Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung

Chương 55: Chương 55




Bạch Tiểu Nhung đoàn người theo chân Thuần Vu Yến đến làm quen với mọi người, Bạch Tuyết Vi nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý. Đám đàn ông đa số đều là trai thẳng, vừa hay loại hình như cô được rất nhiều người ái mộ, xinh đẹp và có khí chất lãnh đạo.

[Hít thở không thông bà con ơi! Trai đẹp! Trai đẹp!]

[Mấy ảnh chỉ cần chịu làm minh tinh thì có cả đống fans ngay.]

[Nhung ới, ship một anh qua đây cho má coi con!]

[Là người lớn thì húp hết, hiểu?]

Bạch Tuyết Vi nhìn một đống người đến gần, ngại với bọn họ là bạn của Thuần Vu Yến, không thể không xã giao chút. Bạch Nhược thì như con chim sổ lòng, xum xoe vây quanh Thuần Vu Tĩnh ba người.

Bạch Tiểu Nhung còn ngó thấy người quen, vẫy tay chào, cậu kinh ngạc nhìn Thuần Vu Yến: “Anh mời tụi Thanh Trúc đến à?” Hà Thanh Trúc và Nạp Lan Hồng, hai người họ đều tới.

Thuần Vu Yến gật đầu, dẫn cậu lại gần hồ bơi, có thể thấy rõ con bạch tuộc đang lặn bên dưới: “Mời chứ, nhờ ơn cậu mà tôi và Nạp Lan Hồng khá thân thiết đó.”

Bạch Tiểu Nhung: “??” Nhờ ơn cậu cứu hắn à?

Hà Thanh Trúc thấy cậu liền vui vẻ chạy tới: “Tiểu Nhung, dạo này thế nào rồi?” Cậu ta phải vừa học vừa làm nên chỉ có thể liên lạc với Bạch Tiểu Nhung qua tin nhắn.

Bạch Tiểu Nhung gặp lại người quen cũng vui vẻ vẫy đuôi: “Khá tốt, còn nhận con nuôi nữa, nhìn nè, con tôi đó.” Cậu từ trong túi móc ra Bạch Thỏ đang ngủ, cậu không nỡ đánh thức, thế là bỏ vào túi lại.

Hà Thanh Trúc: “...Thật xuất sắc.” So với cuộc sống đơn điệu hai đầu chạy của cậu ta thì Tiểu Nhung thật đặc sắc.

Nạp Lan Hồng một thân đồ làm bếp, nói với Thuần Vu Yến: “Ông chủ, đã tới giờ rồi. Chúng tôi muốn bắt đầu.” Hắn vẫy tay chào Bạch Tiểu Nhung xem như chào hỏi.

Ông chủ? Không phải anh ta làm bác sĩ sao?

Đối với ánh mắt nghi hoặc của bạn nhỏ nào đó, Thuần Vu Yến cười ngâm ngâm nói: “Anh ta có chứng chỉ đầu bếp 5 sao đó.”

Bạch Tiểu Nhung ồ lên, nhìn qua Nạp Lan Hồng đánh giá một lượt: “Còn gì là anh không biết làm nữa không?” Người tài giỏi luôn ở dưới mí mắt của cậu mà múa cột, cậu còn không phát hiện ra.

Nạp Lan Hồng gật đầu: “Có chứ, tôi không sinh con được đâu.”

“...” Thật hài hước, sao không đi thi Cười Xuyên Việt kiếm tiền cho lẹ đi?

Thuần Vu Yến: “Vậy anh đi chuẩn bị đi, để mọi người xem thực tế cách chế biến sẽ thú vị hơn.”

Nạp Lan Hồng đi, ba người vừa nhìn vừa câu được câu không trò chuyện hăng say.

“Anh Yến!” Có người gọi hắn, Bạch Nhược cũng bon chen đi kè kè bên người kia.

Thuần Vu Yến xoay đầu qua, một thiếu niên trẻ tuổi với mái tóc vàng hoe, cùng đôi mắt màu xanh lam, anh ta vừa đến, đã giảm nhan sắc của người khác xuống một bậc. Là con lai, Bạch Tiểu Nhung đoán.

Hắn chỉ đành giới thiệu cho mọi người nhận thức: “Nam Cung Triệt, chắc mọi người không xa lạ gì nữa đúng không?” Hắn nhìn Bạch Tiểu Nhung, rồi nhìn qua Hà Thanh Trúc.

Hà Thanh Trúc gật đầu, còn rất hưng phấn, giống fans gặp idol: “Biết biết, ngôi sao nhí xuất đạo, bây giờ là minh tinh nổi tiếng top 1 nước mình mà!”

Bạch Tiểu Nhung không hay lên mạng cũng không có thời gian xem phim, ngu ngơ mờ mịt nhìn qua đảo lại, chạm trúng ánh mắt đắc ý của Bạch Nhược: “?” Khùng à?

Nam Cung Triệt, nam chính thứ mấy trong tiểu thuyết cậu quên mất rồi. Trai đẹp hệ chó săn, nữ chính đi đâu vẫy đuôi theo đó, trung thành nhưng giá trị vũ lực siêu quần. Thần tượng nổi tiếng tài năng kiêm chức trợ lý tiến sỹ trong viện nghiên cứu.

[Apollo trong trí tưởng tượng của mị! (thở ôxi.jpg)]

[Đánh thưởng cho Nhung! Quay cận mặt đi!]

[Lâu rồi chưa ngắm trai Tây đẹp vầy. (nụ cười dần mất liêm sỉ.jpg)]

[Húp đi đừng nói nhiều!]

Nam Cung Triệt tươi cười chào hỏi mọi người, hắn và Bạch Nhược xem như là đồng nghiệp nên không bài xích cậu ta lại gần: “Anh Yến, anh Duệ đâu, có tới không?”

Thuần Vu Yến là con thứ ba, trên hắn là Thuần Vu Tĩnh và Thuần Vu Duệ, một người là quân nhân về hưu, một người là luật sư.

Thuần Vu Yến ôn hòa đáp: “Anh Duệ kẹt một vụ án kiện nên không tham gia cùng được. Em cũng biết mà, luật sư thì phải bận rộn lắm.”

Bạch Nhược mục đích chính là để đám đàn ông này nhớ kỹ mặt mình, để 3 năm sau mạt thế buông xuống, bọn họ có thể làm tay đấm thay cho cậu ta: “Anh Nhung, bạn của anh ạ?” Đánh giá Hà Thanh Trúc, nếu là nhân vật có tên tuổi, cậu ta không ngại ra vẻ thân thiết đâu.

Bạch Tiểu Nhung nhìn cậu ta như nhìn giống loài quý hiếm: “Mẹ tôi kêu cậu đi kết bạn, chứ không phải đi gạ trai. Đừng nhìn bạn tôi kiểu đó.” Đánh giá một món hàng có giá trị hay không, cậu ta làm như mình là nhà đầu tư không bằng.

“...”

Cậu không thích thì sẽ không thèm phản ứng luôn, kéo tay Thuần Vu Yến nói: “Chúng tôi qua bên kia ăn sushi, anh đi không?”

Thuần Vu Yến: “Đi chứ sao không.”

Hắn cười nhìn Nam Cung Triệt: “Tụi anh đói, đi ăn đây, em với bạn em cứ tự nhiên đi.”

Bạch Nhược hận không thể nhảy ra cắn xé Bạch Tiểu Nhung. Thật tốt, nỗi nhục này, cậu ta nhớ kĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.