Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung

Chương 40: Chương 40




Khu Học Lâu II

Đại học A khá rộng, chia rất nhiều khu vực lớp học, nếu chỉ để một mình Bạch Tiểu Nhung đi kiếm lớp thì không biết tìm tới bao giờ. May mà có thằng ngốc Lâm Tường dẫn đường, đỡ cho cậu.

Bạch Tiểu Nhung dọc đường đi được Lâm Tường phổ cập lại tí thông tin của Lâm Thiên, cậu thế mới biết Lâm Thiên giảng dạy kinh tế vĩ mô, cậu đối người thầy chưa gặp này tỏ vẻ khâm phục. Nghe rất cao siêu, người bình thường như cậu một chữ cũng không hiểu.

Cơ mà, thằng Lâm Tường này có cần nói cho cậu chuyện Lâm Thiên mặc quần lót màu gì luôn không? Bộ không biết xấu hổ hả cha? Cậu còn chưa dám hỏi quần lót của Thuần Vu Yến màu gì kia kìa.

Đại học A phòng học rất rộng, chỗ ngồi rất nhiều, nhưng mà vì là tiết dạy của Lâm Thiên nên có chút đông đúc. Đa số là nữ sinh, những bàn ghế gần bục giảng đều bị ngồi hết trơn, Lâm Tường buồn bực dẫn cậu đi xuống phía sau ngồi, oán giận: “Lần nào cũng vậy, không biết anh tao cho bọn họ uống bùa mê thuốc lú gì, môn này có ai học đâu mà giờ nghe giảng quá trời.”

Bạch Tiểu Nhung không nghĩ nói chuyện, dọc đường lên chỗ ngồi cậu bị giống con khỉ mà vây xem, may mà cậu mặt dày, không sợ ánh mắt soi xét của bọn họ.

Bọn họ cũng không quen mặt cậu, chỉ cảm thấy lớp học có một học sinh đẹp như vậy sao họ không biết, đúng là kì lạ.

Sao mà biết được, Bạch Tiểu Nhung nguyên bản sống như ma, rất ít lộ mặt với mọi người, cũng không giao du với ai, sống rất khép kín. Ai mà biết cậu ta có âm mưu gì đâu.

Nam phụ si tình thì nhan sắc sẽ không quá kém nam chính, chắc là kiểu ôn nhu lãng tử, quân tử như ngọc, giọng nói nhẹ nhàng, trìu mến như sắc xuân chẳng hạn. Giảng viên đại học đa số là mấy ông thầy đầu hói già khụ, bây giờ lòi ra một thầy giáo điển trai, học sinh không kéo tới nghe giảng mới là lạ đó. Ai sẽ từ chối nghe một anh đẹp trai giảng bài đâu?

Bạch Tiểu Nhung ngồi xuống xong, cũng không lấy sách vở ra học, cũng cự tuyệt không chép bài giùm Lâm Tường, lời lẽ chính đáng thuyết phục: “Chị gái tôi thích nam nhân chăm chỉ học tập, ôn nhu hiểu chuyện, chỉ số thông minh cao.” Nói xạo đó, chứ cậu cũng không rõ loại hình mà Bạch Tuyết Vi thích là gì.

Trong tiểu thuyết thì nói Bạch Tuyết Vi thích vẻ mặt xem thường khi giết tang thi của Thuần Vu Tĩnh, rồi thích vẻ cao ngạo của Hiên Viên Hàn khi giết một loại biến dị thú, rồi còn có tài năng, kiến thức của Nạp Lan Ngạn nữa.

Cho nên, một người không hoàn hảo, phải một đám người, mỗi người một ít tài lẻ chị cậu mới thích.

Lâm Tường tin là thật, gật đầu: “Tao biết rồi, nếu tao mà được top 1 toàn lớp, tao sẽ cầu hôn chị mày!” Tới lúc đó Tuyết Vi sẽ đồng ý vì sự xuất sắc và thông minh của mình.

Bạch Tiểu Nhung: “...” Mơ đẹp ghê.

Lớp học ồn ào tự nhiên im lặng xuống làm cậu có chút khó hiểu nhìn xuống phía bục giảng. Ồ, thầy giáo quốc dân tới.

Lâm Thiên ăn mặc một thân giày da tây trang màu nâu sẫm, cúc áo sơ mi được cài đến tận cổ, cà vạt đồng nhan sắc làm trang phục phá lệ hòa hợp với khí chất của hắn. Tư thế đi đường thẳng thắn, bước chân nhẹ nhàng, dáng người cao gầy, tràn đầy tính xâm lược. Gương mặt tuấn tú đầy nét nghiêm nghị, mắt phượng, môi mỏng, như là một đóa thiên sơn tuyết liên.

*Thiên sơn tuyết liên=Hoa sen trắng trên đỉnh núi của trời (Nghĩa đen: Lạnh lùng cao quý, không thể với tới.)

Hình tượng ôn nhu lãng tử trong tưởng tượng của Bạch Tiểu Nhung rách nát. Bởi vì, hắn khác hoàn toàn với hai chữ “ôn nhu”, hắn cứ như động vật đi săn mồi chứ không phải đi dạy, ánh mắt rất có tính xâm lược. Hắn quét mắt nhìn một vòng lớp học, ai bị hắn nhìn qua đều khe khẽ rên nhỏ, giống như hưởng thụ lắm.

Bạch Tiểu Nhung: “...” Không phải lên lớp cậu còn tưởng hắn tham gia tiết mục kén vợ gả chồng nữa đây.

Lâm Thiên đảo mắt nhìn về phía cậu, cậu giận bắn mình, cảm thấy ớn lạnh gì đâu, vội lấy sách ra chặn lại. Tự nhiên nhìn thấy ghê vậy, còn có làm gì đâu, chỉ đánh giá có chút.

Lâm Tường thấy thế cười nhạo: “Sao tao không thấy ra mày ngại ngùng ta, mấy lần trước còn nhìn muốn thủng mặt anh tao.”

Bạch Tiểu Nhung: “...” Cho xin, tao thay đổi rồi, từ linh hồn cho tới thể xác. Sao mà giống nhau được, tao là bé ngoan, thanh niên tốt.

Bình luận ngắn ngủi chết lặng.

[ Ực, ngon!

 Trời má, đẹp trai quá thầy ơi!

 Hu hu, trường tui mà có thầy giáo đẹp trai như vầy thì ngày nào tui cũng đi học!

 Thầy giáo cao lãnh lạnh lùng, xin hãy ban cho em một ánh mắt, em nguyện làm con mồi của anh!

 Tiểu Nhung thấy gì chưa? Bắt anh ấy lại cho bọn này đi!

 Đúng vậy, tôi tặng cả gia tài cho cậu nè!]

Bạch Tiểu Nhung: “...” Xin lỗi anh em người xem, cậu sợ ma, cậu khờ lắm, đừng nhường cậu.

Cậu đã biết tại sao Bạch Tiểu Nhung nguyên bản mê luyến Lâm Thiên như vậy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.