Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung

Chương 67: Chương 67




Bạch Tiểu Nhung đã quy hoạch sẵn những chuyện cần làm khi xuống núi, trước mắt là đi thăm nông trại hàng hóa của cậu trước cái đã.

Thế mới biết, chừng một năm trước, Thuần Vu Yến cũng đã bắt đầu trữ hàng hóa như cậu đã báo trước. Đối với hắn mà nói, tài lực dư dả, với lại cũng làm nông sẵn rồi, chuẩn bị mấy chục kho hàng không khó.

Hắn không đoán được hành động trữ lương của cậu là gì, nhưng Tiểu Nhung chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có mục đích.

Chuyện Bạch Tiểu Nhung nói đùa với hắn tận thế sắp tới, hắn đã quên lâu rồi.

Bạch Tiểu Nhung vì mảnh đất trong không gian cũng chịu khó học làm nông, có chỗ nào đọc không hiểu sách hướng dẫn thì nhắn tin hỏi Thuần Vu Yến. Người nhà nông có khác, kinh nghiệm lão làng, nhìn nguyên vừa cây ăn trái với vườn rau trong không gian của cậu thì biết.

Tập võ từ sáng đến trưa, buổi chiều tối nghỉ, cậu có sung túc thời gian để trồng trọt, chăn nuôi bên trong. Ở dưới mí mắt của Thần Vu cúp mấy buổi tập, dọn hàng Thuần Vu Yến đã gửi vào không gian.

Hắn là người giữa chìa khóa kho hàng, cậu đưa hắn giữ giùm rất yên tâm. Hắn thuê tổng cộng 50 kho, một sâu chìa khóa cầm trên tay cứ như bác bảo vệ, còn chưa tính các loại siêu thị cỡ lớn cỡ nhỏ cậu đã nhờ hắn nhập hàng giùm.

Thuần Vu Yến thuê kho ở chỗ vắng để tiện cho việc di dời, gần công viên là đất trống không ai khai phá, đi một đoạn nữa thì mới tới nơi. Công viên này có người đồn rằng có quái vật tấn công người nên kho hàng đã bị bỏ trống, hắn liền thuê với giá rẻ.

Hắn đi ở phía trước dẫn đường, đi hai bước lại quay đầu nhìn Bạch Tiểu Nhung: “Lần này nghĩ thông rồi? Không tập boxing nữa?”

Hắn cảm thấy lên núi tu luyện vài năm không gặp, Tiểu Nhung không những không ốm mà còn béo hơn trước một chút. Lúc trước cậu khá thon gọn mảnh khảnh thì bây giờ là có thịt có độ đàn hồi.

“…” Muay Thái Vu Thần cả ngày chơi bời lêu lỏng, toàn là cậu tự tập.

Bạch Tiểu Nhung gật đầu: “Không tập nữa, đủ xài rồi.” Một cái tát cũng đủ chụp chết zombie cấp 1, còn lại để dị năng lo.

Cậu không có nhiều thời gian, tập võ công cần luyện căn cơ, tích nội lực, không học mười mấy hai mươi năm là không được. Cậu chỉ học một vài chiêu cơ bản, đơn giản, thô bạo nhưng có hiệu quả cao.

[Nhung lại tắt bình luận! Kháng nghị hệ thống loại bỏ chức năng này!]

[Tại tụi mày spam liên miên đó.]

[Lâu rồi thuyền mới ra khơi bây ơi.]

[Bình tĩnh đi, không lại bị con Ruồi khóa mõm.]

[…]

Thuần Vu Yến bật cười, cậu nói chuyện vẫn hài như xưa: “Lúc em nói muốn học võ, anh đã tưởng là em đang đùa nữa kìa.”

Trong 3 năm qua, giáng sinh hằng năm hai người đều dành ra thời gian đi ăn với nhau, lễ tết cũng tụ hội một ngày. Xa nhau không làm cho hai người trở nên xa lạ lúng túng mà còn trở nên thân thiết hơn và có gì đó khó nói.

Một tầng giấy mỏng manh vắt ngang hai người, nhưng không ai muốn chọc phá bây giờ để tiến thêm một bước xác định quan hệ. Ai cũng có ý nghĩ riêng của mình về một mặt nào đó.

Bạch Tiểu Nhung cũng cười: “Em học võ là để bảo vệ anh đó.” Tiểu thuyết sắp triển khai, cậu lo sợ hắn sẽ giống với nguyên tác, gặp chuyện không may mà xanh cỏ trước.

Thuần Vu Yến thành công dính thính, dừng bước chân cho cậu cái ôm: “Vậy thì anh nhờ em bảo vệ-”

Bốp!

Rầm!

Hắn mắt sắc phát hiện khác thường, vung chân dài lên, đạp về phía sau, có một vật đen lao về phía sau lưng Bạch Tiểu Nhung với tốc độ rất nhanh.

Hắn ôm eo cậu, kéo cậu lùi về sau, cảnh giác mà nhìn cái gọi là quái vật cắn người trong công viên.

Bạch Tiểu Nhung không thể quay đầu, cậu bị hắn ôm cứng ngắc, cả gương mặt chôn vào lồng ngực ấm áp: “…” Làm tốt lắm, quái vật cậu không biết mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.