Đầu trọc và Chu ca kết thúc cuộc trò chuyện đầy mờ ám bằng một câu nói “báo cáo tình hình với chủ thuê” của Chu ca.
Bạch Tiểu Nhung lùi lại nửa bước, sau đó ngồi xổm xuống như tư thế chạy marathon. Gì chứ chạy trốn, cậu rành nghề.
[Ảo thuật gia: Chuẩn bị chạy sao? Còn chưa xem được nhà xác mà chủ bá!!] x 10 tích phân.
[Bạch Liên: Thật là một tư thế kì lạ!!]
[Ma kính: Người xinh đẹp nhất thế giới kia là cậu đó chủ bá thân yêu!!] x 40 tích phân.
Bọn họ lại lên cơn động kinh nữa gì vậy? Phong cách người xem của cậu hơi kì, lag à?
Đầu trọc cầm lấy tấm vải trắng định trùm lên đầu Thuần Vu Yến.
Trong phòng đèn điện mờ mờ đi, kim đồng hồ tích tắc từng nhịp điều đặn, không khí trong phòng bỗng nhiên lạnh lùng hẳn đi, mấy con cá trong hồ nước đứng im bất động không bơi nữa. Cứ như hiện trường phim kinh dị, đầu trọc nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, run run tay đem vải trắng từ từ dịch lên mặt Thuần Vu Yến.
Bản thân Chu ca có chút không tin quỷ thần cũng có chút thích ứng không được không khí âm trầm trong đây, thúc giục đầu trọc nhanh tay lên.
Ngay khi đầu trọc kéo vải che hết một phần ba khuôn mặt của cái xác thì, bất chợt người tưởng chừng như đã chết, mở bừng mắt, trợn to mắt lên, đôi đồng tử đen nhánh có ánh vàng lăm lăm nhìn chòng chọc vào đầu trọc một cách rùng rợn.
Vừa mới tỉnh lại đã thấy một tên mặt mày dữ tợn định che ngộp chết mình là trải nghiệm như thế nào?
Đầu trọc mặt mày hoảng sợ vứt luôn tấm vải xuống sàn, run run chỉ tay vào Thuần Vu Yến, chân thì bủn rủn bò lại gần Chu ca, cứ như tử thần sắp lấy mạng gã vậy.
“C-C-Chu c-c-a, h-hắn...hắn...”
Hắn nữa ngày cũng không nói được hết câu, như có gì nghẹn ở yết hầu tên đầu trọc.
Chu ca cũng không khá khẩm hơn là bao, đây là lần đầu hắn gặp trường hợp xác chết sống lại, hắn bị dọa nước tiểu tới nơi rồi. Chu ca lùi lùi lại, quay lưng với cửa từng bước một di chuyển ra ngoài, có lấy đầu trọc làm đệm lưng hắn cũng nguyện ý, hắn còn muốn sống sót.
“Đ-Đừng q-qua đây! M-Muốn trả thù thì tìm nhà họ Đỗ, đ-đừng tìm tôi!!!!”
Đầu trọc bị dọa cho chân mềm, dựa tường lết ra ngoài, mùi khai ngấy từ người gã ta phát ra làm Thuần Vu Yến nhíu mi.
Bạch Tiểu Nhung được chứng kiến một màn xác sống đào mồ sống lại, có chút kích thích lại run cầm cập, cả người cậu như muốn nép vào trong ván cửa.
Thấy Chu ca đến gần, Bạch Tiểu Nhung không chần chờ, chạy ngay đi ra khỏi cửa, tìm cái góc khác kín hơn theo dõi tiếp. Nếu bây giờ cậu đi, không chỉ cậu mà còn mười mấy người xem cảm thấy tiếc nuối mất. Kịch hay à không, kinh dị phải có nhiều người xem chung mới vui.
Bạch Tiểu Nhung thừa biết không có ma quỷ gì rồi, Thuần Vu Yến chỉ là bị đập chưa chết thôi, Thuần Vu Tiểu Cường có khác. Trong cốt truyện có đoạn này không nhỉ? Cậu cũng không nhớ nữa.
Nhìn số tích phân đang dần dần trướng lên, Bạch Tiểu Nhung tâm tình vui vẻ trò chuyện với người xem.
“Thật là mở mang tầm mắt mọi người ơi! Có vụ chết rồi còn sống lại kìa!”
[Trúc Cơ Kỳ- A Xuyên: Này có gì kinh ngạc? Chỉ cần một viên hồi hồn đan là sống lại ngay thôi mà???]
[Wibu tiên sinh: Bên đây chúng tôi không tu tiên, cảm ơn!]
[Đạo sĩ già: Nếu có nhu cầu tu tiên chỉ cần 1 triệu tích phân nhập môn, nhanh tay ib lão!!!]
[Hắc kiếm sĩ: Nghe giống lừa đảo thế!?]
Bạch Tiểu Nhung mùi ngon mà xem bình luận, cậu thấy hai cái bóng dáng quen thuộc đang chạy thục mạng ra ngoài, vừa chạy vừa la hét như heo bị giết.
“Ế mọi người, hai tên kia chạy hết rồi kìa! Chúng ta có nên vào xem không?”
Không cần hỏi Bạch Tiểu Nhung cũng sẽ đi xem sao, bản tính tò mò đã tan đánh nỗi sợ của cậu. Chỉ liếc nhìn một cái thôi, có nguy hiểm gì thì vọt lẹ là xong.
Bạch Tiểu Nhung phản hồi lại đường cũ, cửa nhà xác bị hai tên hồi nãy mở toang ra, cậu không tốn nhiều công sức đã nhìn hết toàn cảnh bên trong từ bên ngoài.
Thuần Vu Yến đang ngồi trên giường bệnh, tóc đen dính vết máu đã khô bết lại, hàng mi rũ xuống, đôi mắt tối đen như đêm tối nhìn chằm chằm xuống sàn không biết là đang nhìn cái gì. Gương mặt tuấn lãng trắng bệch không có chút máu, đôi môi khô khốc, có loại yêu dị không nói thành lời. Cái áo sơ mi trắng thì lấm tấm máu đen, đôi bàn tay khớp xương rõ ràng, gân xanh trồi lên.
Vừa ngó vào, Bạch Tiểu Nhung đã bị mỹ nhan bạo kích đến hoa mắt chóng mặt, mắt mạo ngôi sao.
Từ bé tí, Bạch Tiểu Nhung đã có tính nhan khống, thanh khống, phải là người đẹp và có món giọng hay mới có thể dụ dỗ được cậu. Vì cái nết này mà cậu ế chỏng ế chê đến bây giờ, kén cá chọn canh Bạch Tiểu Nhung chính là xứng đáng bị như vậy.
*Nhan khống=nghiện mặt đẹp
*Thanh khống=mê giọng hay
Thuần Vu Yến vừa mở mắt ra đã dọa chết khiếp hai tên bặm trợn chạy mất dép, hắn không hiểu ra sao, hắn đẹp trai tuấn mỹ như trích tiên như vậy mà? Cơ thể giống như vừa mới bị vật gì đập vào gáy đến bây giờ vẫn còn đau nhức, hắn đưa tay lên xoa gáy, sờ trúng một mảng dính dính nhớp nhớp, hắn sững sốt, thu tay vừa nhìn. Vì sờ mạnh tay quá nên vết thương hở ra, máu tươi đỏ thẫm chảy ra đầy tay, hắn sững sốt, tình hình gì đây?
Bạch Tiểu Nhung tròn mắt nhìn Thuần Vu Yến từ từ ngã xuống, cũng hoang mang theo. Tình hình gì đây? Hồi quang phản chiếu trễ sao?
*Hồi quang phản chiếu=sự minh mẫn cuối cùng, khỏe mạnh của người sắp chết trong thời gian ngắn
Bạch Tiểu Nhung chiều ý người xem và cái tính tò mò cũng rón rén đi vô nhìn hiện trường vụ án.
Thuần Vu Yến nằm dưới sàn nhà, mắt nhắm nghiền, đầu đang rỉ máu.
Bạch Tiểu Nhung ngồi xổm xuống, chọc chọc xác của Thuần Vu Yến vài cái, cậu đưa tay thử thử xem hắn có thở không. Sau hồi loay hoay thì Bạch Tiểu Nhung đứng lên, cosplay tư thế suy luận của Conan, ra vẻ bí ẩn với khán giả:
“Theo tình hình của nạn nhân cho thấy, mất máu quá nhiều mà dẫn đến ngất xỉu!”
[Wibu tiên sinh: cái đó thì ai cũng thấy mà...]
[Ảo thuật gia: Suy luận rất hay! Người bình thường đều nghĩ ra được!]
[Thầy ông nội: Chủ bá thật là hề hước!]
[Bác sĩ đa tài: Kiến nghị chủ bá nên đưa nạn nhân đi cấp cứu, nếu không là chết thật đó.]
Bạch Tiểu Nhung cũng biết mạng người quan trọng, chơi ngầu vài giây với người xem rồi nhận mệnh cứu người. Vì Thuần Vu Yến đẹp trai nên cậu càng nhiệt tình miễn phí hỗ trợ.
Người xem sẽ nghĩ Bạch Tiểu Nhung sẽ vác nạn nhân trên vai rồi vừa đi vừa đỡ người ta như mấy bộ phim tình cảm sao? Đâu có, cậu móc điện thoại ra, gọi cho bác sĩ điều trị riêng của mình, kêu anh ta nâng cáng tới cứu người.
Còn bản thân Bạch Tiểu Nhung thì phè phỡn ngắm trai đẹp chờ người tới.
Thuần Vu Yến mà biết chắc tức chết thêm lần nữa quá.