Phong Quá Thiên Phàm

Chương 22: Chương 22




Editor: Tử Điệp

Beta – reader: Tử Điệp

Bọn Sở Sở Tử Phàm bên trong xe ngựa bàn bạc gì đấy cũng lâu lắm, có gì phải giấu chứ, thứ nên biết, thứ không nên biết, hắn đều biết rõ rồi.

“Quý sư đệ…”

Qúy Phong biết có người đến gần, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, bởi dù hắn không biết kẻ đến là ai, nhưng khí tức lại vô cùng quen thuộc, nhất định là kẻ thường xuyên ở bên cạnh hắn, mà người quen thuộc với hắn, phóng mắt khắp thiên hạ, cũng không được đến năm người, nhưng hắn lại không nghĩ đến, người tới lại là Viêm Kỳ.

“Viêm Kỳ sư huynh, sao ngươi lại đến?” Qúy Phong quay đầu nhìn y, đã lâu không gặp vóc dáng ấy vẫn ôn nhuận như ngọc, tựa hồ như chưa từng thay đổi, cho dù từ lúc nhỏ đến nay, vẫn thế.

“Ta thấy bức thư ngươi để lại, cũng biết ngươi đi cùng đám người Bạch Thủy giáo, cho nên ta nghĩ, ngươi sẽ đi ngang qua nơi này.”

“Nhọc công sư huynh rồi.”

“Đói không? Ta có đem đồ ăn đến.” Viêm Kỳ mở thực hạp đang cầm trong tay, bên trong đều là mấy món ăn đủ màu sắc, hơn nữa tất cả đều là món mà Qúy Phong thích ăn nhất.

Qúy Phong cảm kích nhìn Viêm Kỳ, thử hỏi trên đời này ai hiểu hắn nhất thì người ấy chỉ có thể là Viêm Kỳ, mấy món này hắn tưởng niệm đã lâu.

Cũng không nói thêm lời nào, chỉ nâng đũa bắt đầu ăn, nhưng cũng lạ, mỗi món hắn đều chỉ gắp phân nữa, Viêm Kỳ nghĩ hẳn là định để dành ăn dần đi, Qúy Phong này, tính tình thật y như đứa nhỏ.

Nếu vậy người thanh niên tuyệt vọng đứng bên bờ sông ngoại thành Lâm An nay đâu rồi, trước mắt chỉ thấy vị đại sư huynh mọi người tôn kính, bất chợt lại khiến người ta mơ hồ cảm thấy, rằng đấy không phải y, không phải Viêm Kỳ đang ôn hòa mỉm cười trước mắt.

Vậy Viêm Kỳ ở đâu? Lẽ nào Qúy Phong không để ý đến trong từng món ăn đều có chút vị chua xót hay sao?

Đấy là nước mắt y, toàn bộ đều là nước mắt y, Viêm Kỳ chưa từng buông tay, một lần cũng không, dù là tuyệt vọng cũng chưa từng buông bỏ.

Mất đi một điều gì đó, phải tìm lại, Qúy Phong, y muốn tìm lại.

Qúy Phong nhìn Viêm Kỳ dáng vóc hơi gầy hơn trước, lòng cũng có chút đau, lại có phần cảm động, có được một vị đại sư huynh như vậy, là phúc mấy đời tu được, tựa như sư phụ cũng thế, đều thật tâm đối đãi hắn, nhớ tới sư phụ, ánh mắt Qúy Phong đột nhiên chớp động.

“Sao vậy?” Viêm Kỳ nhìn mắt hắn đột nhiên ảm đạm, bèn sốt ruột hỏi.

“Lý Lăng người chết rồi, sư phụ ta người chết rồi.” Thanh âm Qúy Phong dường như có vài tia dao động hiếm hoi, thanh âm run rẩy như thế Viêm Kỳ chưa từng nghe qua.

“Sư thúc, sư thúc chết rồi sao? Ngươi làm sao lại biết, mà vì sao chết?”

“Về chi tiết ta không thể nói, nhưng người đã chết.” Ngữ khí cứng nhắc từ từ trần thuật lại cái chết Lý Lăng.

So với việc sư thúc đã mất, Viêm Kỳ càng quan tâm đến cảm nhận trong lòng Qúy Phong, địa vị sư thúc trong lòng hắn, y hiểu, đấy còn quan trọng hơn cả thân phụ rất nhiều, dù sao phụ mẫu Qúy Phong đều đã qua đời, mà sư thúc y lại cho hắn tình thương của cha, để lại một ấn ký không nhỏ trong lòng hắn, thậm chí có thể còn hơn cả Quý Ngôn. Y khổ sở nghĩ.

Không biết liệu trong lòng Qúy Phong, có hay không một chỗ cho mình?

“Quý sư đệ, sư thúc là người tốt, cho dù mất đi nhất định cũng sẽ hạnh phúc.”

Qúy Phong biết lúc sư phụ mất nhất định trong lòng không hề hạnh phúc, bị người mình yêu nhất tự tay giết chết làm sao có thể hạnh phúc được đây? Bất quá đến cuối cùng cũng coi như trọn vẹn, bởi người rốt cuộc cũng có thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ, dù là phương thức nào đi nữa.

Từ đầu đến cuối Qúy Phong chưa từng khóc, tựa như hắn chưa từng tìm kiếm Lý Lăng, sư phụ hắn, đi rồi cũng tốt, nơi ấy cuối cùng ai cũng phải đến mà thôi, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm sau đấy, hắn cũng phải đi rồi, đến lúc đấy có thể còn gặp lại trên cầu Nại Hà, cũng không chừng.

Bốn phía đã thấy đom đóm hiện ra, đêm đã đến rồi sao? Qúy Phong nhìn lại hướng xe ngựa, ngọn đèn bên trong vẫn như trước, Sở Sở Tử Phàm vẫn ở bên trong bàn kế hoạch mưu nghiệp lớn, chỉ mong đến lúc cuối cùng y có thể dừng cương trước vực, kịp thời tỉnh ngộ, không đến nỗi tự tổn thương mình, Qúy Phong nghĩ chính mình sớm muộn cũng phải cản hành vi giết chóc của y.

Lúc trước vì muốn giữ Sở Sở Tử Phàm bên người, Qúy Phong mới phải đi ngăn cản, có thể hắn không phải là một người hiệp nghĩa, nhưng cũng không thể để mặc sinh linh đồ thán, thi thể chất chồng, Sở Sở Tử Phàm, chỉ hy vọng đến khi đấy ngươi còn có thể tin tưởng ta, ở lại bên ta.

“Qúy Phong, ngươi ổn không?”

Nghĩ đến Sở Sở Tử Phàm, Qúy Phong gật gật đầu.

Viêm Kỳ tựa lên vai hắn, nói: “Ta nghĩ mấy hôm nay ngươi vô cùng mệt nhọc, không nghĩ tới, thật ra cũng khá tốt, lại không nghĩ tới, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.” Đấy là lần đầu tiên Viêm Kỳ gần bên Qúy Phong như thế, mà tư thế lại ám muội như thế.

Qúy Phong nghĩ có lẽ y đã mệt, mới dựa vào hắn như vậy, sư huynh hẳn đã ở nơi này đợi mình đã lâu, tuy khuôn mặt vẫn ôn hòa như thế, nhưng người đầy phong sương, lát sau một đợt hô hấp nhẹ nhàng truyền đến, Qúy Phong cúi đầu nhìn lại, phát hiện Viêm Kỳ dường như đã ngủ.

Qúy Phong cũng không đánh thức hắn, chỉ là đem hắn ôm vào lều của mình cùng Sở Sở Tử Phàm, để y hảo hảo nghĩ ngơi.

Vừa rời khỏi liền thấy Sở Sở Tử Phàm từ trên xe ngựa bước ra, đang duỗi người, hiển nhiên là mệt chết đi được, Qúy Phong bước lên ôm lấy y, ghé vào bên tai nói: “Ta có thứ này cho ngươi.”

Sở Sở Tử Phàm miễn cưỡng nhìn y, có chút làm nũng nói: “Thứ gì vậy, ta hiện tại trừ bỏ ăn, ngủ ra, mấy thứ khác không có hứng thú, ngươi nên tự hiểu đi.”

Qúy Phong kéo tay y, bước qua phía bờ sông. Sau đó lấy ra thực hạp mà ban nãy Viêm Kỳ mang lại.

Vô cùng hài lòng khi thấy ánh mắt Sở Sở Tử Phàm sáng lên một chút: “Ăn đi, đều là ta dành riêng cho ngươi đấy.”

Sở Sở Tử Phàm vội vàng mở thực hạp, thức ăn a, còn rất mới nữa, không khỏi thấy nghi vấn: “Qúy Phong, nói thật đi, mấy thứ này ngươi lấy đâu ra?”

“Là Viêm Kỳ đưa tới.”

“Viêm Kỳ? Là cái người cứu ngươi lần trước?”

Qúy Phong gật gật đầu.

“Hắn đối với ngươi cũng thật tốt nha, không tiếc ngàn dặm xa xôi đem thức ăn còn nóng hổi đưa đến.” Sở Sở Tử Phàm đem ba chữ ‘còn nóng hổi’ đặc biệt nhấn mạnh, lại dùng ánh mắt hung hăng khinh thường nhìn Qúy Phong, thật đúng là đi đến đâu cũng gieo họa đào hoa.

“Đâu có ngàn dặm xa xôi, hắn ở gần đây mà.”

“Đồ hắn đưa cho ngươi, ngươi chịu cho ta sao?” Sở Sở Tử Phàm từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, tựa như đấy là địch nhân của y.

“Mạng còn cho ngươi được, đây bất quá chỉ là mấy món ăn thôi, này ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.” Qúy Phong vừa dứt lời, Sở Sở Tử Phàm bên kia liền ho khan.

Y vừa ho vừa nói: “Ngươi miệng mồm xui xẻo, đi với ngươi, không có chuyện gì tốt.”

Qúy Phong nghĩ thầm, cả cái chuyện thế này cũng đổ lên đầu ta thì đúng là trên thế gian này hết chuyện tốt rồi, nghĩ thế, rồi lại nhìn y ăn vô cùng ngon miệng, trong lòng không khỏi thấy ngọt ngào không nói nên lời.

Liền nói: “Ta mọi chuyện đều nghĩ cho ngươi, đem ngươi để trong lòng, ngươi nói ta như vậy, không sợ sau này ta không thèm tốt với ngươi nữa sao?”

Sở Sở Tử Phàm nghe mấy lời này trong lòng thấy buồn bực, hừ lạnh một tiếng: “Nếu vậy, mỗi người đi một ngả đi, đem bí tịch trả ta, ta trả tự do cho ngươi, từ nay về sau, muốn yêu ai đối tốt với ai, không liên quan đến ta.”

Qúy Phong nghe ra trong giọng y có chút không vui, hắn mất hứng, nhưng hắn lại vô cùng cao hứng: “Ngọc của ta còn trên người ngươi, sao bỏ được?”

“Vậy ta đem nó trả cho ngươi, khối ngọc thối này, nhà ta không thiếu.” Sở Sở Tử Phàm dứt lời liền đưa tay vào ngực, định đem ngọc bội ném trả Qúy Phong, cũng chẳng phải thứ hay ho gì.

Qúy Phong lập tức bổ nhào lên người y, đem y đặt dưới thân, hai tay ôm lấy eo y, nói: “Ta đùa thôi, ngươi giận làm gì, khối ngọc kia còn quan trọng hơn cả mạng ta, nếu đã đem nó cho ngươi, đương nhiên cũng đem mạng cho ngươi, nếu ngươi không cần, ta biết làm sao đây?”

Sở Sở Tử Phàm nghe lời hắn nói tràn ngập tình ý, ngọc bội trong tay cũng tản ra khí chất ấm áp, lại thấy ngực như có dòng nước ấm chảy qua, khiến thân y như run lên.

Sắc mặt ửng hồng, sóng mắt lưu chuyển, Qúy Phong thấy Sở Sở Tử Phàm còn đang giãy giụa, liền nâng mặt y lên hôn xuống, vốn chỉ định lướt qua, không nghĩ đến cuối cùng cả hai đều không thể kiềm chế được, vừa điên cuồng, vừa mãnh liệt, trên bãi cỏ cạnh bờ sông, triền miên lưu luyến.

Qúy Phong đưa tay nâng vạt áo Sở Sở Tử Phàm, sờ lên ngực y, nhẹ nhàng ve vuốt, xoa nắn, lại nhẹ cắn vành tai thì thầm lời ngon tiếng ngọt, Sở Sở Tử Phàm tuy đã muốn trầm luân trong dục vọng cùng khoái cảm, nhưng vẫn đẩy Qúy Phong ra, “Về phòng, về phòng ……. rồi …..”

Qúy Phong ôm lấy Sở Sở Tử Phàm về lều trại, đi được nữa đường mới đột nhiên nhớ ra, lúc này trong trướng phòng bọn họ còn có Viêm Kỳ, thế nhưng thân thể cùng tâm linh lúc này đều cực độ cơ khát Sở Sở Tử Phàm.

Sở Sở Tử Phàm thấy Qúy Phong khựng lại, một đôi mị nhãn phiêu phiêu hướng phía Qúy Phong, thổ khí như lan hỏi hắn: “Sao không đi?”

Cảm tình vừa mới đè ép xuống lại bị động tác Sở Sở Tử Phàm khơi mào, đôi tay Qúy Phong đang đặt trên lưng y cũng bắt đầu sờ soạng, lúc sau mới nói: “Ta vừa để Viêm Kỳ sư huynh nghỉ ngơi bên trong.”

Sở Sở Tử Phàm đôi mắt mờ sương lại đột nhiên sáng bừng: “Qúy Phong, thả ta xuống trước.”

Qúy Phong nhất thời nghĩ không ra y muốn làm gì, bèn nghe lời buông y xuống, Sở Sở Tử Phàm vừa bước xuống, gương mặt vốn ửng hồng cũng dần nhạt đi, chỉ để lại biểu tình như đang suy tính, Qúy Phong chợt cảm thấy hết như có cơn gió lạnh từ sau lưng thổi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.