Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung

Chương 37: Chương 37




Bạch Tiểu Nhung nhìn bình luận càng ngày càng không còn tí liêm sỉ gì, chạy nhanh run rẩy ẩn đi, cậu sợ chậm một chút nữa phòng phát sóng sẽ bị bế lên kênh Đạo Đức & Xã hội.

Hệ thống rất muốn nói: Không có vụ đó đâu!

Bạch Tuyết Vi làm chủ nhà, đương nhiên sẽ không thua kém khí thế với Thuần Vu Tĩnh, cô rất tự nhiên cùng anh ta hữu hảo giao lưu.

Thuần Vu Yến nhờ Bạch Tuyết Vi dời đi lực chú ý anh hắn mà tránh thoát được một phen bị hành hung.

Bạch Tiểu Nhung đánh bạo lại gần lôi kéo làm quen. Vô nghĩa, cơ hội kiếm tích phân ở ngay trước mắt, chắc lẽ cậu nhắm mắt để cho nó lướt qua như vậy sao?

Bạch Tiểu Nhung từ phía sau quan sát nãy giờ, lúc này mới thần kinh căng chặt mà bước lại gần cũng đủ để khán giả xem full HD, mới ngừng bước chân, giơ lên tươi cười: “A haha, chào anh, tôi là em chị ấy, Bạch Tiểu Nhung.” Cậu giơ tay ra trước, ngụ ý gì không nói cũng biết.

Bắt tay cái đi anh hai!

Thuần Vu Yến không nói gì, chỉ nhướng mi. Tên nhóc này, muốn lôi kéo làm quen anh hắn, bộ hắn không thơm sao?

Vì tích phân, mặt mũi liêm sỉ gì đó, không quan trọng!

Thuần Vũ Tĩnh nhìn xuống, chậm chạp không có động tác. Anh nhìn Bạch Tuyết Vi sườn mặt quá mức diễm lệ kia, cô nàng này làm anh nắm không rõ, có chút bí ẩn. Còn cậu em trai, giống một con động vật ăn cỏ, thật là chị em ruột?

Thuần Vu Yến không kiên nhẫn, đẩy nhẹ vai Thuần Vu Tĩnh một cái, làm cái gì mà lề mề, chỉ là bắt cái tay, chứ có phải bắt anh cưới người ta đâu mà chần chờ? Xem đi, Tiểu Bạch người ta chỉ là khách sáo một chút, bắt cái tay làm sao vậy!

Thuần Vu Tĩnh mi tâm nhảy nhảy: “...” Em trai lớn, khuỷu tay quẹo ra ngoài rồi.

Anh cũng cảm thấy mình làm ra vẻ, Bạch Tiểu Nhung đã cứu mạng em trai anh, về tình về lý mình còn nợ người ta ân tình.

Suy nghĩ kĩ sau, anh chủ động nắm nắm một chút tay Bạch Tiểu Nhung rồi buông ra, gật đầu: “Hân hạnh, cảm ơn cậu đã cứu A Yến.”

Bạch Tiểu Nhung vội thu hồi bàn tay, cười lịch thiệp: “Chuyện nhỏ không tốn sức, chuyện nhỏ không tốn sức.” Lời lời, tích phân nhập trướng cảm giác thật sảng.

Còn mấy điều như là vuốt lông hay ngồi vào lòng Thuần Vu Tĩnh rớt liêm sỉ, cậu thật sự là không dám. Cậu rất muốn hét lên, nắm cổ áo đám người xem lay lay, người ta là nam chính đó, chưa mạt thế chắc cậu lãnh cơm hộp trước rồi quá!

Bạch Tiểu Nhung sau đó trước hết chuồn lên phòng, chừa lại không gian cho nam nữ chính giao lưu cảm tình. Cậu không quên đây là một quyển tiểu thuyết tình cảm, ngăn cản nam nữ chính yêu đương, sẽ bị lừa đá nha.

Cùng lúc này, phóng phát sóng rốt cục kết thúc, Bạch Tiểu Nhung tùy ý chào tạm biệt người xem một cái, nhanh chóng đóng lại giao diện, chờ kết toán.

Hôm nay kiếm quá độ luôn, cậu muốn ăn mừng!

Cốc cốc.

Bạch Tiểu Nhung nghi hoặc mở cửa phòng, thấy người tới, cậu kinh ngạc: “Anh Thuần Vu?” Không ở dưới đó ăn cơm chó, lên đây làm gì?

Thuần Vu Yến lưng tựa vào tường, cười tới ôn nhu làm cậu muốn dựng lông, hắn mới hài lòng, mở mồm nói: “Lên chào tạm biệt.” Hắn phải về thành phố S, không biết khi nào mới có thể cùng Bạch Tiểu Nhung chơi chơi tiếp, hắn có chút buồn nhẹ một chút, lâu rồi mới có người dám dẫn hắn đi chơi một hồi.

Bạch Tiểu Nhung ồ lên một tiếng, không nói cậu cũng quên mất: “Vậy, đi thong thả, có rảnh lại ghé?” Cậu hơi tiếc nuối vì không thể ké fame của Thuần Vu Yến nữa thôi, người xem rất thích cái mặt này của hắn, cậu cũng vậy.

Thuần Vu Yến kéo khóe miệng: “...” Thật là thằng nhóc không lương tâm, hắn còn chưa đòi tiền ly cà phê đâu!

Cậu đưa ra điện thoại, muốn lưu lại thông tin liên lạc của hắn: “Cho xin số đi, mai mốt tôi mời anh uống trà sữa.”

Thuần Vu Yến tiếp nhận, rất nhanh lại ném điện thoại trở về cho cậu. Trà sữa thì thôi bỏ đi, hắn không hảo ngọt lắm.

Hắn thật mạnh xoa đầu Bạch Tiểu Nhung, làm cậu nhảy dựng lên né xa, u oán ôm đầu. Thuần Vu Yến cười tới trong sáng: “Có duyên gặp lại.” Hắn xoay người, thong dong đi rồi. Xúc cảm không tệ chút nào.

Bạch Tiểu Nhung ngốc một lúc, lực sát thương của Thuần Vu Yến đúng là không đùa được đâu, cậu xoa nhẹ gương mặt nóng bừng, vội nói câu tái kiến rồi chốt lại cửa phòng.

__

Bạch Tiểu Nhung tu luyện đến hơn nữa đêm, chìm sâu trong tiềm thức, cậu chờ đợi thời cơ gặp hệ thống.

Bạch Tiểu Nhung ngựa quen đường cũ, biến áo ra cái ghế mềm ngồi, chờ đợi hệ thống. Hệ thống dành cả một ngày tăng cấp, vậy quyền lợi của cậu chỉ có nhiều hơn chứ không kém chạy đi đâu được.

Bên này Bạch Tiểu Nhung đánh bàn tính đến kêu vang, hệ thống vừa biến ảo ra thân mình, mắt cậu đã trợn tròn, hai mắt vừa lật, ngất xỉu qua đi.

Vì cái gì, hệ thống tiến hóa xong càng ngày càng kỳ quái?

Vì cái gì, hệ thống một con ruồi nhà, nâng cấp một cái, liền thành ruồi xám rồi?

Hệ thống vừa định báo tin vui, một giây biến thành ưu thương: “...” Kí chủ, cậu an nghỉ yên bình nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.