Hết ngắm rồi sờ chán chê khuôn mặt của Thuần Vu Yến, Bạch Tiểu Nhung lại buồn ngủ. Cậu đánh cái ngáp, đi về phía giường của mình, nằm xuống.
Bạch Tiểu Nhung nhìn thời gian phát sóng trực tiếp, còn khoảng 2 tiếng nữa là có thể tắt rồi, nhưng mà cậu buồn ngủ quá chừng, bèn thương lượng với khán giả:
“Tiểu Nhung buồn ngủ lắm rồi, vừa mới uống thuốc xong nên giờ cơ thể rã rời không thể đưa mọi người xem hết cái bệnh viện này được rồi. Nhưng mà lần sau, Tiểu Nhung có thể đưa mọi người xem chỗ khác nhé.”
[Phù thủy nhỏ: Vậy Tiểu Nhung chủ bá qua kia nằm ngủ chung với tên kia đi, ta có thể ngắm thêm 2 giờ nữa!]
[Thỏ Tinh: Ta đồng ý!]
[Tiểu Bạch Liên: Rất mang cảm*]
*Mang lại cảm giác hưng phấn.
[Wibu tiên sinh: Tuy không phải hủ nhưng đúng là hình ảnh vừa đẹp thật, có thể làm ảnh bìa cho truyện luôn!]
Đúng là mắt hủ thấy người gay, Bạch Tiểu Nhung chỉ có thể cảm thán, loại sinh vật này đúng là thế giới nào, vũ trụ nào cũng có.
Bạch Tiểu Nhung cũng cảm thấy được không, giường bệnh rất lớn, hai người thanh niên nằm vừa lúc, với lại không có lý do gì cậu lại bỏ qua cơ hội hốt một đợt tích phân này.
Bạch Tiểu Nhung trèo lên giường của Thuần Vu Yến, đẩy hắn vào góc, sau đó lựa tư thế thật thoải mái nằm xuống, đắp chăn, hoàn hảo.
Thuần Vu Yến còn chưa tỉnh, khuôn mặt trắng nhợt nay có chút huyết sắc trở lại, hắn nằm đó, tựa như thần thánh phát sáng, đúng là vẻ đẹp lóe mù mắt mọi người.
Nhưng mà Bạch Tiểu Nhung nhớ là, Thuần Vu Yến trong truyện cũng đâu được miêu tả đẹp thế này đâu? Dù sao cũng là nam phụ mà. Cậu không nghĩ nữa, nhanh chóng nhắm mắt ngủ khò khò.
Kí chủ đây là quên mất mình rồi sao? Mình còn chưa dặn kí chủ lúc 12 giờ sẽ tính tổng hoạch mà? Thôi vậy, để mai tính.
Vì là phòng bệnh VIP nên không gian yên tĩnh không nói, phòng độ ấm cũng vừa đủ, bức màn cũng đủ che khuất ánh nắng nhưng không u ám lắm. Chăn đệm thì mềm mại sờ vào mát tay. Riêng phòng này cũng hơn cả triệu tiền phòng.
Theo tiếng ngáy khò khò nhỏ của Bạch Tiểu Nhung, phòng phát sóng quy về yên lặng, có vẻ như người xem cũng treo máy cày lượt xem cho cậu như đã hứa, một số thì thoát ra nghỉ ngơi.
Bạch Tiểu Nhung trắng mềm đáng yêu, khuôn mặt có nét trẻ con còn có hai gò má bánh bao và Thuần Vu Yến với khuôn mặt điển trai sắc bén góc cạnh rõ ràng vừa tuấn mỹ lại cũng chính cũng tà.
Sự kết hợp của hai gương mặt này trong cùng một màn hình đúng là cực phẩm, người xem xôn xao tặng cả đống tích phần cùng quà tặng.
Quà tặng ở đây khán giả có thể tặng cho chủ bá mình thích có thể là đặc sản ở thế giới họ hoặc là mấy thứ linh tinh khác. Ví dụ như vị người xem Tiểu Bạch Liên vừa tặng cho Bạch Tiểu Nhung một bông sen trắng kia kìa. Còn nó có tác dụng gì á? Chờ Nhung trinh thám thức dậy test hàng nữa mới biết được.
Cách phòng phát sóng đóng cửa còn 5 phút nữa thì Thuần Vu Yến mở mắt ra, hắn đã hoàn toàn tỉnh lại rồi.
Thuần Vu Yến nhìn toàn cảnh xung quanh, nhẹ nhàng thở ra nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác. Hắn còn nhớ rõ có người muốn mạng hắn, nhưng mà người đâu?
Hệ thống ruồi bay vo ve bên cạnh Bạch Tiểu Nhung đột nhiên phát hiện lượt xem của kênh tăng nhanh chóng, nó khó hiểu nhìn số liệu.
À, ra là vào xem gương mặt cực phẩm kia của Thuần Vu Yến.
419 cũng biết kinh doanh lắm, thấy người xem hăng hái thì bay qua bay lại xung quanh Thuần Vu Yến để quay toàn cảnh. Còn Bạch Tiểu Nhung? Ngủ như tiểu trư ở đằng kia rồi, 419 không quản kí chủ của nó nữa, điên cuồng quay camera về phía Thuần Vu Yến.
[Ma kính: nhìn hắn ta cảm thấy như được tắm mình trong ánh nắng! Thế gian này hắn là đẹp nhất!]
[Thỏ Tinh: may mà không bỏ lỡ, tội nghiệp Hồ Ly thúi, haha!]
[001:...]
[Ngôn Nhất Trùy: 185 tỷ có xứng sở hữu nhan sắc đó không vậy?]
Tuy có chút tiếc nuối nhưng hệ thống vẫn phải tắt màn hình thôi, nhiệm vụ hôm nay đã xong cả rồi, nó phải về không gian nghỉ ngơi sẵn tiện nạp điện nữa.
Thuần Vu Yến nhướn mi, thấy đã qua 5 phút rồi mà cũng không có gì nguy hiểm nữa hắn mới ngồi dậy, lung lay một chút đầu tóc, đầu hắn được băng bó rất cẩn thận nên không còn đau nữa.
Gì đây? Tay hắn đụng phải thứ gì đó mềm mềm trong chăn bên cạnh, hắn nghi hoặc xốc chăn lên.
Bạch Tiểu Nhung ngủ là phải che hết từ đầu thành một cục bông như vậy mới có cảm giác an toàn mà đi ngủ. Thói quen này của cậu hình thành từ khi cậu đọc ba cái bộ truyện kinh dị khi còn đi học.
Thuần Vu Yến kinh ngạc nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Nhung đánh giá cậu từ đầu đến chân.
Nếu hắn đoán không sai thì tên nhóc này chính là ân nhân cứu mạng hắn rồi, còn rất trẻ, chắc là học sinh cấp 3, là cậu ấm con nhà giàu mới ở trong phòng bệnh hoa lệ thế này.
Thuần Vu Yến là thiếu gia của thành phố S bên cạnh, hắn đến thành phố A để tham gia hội thảo bàn luận về dược phẩm mới được tung ra thị trường của gia tộc. Giờ thì hay rồi, không có hắn ra mặt, không biết anh cả và anh hai hắn có nhận được tin tức chưa, hội thảo coi như bỏ. Nhưng có một điều chắc chắc là, hắn chắc chăc sẽ thâu tóm Đỗ gia và cho bọn chúng biết mùi sống không bằng chết.
Thuần Vu Yến cũng không vô hại như vẻ ngoài, chỉ là hắn che giấu quá sâu thôi. Bây giờ mặt của hắn âm trầm và u ám, môi nở nụ cười châm chọc, Bạch Tiểu Nhung mà nhìn thấy chắc bị dọa cho chân mềm sau đó quỳ liếm nhan sắc này.
Thuần Vu Yến thu liễm biểu tình khinh thường, lạnh nhạt chầm chậm suy nghĩ những việc tiếp theo để trả thù Đỗ gia. Cơ thể hắn bây giờ rất yếu, đành tạm thời nghỉ dưỡng ở đây đã, sau đó tìm cách liên hệ gia tộc đến đón.
Còn cảm ơn ân nhân đã cứu mình? Hắn không nghĩ nhiều, ai mà không thích làm thân với Thuần Vu gia, chỉ cần cho tiền tống cổ là được, một đống tiền không đủ thì mười đống tiền cũng đủ thằng nhóc này ăn ngập mồm đến kiếp sau.
Bạch Tiểu Nhung sẽ thích điều này.
Thuần Vu Yến cứ như vậy lên kế hoạch cho sau này, với đầu óc của hắn, suy tính những chuyện này không khó gì. Với lại, Bạch Tiểu Nhung có vẻ cũng dễ lừa lắm, có khi hắn không tốn một cắc nào trả ơn cũng nên.
Thuần Vu Yến không vội vã đánh thức Bạch Tiểu Nhung mà để cậu ngủ thêm miếng nữa, tay thì cầm điều khiển, bật ti vi hết với âm lượng hết mức xem thời sự.
Người thông minh sẽ không bao giờ tự mình động thủ, họ thích vòng vo rồi mới vào vấn đề chính.
Chỉ cần kêu cậu dậy là được, đây là đang tra tấn lỗ tai cậu sao?