố Ý thương bị gọi là ”Mặt cạm bẫy”.

Nếu như Hạ Vũ Tâm là thiên sứ, vậy cô chính là yêu tinh.

Trì Tự rất ít khi để ý vẻ ngoài của khác phái, khi có người nói với anh ”Cố Ý rất đẹp, anh trả lời luôn là ”Cứ cho là vậy đi.”

Nhưng bây giờ, cũng không biết tại sao, Trì Tự đột nhiên cảm thấy bất bình vì Cố Ý.

Cố Ý và Hạ Vũ Tâm căn bản là hai phong cách khác nhau, không thể nào đánh giá cao thấp.

Mà phong cách của Cố Ý, anh cảm thấy rất không tệ.

”Shss…” Cố Ý bỗng nhiên hít một hơi, sau đó đổi một bên tay, để mặt hướng bên kia.

Bàn quá cứng, cô ngủ một lúc liền thấy đau.

Trì Tự lấy một quyển sách dầy nhất từ trong cặp ra, gõ gõ đầu Cố Ý.

Cố Ý nâng mặt lên, trên mặt có một dấu hồng đặc biệt rõ ràng.

Cô lẩm bẩm: ”Làm gì vậy…”

Trì Tự thả sách trước mặt cô, giọng bình tĩnh:

”Kê lên.”

Cố Ý nằm bò lên sách anh trong chớp mắt.

Trì Tự chợt cảm thấy buồn cười.

Anh thu dọn sách bài tập, đến phòng đọc sách mượn một quyển truyền kỳ danh nhân.

Mới vừa ngồi xuống, liền nghe được tiểu cô nương ngủ mơ hồ nói lẩm bẩm:

”Sách cậu thật mềm…”

Trì Tự rũ mắt xuống, mở sách.

Cố Ý: ”Meow…”

Thanh âm nhỏ mềm mại, giống như một cơn gió nhẹ.

Anh không nhịn được cong khóe môi, nhẹ giọng đáp lại:

”Mèo chủ tử, chào buổi trưa.”

*****

Đầu mùa đông đã tới.

Dung Châu nằm ở phía nam đại lục, vốn không lạnh, nhưng hơi nước dòng hải lưu lại trên trời nấn ná vài ngày, mưa dầm liên miền, dẫn đến nhiệt độ ẩm ướt lạnh lẽo vô cùng.

Tiểu Tuyết [1] hôm đó, ông trời hiếm khi cho trời trong.

[1] Tiểu tuyết (tiếng Hán: 小雪) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 22 hay 23 tháng 11 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 240° (kinh độ Mặt Trời bằng 240°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Tuyết xuất hiện.

Tâm tình Cố Ý cực tốt, không chỉ vì thời tiết, mà bởi vì hôm nay sáng sớm cha cô nhờ người đưa một hộp đồ lớn cho cô, đều là đồ ăn xử lí chín cô thích nhất.

Trong đó có một dĩa cá hồi muối, cô đòi cha cô rất lâu, cho đến khi mùa cá hồi sắp qua, Cố Dân mới nhớ tới đưa tới trường học cho cô.

Đây là đồ hải sản đã xử lí cô thích nhất, dĩ nhiên muốn chia cho người cô thích nhất.

Đồ ăn ăn chín đều được làm xong vào buổi sáng, ăn vào buổi trưa là tươi nhất.

Cố Ý kêu Hạ Vũ Tâm, lại suy nghĩ làm sao tìm được Trì Tự.

Hạ Vũ Tâm: ”Có muốn tớ đi hỏi Diêu Tử Tuấn một chút không?”

Cố Ý lắc đầu: ”Diêu Tử Tuấn quá đáng thương, cậu không thích người ta, đừng tìm cậu ta.”

”Vậy làm sao bây giờ?”

”Tớ trực tiếp hỏi cậu ấy.”

Cố Ý thừa dịp nghỉ giải lao nhắn cho Trì Tự: <Meow Meow Meow>

Trì Tự: <?>

Cố Ý:

Trì Tự: <Không cần>

Cố Ý: <Cậu lại xấu hổ, không phải chỉ có hai chúng ta, còn có Hạ Vũ Tâm>

Trì Tự: <Cậu nghĩ nhiều rồi>

Cố Ý đổi phương pháp hỏi: <Cậu ăn cơm lầu mấy?>

Trì Tự qua mấy phút mới nhắn lại: <Không biết>

Hừ.

Qúa dối trá!

Đến giờ cơm, Cố Ý và Hạ Vũ Tâm một trái một phải canh giữ cửa phòng ăn.

”Nam sinh kia đang nhìn cậu.”

”Cái rắm á, cậu ta đang nhìn cậu.”

”Đang nhìn cậu!”

”Nhìn cậu!”

”Rõ ràng là…” Ánh mắt Cố Ý sáng lên, ”Cậu ấy tới!”

Hai nữ sinh vội vàng trốn phía sau cửa.

Điện thoại di động Cố Ý đột nhiên rung hai cái.

Trì Tự: <Vui không?>

Cô từ sau cửa đi ra, Trì Tự đứng ở đầu hành lang, nhấc tay chỉ lên: ”Lên lầu.”

Cố Ý ngớ ngẩn.

Hạ Vũ Tâm vội vàng đẩy cô: ”Trì Tự nhà cậu kêu cùng ăn cơm với cậu kìa!”

Mặt mày Cố Ý hớn hở, tiến tới bên người anh.

”Đổi ý rồi?”

Trì Tự không trả lời, nhưng cũng không có từ chối.

Cố Ý cảm thấy, hôm nay Trì Tự đặc biệt dễ nói chuyện, mặc dù nét mặt động tác ôn hòa không có gì khác nhau, nhưng làn khí ”Người sống chớ lại gần” quanh thân, dường như nhạt đi rất nhiều.

Đây chính là cơ hội tốt để lấy lòng!

Sau khi gọi xong thức ăn, Trì Tự ngầm cho phép hai cô ngồi đối diện anh.

Cố Ý rất phấn khởi, Hạ Vũ Tâm cũng vì cô mà cảm thấy phấn khởi:

”Bạn học Trì, từ hôm nay trở đi, chúng ta coi như là bạn tốt chứ?”

Cố Ý lập tức phụ họa: ”Đúng vậy, mọi việc đều phải bắt đầu từ bằng hữu nha!”

Trì Tự: ”Mọi việc?”

Cố Ý: ”Học tập, tớ chỉ học tập.”

Phù, thiếu chút nữa không quản tốt miệng rồi.

Hạ Vũ Tâm xen vào nói: ”Trì đẹp trai, hôm nay Cố thiên kim chuẩn bị cho cậu một phần đại lễ.”

Trì Tự sau khi nghe xong, vẻ mặt lại lộ ra chút kinh ngạc:

”Cái gì?”

Cố Ý rất nhanh lấy thứ đồ tốt từ trong cặp ra.

”Ba con cá hồi Đại Tây Dương Na Uy, tén ten ten!”

Cô mở bao bì được dán kín ra, rưới nước chấm lên ba miếng cá, chính là ba miếng cá phi lê, gắp từng miếng một.

”Tớ một miếng, Hạ đại ca một miếng, Trì đẹp trai một miếng.”

Trì Tự đột nhiên hỏi cô: ”Hôm nay là ngày tốt lành gì sao?”

Cố Ý: ”À? Tớ suy nghĩ một chút…Hôm nay là Tiểu Tuyết đi.”

Trì Tự gật đầu, trông có vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

”Cậu đừng có không ăn nha, đã gắp vào chén cho cậu rồi.”

Trì Tự: ”Ừ.”

Cố Ý hưng phấn muốn run rẩy chân.

Trì Tự hôm nay sao vậy, uống lộn thuốc sao?

Nếu như cô bây giờ nói muốn bao nuôi anh, anh có thể hay không cũng đồng ý?

Ánh mắt Cố Ý nóng bỏng, Trì Tự gắp từng miếng từng miếng ca đưa vào trong miệng, đã ăn xong tất cả.

Tốc độ ăn cơm của anh rất nhanh, Cố Ý mới ăn được một nửa, anh đã lấy khăn giấy lau miệng rồi.

Cố Ý vốn muốn gọi anh chờ một chút.

”Cảm ơn.”

Cố Ý bỗng dưng ngây người, nửa chữ cũng không nói ra được.

Trì Tự bưng khay thức ăn lên, đem thẻ cơm trên bàn cất vào túi, lập lại một lần nữa:

”Cám ơn cá của cậu, rất ngon.”

Sau đó anh liền rời đi, Cố Ý vẫn ngẩn ngơ như cũ, lời nói giữ anh lại vẫn còn trên miệng.

”Hôm nay có chuyện gì sao?” Cố Ý hỏi Hạ Vũ Tâm, ”Đột nhiên trở nên thân thiện như vậy, chẳng lẽ nghĩ thoáng rồi ư.”

Hạ Vũ Tâm: ”Tớ sao lại không nhìn ra? Có thể lương tâm cậu ấy đã nhận ra.”

”Thật sự rất kỳ quái.” Cố Ý theo thói quen đưa tay vào túi, ”Ơ, thẻ học sinh của tớ đâu?”

Hạ Vũ Tâm: ”Mới vừa rồi thấy cậu đặt lên bàn.”

Cố Ý nâng khay thức ăn lên: ”Ở chỗ này…Má ơi, đây là của Trì Tự!”

”Không tệ lắm, các cậu trao đổi tín vật rồi.”

Cố Ý ”Ồ” một tiếng rồi đứng lên: ”Đại sự không ổn rồi!”

Cô có một tấm ảnh thẻ của Trì Tự, là khi lao động công ích ở thư việc đã len lén dùng hệ thống đăng ký nội bộ để in, dấu bên trong bao ngoài của thẻ học sinh, mà bao thẻ của cô là trong suốt.

”Không thể để cậu ấy phát hiện.” Cố Ý kéo Hạ Vũ Tâm dậy, ”Cậu ấy phát hiện nhất định sẽ tiêu hủy, tớ chỉ có một tấm thôi!”

Trì Tự ăn cơm trưa xong, theo thói quen quẹo vào siêu thị mua nước uống.

Anh đứng trước kệ hàng chọn một lúc, sau đó cầm lên một chai đậu đỗ.

Hạ Vũ Tâm bỗng nhiên lao vào tầm mắt anh.

”Hi, Tì Tự.” Cô đưa ra một cách gọi kỳ lạ, rồi đột nhiên hô to, ”Cố Ý!”

Trì Tự không giải thích được, xoay người đi về phía chỗ thu ngân.

Cánh tay anh bỗng nhiên bị người khác giữ lấy.

Hạ Vũ Tâm giữ một tay anh, một tay ôm bụng:

”Ôi, tớ đau bụng quá.”

Trì Tự:…

Diễn cũng quá giả mà.

”Buông tay.”

”Oái ơ ơ…” Hạ Vũ Tâm càng giữ càng chặc.

Một kệ hàng khác, Cố Ý vô cùng lo lắng chạy tới.

”Vũ Tâm, cậu sao vậy!” Cô cũng đưa tay giữ tay kia của Trì Tự, ”Cậu nghiêm trọng lắm sao?”

Hạ Vũ Tâm ”đau đớn” ngồi chồm hổm dưới đất.

Cố Ý cũng ngồi chổm hồm xuống.

Trì Tự cứ như vậy bị hai cô gắt gao lôi kéo, nội tâm có khoảng một nghìn câu Fuck Your Mom lao nhanh.

Phía ngoài bắp đùi dường như có thứ gì dán lên.

Trì Tự: ”Cậu làm gì!”

Tay Cố Ý run run, thật vất vả mới rút thẻ học sinh từ trong túi của anh rồi rơi xuống đất, mặt ảnh thẻ hướng lên trên.

Lúc này cô một chân giẫm lên.

”Sờ…Sờ chân cậu thì sao nào!” Cố Ý giẫm lên thẻ học sinh, buông anh ra, chân không rời chậm chạp trượt về phía sau.

Trong ánh mắt giống chó của Trì Tự, Cố Ý còn vừa vặn thêm một câu:

”Nếu không cậu sờ lại đi.”

….

Trì Tự hít sâu một hơi: ”Đưa thẻ học sinh cho tôi.”

Cố Ý lui lại đủ xa, nhanh chóng cúi người xuống, lấy thẻ học sinh nhét vào túi.

Cô dường như làm ảo thuật vòng vo một vòng, sau đó móc ra từ trong túi một cái thẻ học sinh khác.

Khi trả lại thẻ học sinh cho anh, Cố Ý miệng lẩm bẩm:

”Boom~ Bây giờ nó là một thẻ học sinh có ma lực.”

Trì Tự:…

Bệnh thần kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.