[ Cô nàng đỏng đảnh kia xinh đẹp thật, nhưng nhìn ương bướng quá! Không thích!
Hoa hồng đẹp thì có gai mà, cường đoạt dân nam kiểu này, trẫm thích!
Bộ bị điên hả cha?
Gái 2D vẫn hơn!
Nhìn biết là vận mệnh pháo hôi rồi!
Mau, Tiểu Nhung mỹ nhân lên cứu 2 anh hùng kìa!
Mỹ nhân ở mô???]
Không á bà con ơi, mọi người coi trọng Tiểu Nhung quá rồi, cậu không thể lấy một địch năm đâu, cậu không phải nam chính mà!
Nhìn Hà Thanh Trúc và Nạp Lan Hồng đứng lẻ loi trơ trọi một bên và 5 người Âu Dương gia, nội hai ông chú mập thôi là đủ đè chết 5 con Bạch Tiểu Nhung rồi. Nhưng mà cậu không thể bỏ mặc hai anh đẹp trai bị con nhỏ Âu Dương tinh tinh gì đó chà đạp được.
Bạch Tiểu Nhung đang tìm góc chọt chân vô cuộc giao tranh của bọn họ thì bị người vỗ vai, cậu lập tức xoa đầu nhìn qua.
Thuần Vu Yến vì chen chút vào bên trong mà không tránh khỏi xô đẩy, trời lại nóng mà một đám người đứng khít rịt nhau không nói, còn ngày càng bu đông hơn nữa. Làm hắn đổ mồ hôi đầy đầu, còn bị mấy thím kia chỉ trỏ nói cái gì mà cao to như vậy thì đứng hàng dưới đi chen làm gì, đẹp trai lai lán mà bà tám. Khó khăn lắm hắn mới chen lại gần Bạch Tiểu Nhung á.
Bạch Tiểu Nhung nhìn người đến, nói thanh tiếp đón rồi nhìn chằm chằm người ta, nuốt nước miếng. Trai đẹp đổ mồi hôi, quần áo xộc xệch gì đó đúng là khó cưỡng lại mà. Cậu vỗ cái bốp vô mặt cho thanh tỉnh lại, giờ nào rồi còn nghĩ tới nam sắc nữa.
Thuần Vu Yến:“...” Điên rồi?
Bạch Tiểu Nhung chỉ chỉ trỏ trỏ: “Anh Thuần Vu, là Thanh Trúc và bác sĩ bị người ta khi dễ. Chúng ta vô trợ trận cho bọn họ.”
Thuần Vu Yến cũng thấy nhưng hắn không định giúp đỡ, người muốn hắn giúp nhiều vô sô kể. Nhưng mà nếu Bạch Tiểu Nhung mà chịu mở miệng nhờ giúp thì hắn sẽ...
Thuần Vu Yến quay qua:“...” Người đâu? Lúc nãy mới đứng ở đâu mà?
Bạch Tiểu Nhung đã ba chân bốn cẳng chạy tới gần. Ai cho con tinh tinh này chà đạp cải trắng nhà cậu chớ!
Âu Dương Minh Minh có tiếng là hành sự lỗ mãng, thích cái gì thì phải đoạt lấy cho bằng được. Đẹp thì đẹp đó, nhưng mà cũng độc lắm.
Cô ta bước lại gần Hà Thanh Trúc và Nạp Lan Hồng, cô ta kéo tay Nạp Lan Hồng, đắc ý nhìn Hà Thanh Trúc. Hà Thanh Trúc không thể đánh cô ta cũng không thể tách hai người ra, bọn Tam, Tứ đang như hổ rình mồi cậu ta kia kìa.
Hên cho cô ta, hai người này không đánh phụ nữ, nếu không đầu cô ta nở hoa rồi. Hà Thanh Trúc tức phát run, vì cậu ta mà hắn bị nhắm đến rồi.
Âu Dương Minh Minh khoác tay Nạp Lan Hồng: “Theo tôi, tôi bao dưỡng anh! Làm người của tôi đi.”
Nạp Lan Hồng từ chối, da gà da vịt hắn nổi lên, lắc đầu lia lịa muốn gãy cổ. Tha hắn, hắn còn muốn dụm tiền làm của hồi môn cưới vợ. Âu Dương Minh Minh không phải gu của hắn.
Nạp Lan Hồng đẩy mắt kính: “Xin lỗi nha, tôi không có nhu cầu làm trai bao.”
Âu Dương Minh Minh tức giận: “Anh-”
Hà Thanh Trúc tiến lên cản: “Cô đừng có quá đáng, anh ấy nói là không thích rồi.”
Âu Dương Tam dùng sức xô ngã Hà Thanh Trúc, cười ác ý: “Mày dám động vào tiểu thư của tụi tao thử xem. Lần sau không nhẹ như vậy đâu.”
Nạp Lan Hồng hết hồn, vội vàng vùng ra khỏi tay của Âu Dương Minh Minh, đỡ Hà Thanh Trúc đứng lên.
Hắn trầm giọng: “Không sao chứ?”
Hà Thanh Trúc lắc đầu, cú đẩy lúc nãy không nhẹ nhưng cậu ta không nói ra: “Không sao.”
Nạp Lan Hồng mặt ngoài dễ tính vậy thôi chứ hắn đang bực bội lắm. Bây giờ hắn đơn cô thế cô, không thể chống lưng cho ai. Nạp Lan gia đáng ghét!
Âu Dương Minh Minh bực bội, khoát tay với hai ông chú bụng phệ: “Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Không muốn đi thì tao 'thỉnh' mày đi!”
Chọc giận tiểu thư nhà họ Âu Dương, phen này hai thanh niên này khổ rồi. Đa số quần chúng cũng là có chút tích tụ tài sản hoặc là ông chủ của doanh nghiệp nhỏ, chỉ biết đứng nhìn trò cường đoạt này, bọn họ cộng lại cũng không đấu lại Âu Dương gia á.
Ngay lúc Âu Dương 3,4 lao ra muốn dùng bạo lực bắt hai bạn nhỏ của chúng ta hợp tác, thì một người trẻ tuổi lao ra che trước mặt hai người.
Cậu ta chính nghĩa hiên ngang nói: “Không được ức hiếp người khác. Tôi gọi bảo vệ đến bây giờ!”
Bạch Tiểu Nhung chậm chân một bước, vuốt mũi: “...” Không phải cậu đâu nha, cậu mới vừa lại gần thôi, đã bị cậu ta giành trước một bước thể hiện.
Nhưng mà, khứa nào đây?
Âu Dương Tam: “Mày là thằng nào?”
Thiếu niên: “Tao là ông nội mày đó!”
[ Ú òa, lại một bé shota thơm phức!
Dễ thương vãi!
Tư thế lao ra của thằng nhỏ chắc luyện qua rồi á! Nhìn chuyên nghiệp chưa kìa!
Siêu nhân đỏ của lòng tao!
Lên đi em trai!]
Bạch Tiểu Nhung cũng nhìn em trai chãi nước miếng. Thằng nhỏ này là ai ta? Lúc đọc truyện có khi mình bỏ qua cũng nên. Cái quả đầu đỏ chét đó đúng là rất nổi bật. Nhưng là ai?
Âu Dương Minh Minh đã giải đáp thắc mắc cho cậu, cô ta chán ghét nhíu mày: “Hiên Viên Dạ, lại là mày phá hoại chuyện tốt của tao!”
Bạch Tiểu Nhung nghe lỏm được, á đù vip, là em trai của nam chính số hai trong truyền thuyết đây mà! Hiên Viên cái họ này, chính là xứng với nam chính chứ đâu nữa!
Chị mình đâu, lẽ nào bả cũng ở đây???
Bạch Tiểu Nhung nhìn quanh, thở hắt ra, may quá không thấy mặt bà chị. Cậu rón rén lại gần Hà Thanh Trúc và Nạp Lan Hồng, vỗ vai bọn họ.
Bạch Tiểu Nhung chìa ra băng cá nhân màu hồng phấn cho Hà Thanh Trúc: “Khỏi che, tôi thấy cánh tay cậu đang rướm máu kia kìa.”
Hà Thanh Trúc xấu hổ nhận lấy: “Cảm ơn.”
Nạp Lan Hồng chỉ chỉ Hiên Viên Dạ, nói: “Bạch thiếu, đây là người cậu gọi tới giúp đỡ á hả?”
Bạch Tiểu Nhung: “Đâu có đâu, tôi có quen đâu.”
Hà Thanh Trúc: “À mà, Thuần Vu thiếu gia đâu?”
Bạch Tiểu Nhung “...” Chết bà!