Phong Quá Thiên Phàm

Chương 31: Chương 31




Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

Viêm Kỳ đến thành Hàng Châu đã ba ngày rồi, phát ra bốn năm tín hiệu. Nếu như Quý Phong nhìn thấy, hẳn là sớm đã tới. Hay là hắn xảy ra chuyện gì rồi? Hoặc là…

Hoặc là tìm thấy người kia rồi nên không đến.

Nghĩ đến đây, Viêm Kỳ tự giễu, Quý Phong còn có thể có chuyện gì. Ngoài Sở Sở Tử Phàm ra, còn việc gì khác có thể ràng buộc hắn cơ chứ.

Không có, không có nữa rồi.

“Viêm Kỳ, sao đệ lại ngồi ở đây, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.” Người đang nói chuyện là đại ca kết bái của Viêm Kỳ, Phong Vô Thế, cũng là ca ca của Phong Vô Song, nhi tử duy nhất của đương kim võ lâm minh chủ.

Y tuy xuất thân tôn quý, song từ nhỏ đã được Phong Ngạo Thiên chú ý bồi dưỡng năng lực cùng với cách đối nhân xử thế. Cho nên, nhân phẩm của y trong mắt tất cả thế gia chi tử vô cùng tốt. Hơn nữa, võ công cũng không tệ, tuy không thể so với Quý Phong, Viêm Kỳ, nhưng nếu nói đến thiếu niên anh hùng trên giang hồ, tuyệt đối không thể không nhắc đến y.

Lại nói có thể cùng Viêm Kỳ kết thành huynh đệ, nhất định là không kém nhân phẩm của Viêm Kỳ là bao. Hắn được xem như một người quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

“Không có gì, đệ chỉ ngồi một lát là được rồi.” Viêm Kỳ mỉm cười đáp lời.

Vô Thế thở dài ngồi bên cạnh y, “Đệ lần nào cũng nói như vậy, nhưng mà đã ngồi suốt đêm rồi. Đệ làm như vậy hắn không thấy cũng không biết. Tội gì phải đày đọa bản thân?”

“Đại ca, lời này huynh nên nói với chính mình. Huynh đối với đại tẩu chẳng lẽ không phải cũng thế? Đều là người lưu lạc trong thiên hạ, chúng ta quả thật là huynh đệ tốt, ngay cả vận mệnh cũng giống nhau như vậy.”

“Cho nên kiếp này chúng ta mới có thể thành huynh đệ.”

Trên đời này, không phải sự chân thành nào cũng đều có được hồi báo. Giữa người với người, ắt phải kẻ được người mất, chắc chắn sẽ có tổn thương. Viêm Kỳ đã không còn ngây ngô như lúc trước, cũng mất đi khát vọng mãnh liệt ban đầu. Chân tâm của bản thân bị người ta vứt bỏ một cách tàn nhẫn, nó đã tổn thương đến mức không thể hồi phục rồi.

Giữa chốn hồng trần thế tục, dẫu rằng còn nghe thấy được tiếng chim hót líu lo, còn cảm nhận được hương hoa nở thơm ngát, nhưng Viêm Kỳ đều không nghe cũng không cảm nhận được nữa. Tất cả mọi thứ đều bị xóa nhòa bởi hình bóng của Quý Phong.

Hình ảnh Quý Phong khoanh tay đứng trên đỉnh Nghiêu Sơn, giữa hai hàng mày kiếm là nét sắc bén lạnh lùng. Lúc ấy ngỡ rằng hắn sẽ không yêu bất cứ người nào, sau này cũng sẽ như vậy. Hóa ra là hắn có thể yêu, chỉ là khi đó chưa gặp được, chỉ là người đó không phải mình.

Ánh trăng sáng ngời bao bọc quanh người Viêm Kỳ, trên người y xuất hiện quầng sáng nhàn nhạt. Người khác đều tưởng rằng y là người ấm áp, nhưng chỉ có y mới biết, tâm của y, linh hồn của y, lạnh… cái lạnh buốt của không thể chạm vào. Ánh trăng kia ấm đến lạnh run người, khiến y mất hết mọi cảm xúc.

“Đại ca, huynh nói đại tẩu sẽ tha thứ cho huynh chứ? Lúc đó tỷ ấy rất yêu huynh.” Viêm Kỳ khẽ mở lời. Mặc dù biết chuyện giữa phu thê Vô Thế, nhưng đây lại là lần đầu tiên y chủ động hỏi thăm.

“Ta hy vọng có thể, nhưng mà trong lòng ta hiểu rõ, A Thất là một người phụ nữ quật cường. Nàng đã quyết định điều gì thì sẽ cố chấp không buông, bất luận lúc đó lí do là gì, một khi ta làm ra loại chuyện đó, nàng đến chết cũng sẽ không tha thứ cho ta. Hơn nữa, chính là bởi vì nàng quá yêu, nên tổn thương càng sâu.”

“Thứ đệ muốn cầu cũng không được. Còn đại tẩu A Thất đã có rồi lại không biết trân trọng? Nếu là đệ, chỉ cần có thể ở bên hắn, bất luận hắn phạm sai lầm gì, đệ cũng sẽ tha thứ cho hắn.” Chỉ cần trong lòng Quý Phong có y, ở cùng với y, bất luận điều kiện gì y cũng đồng ý.

Nhưng Vô Thế lại lắc lắc đầu: “Lúc đầu ai cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi ở bên nhau mới phát hiện, mọi thứ thật không dễ dàng. Người đó là duy nhất trong lòng đệ, chỉ có thể thuộc về một mình đệ, cho nên mọi khuyết điểm của họ cũng được bao dung. Nhưng một khi phản bội thì kết cục không bao giờ thay đổi được, đặc biêt là loại nữ nhân trong mắt không dung được bất kì hạt cát nào như A Thất. Nếu lúc đó huynh có thể khống chế được bản thân không cần Yến Nhiên thì tốt rồi. A Thất, A Thất, ta thực sự hối hận, nhưng mà trên đời này lại không có chữ nếu.”

Ánh trăng sáng tỏ dịu dàng treo trên mi mắt y, thuận theo sự nháy động của mắt, lóe ra đóa hoa tịch mịch, lúc đảo mắt, ánh sáng tỏa ra rực rỡ. Y là một người thanh nhã đoan trang nhưng trong lòng cũng có nỗi bi thương vô tận.

“Nếu là đệ, bất kể sau bao lâu, đệ cũng sẽ tha thứ cho hắn. Cũng có thể đã oán, đã hận, nhưng mà đến cuối cùng lại vẫn yêu. Con người đó, nếu như đệ rời xa hắn, trong thế gian này cũng sẽ không tìm được người thứ hai như hắn. Cho dù có giống hắn cũng vô ích, trái tim của đệ chỉ có một, cũng chỉ có thể trao cho một người, nhưng lại không có khả năng đó. Nếu có thể, đệ hy vọng đệ chưa từng gặp gỡ hắn.”

“Viêm Kỳ….”

“Nếu như thực sự có canh Mạnh Bà, đệ nhất định sẽ uống không sót một giọt. Nếu như có thể lãng quên, đệ hoàn toàn không muốn nhớ lại. Chuyện cũ trước kia, ngay cả hắn đệ cũng muốn quên đi. Nhưng mà, đại ca, đệ thực sự rất sợ. Đệ sợ, cho dù kiếp sau, đệ vẫn không thể quên được hắn. Kiếp này đệ đã quen biết hắn sớm hơn Sở Sở Tử Phàm, nhưng hắn vẫn không yêu đệ. Kiếp sau thì sao? Kiếp sau phải làm thế nào, dẫu quen biết sớm hơn hay muộn hơn đệ vẫn không thể ngăn mình yêu hắn.”

Phong Vô Thế ôm Viêm Kỳ vào trong lòng: “Muốn khóc thì cứ khóc đi. Viêm Kỳ, bao nhiêu năm nay, đã khổ cho đệ rồi.”

“Không, đệ không khóc, đệ có chết cũng không khóc. Hắn không yêu thì đệ không yêu nữa. Đệ yêu hắn còn không kịp, làm gì có thời gian lo khóc?” Quý Phong, Quý Phong…

Sau khi thì thào kêu lên vài tiếng, Viêm Kỳ dần dần yên lặng. Từ đầu đến cuối, y vẫn không khóc. Y nói, thực ra nước mắt của y bởi vì từng chảy quá nhiều, giờ đây đã khô cạn, không còn giọt nào nữa rồi.

Quý Phong đứng sau ngọn giả sơn. Gió thổi góc áo của y phần phật. Hắn ngây người một lúc lâu. Lời bọn Viêm Kỳ vừa nói, hắn đều nghe thấy cả. Hắn tìm hết một ngày mới xác định được Viêm Kỳ đang ở đây, nhưng không ngờ rằng lại nghe được điều này.

Viêm Kỳ yêu hắn sao?

Viêm Kỳ sư huynh yêu hắn… thậm chí đã yêu từ rất lâu.

Quý Phong nắm chặt kiếm trong tay. Hắn không yêu Viêm Kỳ, đó là điều chắc chắn. Thế nhưng, nhìn bộ dạng thương tâm của Viêm Kỳ, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu. Những điểm tốt trước kia của Viêm Kỳ lúc này xuất hiện trong tâm trí Quý Phong. Một Viêm Kỳ làm cơm cho hắn, vá áo cho hắn, từng len lén quạt cho hắn, sợ hắn bị muỗi cắn, len lén thêm chăn bông cho hắn, sợ hắn bị nhiễm lạnh. Một Viêm Kỳ thân thiết như thế, một Viêm Kỳ trước kia Quý Phong chưa từng chú ý, đột nhiên đã trở nên rõ nét.

Nhưng mà tình cảm của hắn đối với Viêm Kỳ như thế nào? Ngay phút chốc, Quý Phong cũng nói không được.

Điều duy nhất hắn xác định rõ, người hắn yêu không ai khác ngoài Sở Sở Tử Phàm. Nhưng hắn vẫn rất đau lòng, rốt cuộc là vì sao?

Ba người nhìn ánh trăng sáng, mỗi người đều mang trong lòng những uẩn khúc riêng biệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.