Phong Quá Thiên Phàm

Chương 16: Chương 16




Editor: Tử Điệp

Beta – reader: Tử Điệp

Sở Sở Tử Phàm thật ra cũng không định cùng Ca Tẫn làm cái chuyện vốn định làm lúc đến đây, tuy không hiểu nguyên nhân ở đâu, vì thế y gật gật đầu.

“Trước đây từng có một người, hắn rất tự cao tự đại, nghĩ toàn bộ thế gian này chỉ có mình hắn, không cần biết người khác nghĩ sao, cũng không quan tâm cảm xúc một ai, mọi chuyện đều lấy bản thân làm chủ, rồi cứ thế, mãi đến năm mười bảy tuổi.

Đến năm mười bảy tuổi hắn lại gặp một thiếu niên cũng trạt tuổi hắn, lại trái ngược hoàn toàn, người kia cái gì cũng không cần, cái gì cũng không quan tâm, tựa như trên đời này không có chuyện gì đáng giá, thứ duy nhất y thường hay nhắc chỉ là người đồ đệ của y mà thôi.

Bọn họ cùng nhau cưỡi ngựa, cùng nhau bắn tên, cùng nhau uống rượu, trải qua rất nhiều năm, giữa cái tuổi làm nên sự nghiệp, tuy điều này cũng không quan trọng lắm, nhưng lại làm kẻ khác vĩnh viễn không quên, người một khi đã nếm qua tình cảm, đều hiểu mùi vị tương tư khắc cốt ghi tâm thế nào.

Quen biết một thiếu niên như thế, cũng không biết đấy là phúc khí hay một đoạn nghiệt duyên, thời gian hắn ở cùng vị thiếu niên kia tuy không ngắn, nhưng cũng bởi tâm cao khí ngạo, cho nên cũng chưa từng để tâm đến những điều người kia nói, chỉ hành sự ngang tàng làm những chuyện tự cho là đúng, người kia biết cản không được, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi bên người hắn, mà lần đợi này kéo tận 3 năm, mà ba năm này lại như cả đời hai người ấy, ba năm đổi lấy tưởng niệm cả đời, đáng giá, đáng giá.

Ba năm, nếu nói một người vĩnh viễn không thay đổi vốn là điều không thể, cho nên, hắn thay đổi, trở nên hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ, hiển nhiên đã thành một phong lưu thiếu niên.

Có lẽ nếu ngày đó không hiếu kỳ trốn ngoài cửa, không hiếu kỳ muốn nghe đối thoại bên trong, lại không hỏi cho mình bạch, thì kết cục phải chăng cũng sẽ thay đổi?

Không mất đi người kia, không mất đi hạnh phúc cả đời, không mất đi sinh mệnh người ấy.”

“Ngày đó, hắn nghe người kia cũng người nhà hắn đang trò chuyện, nói giao dịch giữa bọn họ đã chấm dứt, hắn đã thay đổi, cũng không còn là đứa trẻ ngây thơ lỗ mãng, hắn hiện tại hoàn toàn có thể gây dựng Lục dã sơn trang….

Hắn trốn phía sau cánh cửa, mấy lời sau cũng không muốn nghe tiếp nữa, hắn chỉ có một cảm giác, trong đầu cũng chỉ có một câu, người kia lừa hắn, hết thảy đều chỉ là trò cười, mà bản thân mình lại là diễn viên chính trong trò cười ấy.

Giết người đó, giết y, đó là ý nghĩ duy nhất của hắn, mà thực tế lúc thanh kiếm đâm thẳng vào thân người nọ, hắn mới nhận ra, người kia, hắn không muốn y chết, cái hắn muốn chỉ đơn giản một câu, ta yêu ngươi, hoặc là xin lỗi, tùy tiện một câu là được.

Lúc người kia sắp chết, ghé bên tai hắn nói, y có một đồ đệ tốt vẫn còn chưa trưởng thành, nhờ hắn nhắn lại rằng sư phụ hắn từng thực sự cố gắng sống, vì hắn yêu thương một người, người đấy, hắn gọi….”

Nói tới đây, Ca Tẫn nhấp một ngụm trà, sắc mặt vẫn bình đạm như nước.

Nhưng Sở Sở Tử Phàm biết đấy là chuyện xưa của hắn, không ai có thể nhớ rõ chuyện xưa của một ngươi khác rồi kể lại rõ ràng như vậy, cũng sẽ không bi thương đến vậy, tuy sắc mặt hắn không thay đổi, nhưng đôi tay đang run rẩy, ba quang trong mắt, cho dù gạt được chính mình, cũng có thể gạt được người khác được sao?

“Sau đó, hắn mới biết, lời nói ngày hôm đó hắn chưa nghe hết, là như vầy, ‘sau khi hắn thay đổi bản thân, ta một khắc cũng không rời xa hắn, từ nay về sau, ta buông tha tất cả, cùng hắn một chỗ, không cần biết bọn họ nguyện ý hay không’.”

“Ngươi kể chuyện xưa này cho ta là muốn nói điều gì? Không cần giảng mấy thứ đạo lý vô dụng, ta không thích nghe.” Sở Sở Tử Phàm không chút khách khí lên tiếng.

“Ta không ám chỉ điều gì, ta chỉ muốn nói, nếu ngươi không đi tìm hắn, ngươi vĩnh viễn cũng không tìm thấy hắn.”

“Cái gì?!” Sở Sở Tử Phàm giật bắn người, lại thấy bản thân phản ứng không thích hợp liền ngồi xuống, “Ngươi đừng nói bậy, hắn võ công cao cường, trên đời này trừ ta ra, không ai giết nổi y.”

“Nếu ta nói không giết người y, chỉ lấy tim y, là trái tim chỉ yêu mình ngươi của y, thì sao?” Ngữ khí vẫn bình thản như trước.

Sở Sở Tử Phàm chạy vội sang phòng Quý Phong cùng Phượng Tử, chỉ thấy bên trong vang lên từng âm thanh cuồng loạn.

“Quý Phong, ngươi đừng chết như vậy, đừng ép chết mình được không?”

“Không liên quan ngươi.” Sở Sở Tử Phàm nghe thấy tiếng Quý Phong tràn đầy ẩn nhẫn, tuy hắn không hiểu Quý Phong đang ẩn nhẫn điều gì.

“Quý Phong, ta sai rồi, ngươi cứ xem ta là hắn được không? Nếu tiếp tục như vậy, ngươi nhất định sẽ chết… Quý Phong…” Thanh âm khàn khàn, ngữ khí tuyệt vọng, tuy chỉ nghe qua một lần, nhưng Sở Sở Tử Phàm biết, chủ nhân thanh âm này, là Phượng Tử.

“Ngươi không phải hắn, ai cũng không phải hắn, trừ Sở Sở Tử Phàm, ai ta cũng không cần.”

Sở Sở Tử Phàm đứng bên ngoài vừa định đẩy cửa đột nhiên khựng lại, trừ bỏ mình ra ai cũng không cần? Quý Phong, ngươi tội gì phải thế? Ngươi cũng không phải không biết ta đối với ngươi, đều là thật tình, cũng không phải, không có?

“Nhưng, nếu tiếp tục thế này, ngươi sẽ chết, ta đi tìm người kia, dẫn hắn đến đây…” Phượng Tử đứng dậy, y muốn tìm người kia giải độc cho Quý Phong, mặc kệ người đó nguyện ý hay không, cũng phải đem hắn đến.

Y thật sự không cố ý, hắn hận Quý Phong, nhưng y cũng yêu Quý Phong, lúc cả hai người xuất hiện trước mặt hắn, lúc có thể lựa chọn, y mới biết, yêu so với hận càng khiến người ta khó thể quên.

Y biết độc dược với Quý Phong mà nói hoàn toàn không tác dụng, nên y đã chọn một loại mị dược vô sắc vô hương, bỏ vào trong trà, y nghĩ… y nghĩ Quý Phong dù yêu người kia, cũng chỉ nhất thời mà thôi, lại không nghĩ đến cớ sự này, Quý Phong thà chết, mà hắn cũng không phải ngại y dơ bẩn, chỉ là, đối Quý Phong mà nói, y không phải Sở Sở Tử Phàm.

Y quả thật không phải Sở Sở Tử Phàm, y là Phiêu Tuyết, là đứa nhỏ từ năm năm tuổi đã yêu thích Quý Phong, mãi đến lúc chết cũng chưa từng quên.

Nhưng Quý Phong lại giữ chặt y, nói: “Đừng, đừng tìm hắn, ta từng hứa, chỉ cần hắn không muốn, ta tuyệt không miễn cưỡng, nhưng ta sợ nếu ngươi đem hắn đến, ta sẽ nhịn không được, nếu vậy, thà rằng ta chết, ta cũng không muốn hắn thương tâm.”

Quý Phong nghĩ, hắn không muốn thương tổn Sở Sở Tử Phàm mà hắn yêu, hắn muốn Sở Sở Tử Phàm quen có hắn bên cạnh, quen rằng mở mắt ra sẽ nhìn thấy hắn, quen hơi ấm của hắn, quen thấy hắn nhớ hắn, không thấy hắn cũng nhớ hắn. quen yêu thương của hắn, rồi sẽ yêu thương hắn.

Sở Sở Tử Phàm của hắn, chưa từng thuộc về ai, chỉ là của hắn, y tâm ngoan thủ lạt, ác độc hơn người, vì lợi ích không từ thủ đoạn, chưa đạt mục đích không bỏ ý đồ, nhưng hắn thích, lúc đứng bên cạnh y, Quý Phong chợt thấy thật ra trong lòng y luôn luôn cô độc, điều này khiến hắn vừa khổ sở lại vừa đau lòng, người này, không yêu bất kỳ ai, đối với y, ai cũng không khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.