Lục Cận ôm Tần Thanh, sau khi nói lời cáo từ Án Chỉ Hoài, liền quay người rời đi. Án Chỉ Hoài cũng không cản hắn, chắp tay đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau, mới lặng lẽ thở dài: “Si nhân” [1]
Hơn trăm năm làm thần tiên này, Lục Cận đúng là hoài công vô ích. Những gì cần nói hắn đều đã nói, những gì nên khuyên hắn cũng đều đã khuyên, nhưng vẫn không thay đổi được Lục Cận bất vi sở động, một thân tu vi cũng không cần, chuyện gì cũng không màng, kết quả, vẫn là không thoát khỏi hai chữ ái tình. Đâu chỗ nào giống một thần tiên, rõ ràng chỉ là một phàm nhân chẳng thế đoạn thất tình lục dục.
Tần Thanh, ngươi trăm đắng nghìn cay, khiến Lục Cận chắn thiên kiếp cho ngươi, ngày sau ngươi sẽ không hối hận?
Thở dài một lúc, đang muốn rời đi, bỗng nhiên vạt dưới trường bào bị vật gì đó kéo, cúi đầu nhìn, hóa ra là Lục Hắc. Chó con sủa miết, dường như đang cầu khẩn hắn.
Án Chỉ Hoài nói: “Ngươi muốn ta giải phong ấn cho ngươi?”
Lục Hắc không ngừng gật đầu, nằm xuống bên chân Án Chỉ Hoài, trong ánh mắt tràn đầy ý cầu xin. Án Chỉ Hoài thở dài: “Ngươi vậy mà cũng lại là một kẻ si tâm. Nhưng nếu ta giải phong ấn cho ngươi, ngươi không sợ Lục Cận trách ngươi lừa gạt hắn?”
Lục Hắc thoáng run rẩy, khoảng thời gian này mặc dù Lục Cận đối xử với nó rất tốt nhưng đó là bởi vì không biết nó chính là Lục Hắc. Năm xưa vì lạm sát người vô tội, bị Lục Cận nhẫn tâm bỏ lại, mặc nó tự sinh tự diệt. Ngày hôm nay khôi phục yêu pháp, lại trở về bên người Lục Cận, nếu như lại bị đuổi đi…
Đôi mắt Lục Hắc buồn bã, nhưng vẫn chấp nhất nhìn Án Chỉ Hoài. Đoạn đối thoại mới nãy giữa Lục Cận và Án Chỉ Hoài, nó nghe được mà kinh hồn bạt vía. Nếu Lục Cận vì hộ Tần Thanh qua thiên kiếp mà thực sự rơi vào kết cục ngay cả tính mạng cũng không thể bảo toàn, chẳng lẽ bảo nó chỉ có thể trơ mắt nhìn? Cho dù sau khi khôi phục lại chân thân, Lục Cận vẫn muốn đuổi nó đi, nó cũng gắng tìm cách ở lại quanh quẩn đấy. Nếu ngăn cản Lục Cận không được, nó sẽ nghĩ cách giết Tần Thanh, tuyệt không để y làm hại Lục Cận.
Án Chỉ Hoài thấy trong mắt nó ngập ý kiên quyết, cũng không khỏi có chút mềm lòng. Ngón tay vươn tới, đang định điểm lên ấn đường Lục Hắc, đột nhiên có tiếng gió quét tới, hóa ra là Lục Cận quay lại, vội vội vàng vàng, ôm lấy chó con, ngượng ngùng nói: “Vội đi, suýt nữa quên mất nó”. Dừng một chút, lại khẽ giọng nói với Án Chỉ Hoài: “Nếu ta thực sự có gì bất trắc… Chó con này là ngươi cho ta, vậy ngươi mang về, thay ta hảo hảo chiếu cố nó”
Tay Án Chỉ Hoài vẫn còn lưng chừng giữa không trung, mắt thấy rõ ràng là chuẩn bị giải phong ấn cho nó. Lục Hắc quýnh lên, liều mạng giãy dụa muốn Lục Cận buông nó ra. Lục Cận lại tưởng nó trách mình quên mất nó, vội xoa đầu nó trấn an, nhưng rốt cuộc vẫn lo lắng cho thương thế của Tần Thanh, không rảnh lưu lại quá lâu, mỗi tay ôm một con vật, gấp gáp từ biệt Án Chỉ Hoài rồi đáp gió đi mất.
Lục Hắc liều mạng nhoài đầu qua bả vai Lục Cận, ánh mắt trông mong tha thiết nhìn về phía Án Chỉ Hoài, nhưng vô kế khả thi, bị Lục Cận ấn trở lại trong ***g ngực. Án Chỉ Hoài cười khổ một tiếng, thầm nghĩ thôi đi, giải phong ấn cho Lục Hắc cũng chưa chắc đã phải chuyện tốt. Ngay cả hắn cũng không khuyên nổi Lục Cận, Lục Hắc có thể nói gì thay đổi Lục Cận? Vạn nhất miêu yêu kia nổi giận muốn giết Tần Thanh, chưa nói nó có phải đối thủ của Tần Thanh hay không, nếu như rơi vào cảnh ngươi chết ta sống, Lục Cận còn không đau lòng muốn chết.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Lục Cận đương nhiên luyến tiếc Tần Thanh, mà đối với Lục Hắc cũng là một tấm lòng yêu thương. Không phải vậy cũng sẽ không nhờ cậy mình sau này hảo hảo chiếu cố nó. Ai, Tần Thanh và Lục Hắc, đối với Lục Cận mà nói, chỉ sợ đều là một món lại một món nợ duyên tình [2], cũng không biết là thiếu từ mấy kiếp trước.
…
Sau khi Lục Cận trở về động phủ, trước cẩn thận đặt Tần Thanh nằm lên giường, sau đó thả Lục Hắc về ổ của nó. Xoay người đi tìm một ít dược trị thương, không ngờ Lục Hắc thừa dịp hắn không để ý nhảy lên giường, cắn yết hầu Tần Thanh.
Tần Thanh trong lúc hôn mê, cảm giác đau nhức, tức thì kêu một tiếng, dùng móng chân gạt Lục Hắc ra. Lục Cận hoảng hồn, vội chạy tới, gỡ Lục Hắc ra kéo xuống giường, vừa sợ vừa tức: “Đang êm đẹp ngươi cắn y làm gì. Ngày thường y thích bắt nạt ngươi, nhưng hôm nay y bị thương, ngươi cũng không nên thừa cơ báo thù chứ”
Lục Hắc mới là vừa vội vừa tức, nghĩ thầm Lục Cận ngươi bị quỷ mê tâm thần rồi, vì một con hồ ly lừa gạt ngươi, ngốc nghếch thay y chắn thiên kiếp! Ta không cắn chết y, không nhẽ nhìn ngươi tự mình đi tìm cái chết?
Lục Cận thở dài, ôm Lục Hắc vào lòng, vuốt đầu nó: “Ngươi cũng có chút thông minh đấy chứ? Nhất định là hôm nay nghe Án Chỉ Hoài nói vậy, sợ ta mất mạng? Yên tâm, sơn thần kia nhất định là muốn dọa ta thôi. Tự cổ chí kim, đâu có gặp qua thần tiên nào bị sét đánh chết chứ, Tần Thanh cũng sẽ không bằng lòng ta gặp nguy hiểm như vậy đâu”
Chiếc tai hồ ly khẽ giật, quay lưng về phía Lục Cận, chậm rãi mở mắt.
“Án Chỉ Hoài… đã nói gì với ngươi?”
Lục Cận cả kinh, quay người lại thấy Tần Thanh đã tỉnh, vội đi tới bên người y, thoa dược cao trị thương cho y: “Không có, chỉ khuyên ta khi trợ ngươi thoát kiếp phải cẩn thận một chút”
Hồ ly hừ một tiếng, quay đầu nói: “Thần tiên kia mà khuyên ngươi trợ ta thoát kiếp? Nhất định là muốn ngươi bỏ mặc ta, không để ta tổn hại tu vi của ngươi mới phải đi?”
Lục Cận con mắt hơi tối lại, khẽ giọng nói: “Tổn hại một chút tu vi, tu lại là được mà”
Tần Thanh bên trong tâm đột nhiên sinh ra một cỗ bất an, trong lúc y hôn mê, mặc dù không nghe được rốt cuộc Án Chỉ Hoài đã nói gì với Lục Cận, nhưng Lục Hắc lại đột nhiên hận y hận tới mức muốn cắn chết y, nhất định… không phải mấy lời tốt đẹp gì.
Lẽ nào, Lục Cận chắn thiên kiếp cho y, ngoại trừ tổn hại một ít tu vi, còn có nguy hiểm nào khác sao? Trong tộc y cũng có một vài hồ ly, vì trải thiên kiếp từng tới nhân gian tìm người có mệnh đại phú đại quý, chống chọi yên ổn vượt qua thiên kiếp. Ngay cả phàm nhân còn không có việc gì, Lục Cận tốt xấu gì cũng là tiên thể, hẳn là… cũng không gặp phải chuyện hệ trọng gì đi?
Tần Thanh từ đầu tìm tới Lục Cận là vì đoán chắc thân thể thần tiên nhất định không sợ thiên lôi. Nhưng y cũng chưa bao giờ gặp qua thần tiên chắn thiên kiếp cho yêu quái, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Lục Cận vì chắn thiên kiếp cho y, thực sự có bất trắc gì…
Tần Thanh đột nhiên thấy hoảng sợ, cố giẫy dụa muốn ngồi dậy, Lục Cận vội đè y lại, nói: “Ngươi muốn đi đâu? Bị thương nặng như vậy, nằm nghỉ đi”
Tần Thanh cũng không giận dỗi với hắn nữa, nói: “Lục Cận, ngươi nói thực với ta, có phải Án Chỉ Hoài bảo ngươi, nếu hộ ta qua thiên kiếp, sẽ chịu nguy hiểm?”
Lục Cận lắc đầu cười cười: “Thật sự không có, người đừng quá nhạy cảm”
Tần Thanh thông minh thế nào, đương nhiên hiểu Án Chỉ Hoài có nói gì với Lục Cận, Lục Cận cũng sẽ nhất định chết cũng giấu y. Trong lòng biết thiên kiếp của mình chỉ còn cách mấy ngày, cuống quýt nhảy xuống giường đá, lao thẳng ra khỏi động.
Y quả thực muốn Lục Cận hộ y bình an qua thiên kiếp, nhưng không hề muốn Lục Cận vì y gặp phải nguy hiểm gì. Chỉ tổn hại một ít tu vi thì không sao, nhưng nếu làm bị thương Lục Cận… còn không bằng y liều mạng cắn răng tự chịu thiên kiếp này, quyết không muốn Lục Cận bảo hộ y!
Lục Cận thấy y đột nhiên chạy ra ngoài động, kinh hãi vội đuổi theo. Vừa vặn đuổi tới dưới một gốc đại thụ, bắt kịp Tần Thanh nắm lấy y, đột nhiên phong vân biến chuyển, trong sát na sắc trời tối sầm lại, phía chân trời mơ hồ truyền đến tiếng sấm rền vang, một tia chớp sáng lòe rầm rầm chém xuống, ngay sau đó lại một vài tia chớp khác xèn xẹt liếm tới, nhưng chỉ quét xung quanh gốc cây.
Tần Thanh sắc mặt đại biến, tức thì da đầu tê dại: “Lẽ nào ngày chịu thiên kiếp của ta, chính là hôm nay?”
Chen vào câu nói tiếng sấm càng thêm gấp gáp, một tia lại một tia sét nối tiếp nhau bổ xuống, “ầm” một tiếng, chém đôi thân cây thành hai nửa. Lục Cận vội ôm Tần Thanh vào lòng, chặt chẽ bảo hộ y.
Cơ thể Tần Thanh giãy dụa nhưng giãy không ra. Chỉ nghe Lục Cận ghé sát bên tai y khẽ giọng nói: “Đừng sợ, sống qua tối nay, liền vô sự”
Giữa không trung tiếng sấm rền vang, sét đánh liên hồi, mặt đất cháy đen, Tần Thanh cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút cạn, chỉ có thể tùy ý Lục Cận bảo hộ trong lòng, dần dần ngay cả ý thức cũng muốn rời xa y.
“Lục Cận, đợi qua thiên kiếp này, ngươi… có nguyện ý theo ta về Thương Lôi sơn?” Tần Thanh bắt được tay áo Lục Cận, cựa quậy mở miệng, “Ngươi ta… tiêu dao khoái hoạt, bên nhau một đời…”
Lục Cận hốc mắt chua xót, chầm chậm gật đầu: “Ừ”
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm lên đầu y, giống như mọi ngày, ôn nhu vuốt ve y. Tần Thanh từ từ khép hai mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt rớt xuống.
Đợi y qua thiên kiếp, nhất định sẽ không phụ tấm chân tình này của Lục Cận.
Sẽ không dối hắn, gạt hắn, toàn tâm toàn ý yêu thương hắn.
Chú thích:
[1] si (痴) vừa có nghĩa là ngốc nghếch vừa có nghĩa là si mê. Si nhân ở đây vừa có thể hiểu là kẻ ngốc lẫn kẻ si tình.
[2] nợ duyên tình: nguyên là phong nguyệt trái.